Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 20: Chương 20





Cũng trong một gian phòng nào đó của cung Trường Thọ, Quế công công nằm trên giường, hai tay để trước ngực, trong tay nắm chặt lá bùa mà Tiểu Miên Miên đưa cho.
Lão đã không cần tự mình gác đêm cho Thái Thượng Hoàng nữa, công việc này là của thái giám chuyên gác đêm.
Trong lúc nhất thời, lão có chút căng thẳng.
Mặc dù lão tin tưởng Tiểu Hoàng Cô, thế nhưng dù sao Tiểu Hoàng Cô vẫn còn nhỏ, lỡ đâu chỉ là trùng hợp thôi thì sao?
Quế công công cứ thiếp đi trong những suy nghĩ miên man, khóe môi cong lên, nở một nụ cười thản nhiên, nụ cười đó ở yên trên khóe môi suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Quế công công đến hầu hạ Thái Thượng Hoàng với một tinh thần sảng khoái.
Thấy gương mặt già nua của Quế công công cứ luôn cười toe toét, Thái Thượng Hoàng tò mò nên cất giọng trêu chọc: “Gặp được chuyện tốt à mà vui thế?”
Quế công công nghe vậy, nụ cười trên gương mặt càng sáng lạn hơn vài phần.

Lão cười ha ha đáp lời: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, ngài không biết chứ, lá bùa của Tiểu Hoàng Cô ban thưởng vô cùng hữu dụng, lâu lắm rồi lão nô không có lấy một giấc ngủ ngon, nhưng đêm qua lão nô vẫn luôn nắm chặt lá bùa Tiểu Hoàng Cô ban cho, thì lại ngủ ngon vô cùng, cả đêm không mộng mị.”
Thái Thượng Hoàng chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên, vì ông đã sớm dự đoán được.
“Đó là tất nhiên, Miên Miên là con gái của chú út ta, từ nhỏ muội ấy đã lớn lên bên cạnh cha mình, tất nhiên là học hỏi được kha khá bản lĩnh.
Chẳng qua điều khiến ta kinh ngạc à, Tiểu Miên Miên vẫn còn nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ nhé.”
Quế công công gật đầu đồng ý, giống như có điều gì suy nghĩ mà hỏi lại: “Chú út mà Thái Thượng Hoàng nói chính là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất của Lão Tổ năm xưa, cái vị mới ba tuổi đã đi theo cao nhân đó ư?”
“Tất nhiên rồi, ngoài chú ấy ra thì còn ai vào đây nữa? Thế gian này có rất nhiều chuyện chúng ta không thấy, nhưng không có nghĩa nó không tồn tại.
Mấy chuyện về số vận, hồn phách gì đó đều tồn tại.” Thái Thượng Hoàng cảm thán một câu.
Quế công công gật đầu, lão vô cùng đồng ý với những lời này, không vì điều gì khác, chỉ vì lão đã tự mình trải nghiệm.
“Đúng rồi, Miên Miên đã dậy chưa?” Thái Thượng Hoàng sửa sang lại quần áo, định đi tìm Tiểu Miên Miên rồi cùng ăn sáng với cô bé.
Quế công công theo sát sau lưng Thái Thượng Hoàng, nói: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, Tiểu Hoàng Cô đã dậy rồi, còn dậy từ rất sớm nữa.”
“Ồ? Không phải trẻ con đều thích ngủ nướng ư? Sao cô bé này dậy sớm thế nhỉ? Chẳng lẽ do lạ giường?”
Thái Thượng Hoàng lo lắng nên bước chân nhanh hơn, vội vàng đi tìm Tiểu Miên Miên.
Mà lúc này, Tiểu Miên Miên đang đứng trong sân.
Thái Thượng Hoàng vừa đi qua chỗ ngoặt đã nhìn thấy cô bé đang đứng tấn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, khiến ông kinh ngạc không thôi.
“Miên Miên, sao muội dậy sớm thế? Còn đứng tấn nữa chứ?”
“Chào buổi sáng, hoàng huynh.” Nhìn thấy Thái Thượng Hoàng, trên gương mặt nghiêm túc của Tiểu Miên Miên lập tức để lộ một nụ cười ngọt ngào, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt cô bé, chứng tỏ cô bé đã đứng được một thời gian dài.
“Muội đã luyện đứng tấn từ khi một tuổi rồi.
Cha muội nói, hình thành thói quen từ khi còn nhỏ, trong quá trình lớn lên thì chậm rãi rèn luyện, có thế mới đạt được thành tựu.
A, đúng rồi, mẹ muội cũng nói, học đạo phải học từ nhỏ, luyện võ cũng thế.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.