Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 23: Chương 23





Mà ngay khi đưa tay đỡ đòn đầu tiên của Tiểu Miên Miên, gã thị vệ kia đã cảm thấy không kham nổi, gã khó mà chống đỡ được với cường độ mạnh mẽ thế này.
Càng đánh, gã càng dám chắc bản thân mình sẽ thua.
Nếu thua thật, thì gã còn mặt mũi nào mà gặp người nữa? Gã là tiểu đội trưởng của một tiểu đội cấm vệ trong cung, mặc dù quyền cước không bằng đại đội trưởng, nhưng trong cấm quân, quyền cước của gã vẫn luôn xếp trong top mười, được xưng là cao thủ rồi đó.
Nếu thua một con bé ba tuổi, ai tin?
“Được rồi, dừng tay thôi.

Đúng lúc này, Thái Thượng Hoàng cất tiếng hô ngừng, điều này khiến gã thị vệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gã vội vàng xấu hổ hành lễ để còn quay về vị trí cũ, tiếp tục phòng thủ: “Cảm ơn đã nhường, quyền cước của Tiểu Hoàng Cô thật sự rất tốt.

“Hì hì, cảm ơn đã nhường.
” Tiểu Miên Miên vô cùng đắc ý, cũng chắp tay hành lễ.

Đây là lễ nghĩa của võ giả, cô bé nhất định phải tuân thủ.
Sau khi lễ xong, cô bé lập tức khôi phục dáng vẻ hoạt bát của một bé gái ba tuổi, nhảy chân sáo tiến đến trước mặt Thái Thượng Hoàng, ngửa đầu muốn được khen ngợi.
“Hoàng huynh, Hoàng huynh, muội có lợi hại không?”
Thái Thượng Hoàng cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, tự hào nói: “Lợi hại, Tiểu Miên Miên lợi hại nhất, về sau cho dù Miên Miên đi ra ngoài một mình, Hoàng huynh cũng không lo muội sẽ bị người khác bắt nạt nữa.

“Hì hì, đó là tất nhiên, võ công của muội do ông ngoại dạy đó.
Ông ngoại muội chính là đệ nhất cao thủ.
” Tiểu Miên Miên đắc ý không thôi.
Nghe thấy chuyện có liên quan đến người nhà của chú thím mình, Thái Thượng Hoàng không khỏi tò mò, đuổi theo hỏi: “Miên Miên, muội nói võ công của muội đều do ông ngoại dạy, thế ông ngoại của muội tên là gì thế?”
Tiểu Miên Miên đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng che kín miệng mình, dáng vẻ như lỡ lời.

Cuối cùng, cô bé giả ngu cho qua chuyện: “Ông ngoại gì cơ? Muội có biết đâu?”
Sau đó, bé con lại bày ra dáng vẻ tủi thân, chuyển chủ đề: “Ôi chao, cái bụng muội lại kháng nghị nữa rồi, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi.

Thái Thượng Hoàng vẫn đang chờ câu trả lời của Tiểu Miên Miên, nhưng một giây sau đã bị cô bé kéo đi.
“Ôi, chậm thôi.
Chậm thôi.
” Thái Thượng Hoàng bất đắc dĩ đuổi theo.
Sau khi đoàn người của hai huynh muội rời đi, gã thị vệ ban nãy mới dám thở phào, hai tay cái đang đặt bên người khẽ run, đây là do cuộc so tài ban nãy để lại.
Lúc này, một thị vệ tiến lên, nhỏ giọng hỏi thăm: “Tiểu đội trưởng, thực lực của Tiểu Hoàng Cô mạnh đến vậy cơ à? Ngay cả huynh cũng đánh không lại ư?”
Tiểu đội trưởng lườm gã nọ một cái, cất giọng: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tên thị vệ đội viên tranh thủ lấy lòng: “Ta biết ngay mà, chắc chắn tiểu đội trưởng cố ý nhường Tiểu Hoàng Cô, dù sao Tiểu Hoàng Cô cũng là trẻ con, nên cũng phải nhường ngài ấy ba phần chứ.

Tiểu đội trưởng rất thích nghe những lời thế này, gã thầm nghĩ: vẫn là tên nhóc này biết điều.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.