Tiểu Hầu Gia

Chương 106: Chia rẽ




Lưu Châu không giống như Thú Châu, hắn cùng Bắc Vực tuy là xa xa nhìn nhau, nhưng chính giữa rồi lại ngăn cách bởi rãnh trời sa mạc. Sa mạc cản trở qua lại giữa Bắc Vực cùng Đại Càn, cho đến hơn ba trăm năm trước, lúc Đại Càn tối thịnh, Đế vương đương thời phái đại sứ lên bắc mở ra một con đường, từ đó về sau mới xem như phá vỡ trạng thái ngăn cách giữa hai vùng đất.
Từ đó Đại Càn đem nền văn minh của bản thân cùng vật tư dồi dào đến Bắc Vực, không lâu sau đó, Bắc Vực cũng bắt đầu đưa lên tiền cống, trở thành một nước phụ thuộc Đại càn, Đại Càn cùng Bắc Vực hỗ trợ cho nhau tiếp tục thân cận ba trăm năm.
Nhưng mà, từ hơn trăm năm trước, Đại Càn bởi vì mấy đời Đế vương không làm gì, dần dần suy bại, mà Bắc Vực rồi lại do nền văn minh của Đại Càn truyền bá đến cùng với sự xuất hiện ồ ạt của kẻ sĩ có chí lớn*, mà từ từ cường đại, mặc dù nói ngay lúc đó còn chưa trở mặt cùng Đại Càn, nhưng mấy chuyện lén lút sau lưng rồi lại bắt đầu thường xuyên.
(*Nguyên văn  有志之士 hữu chí chi sĩ: sĩ là tầng lớp thời xưa, chàng trai trẻ –> chỉ người có khát vọng có lý tưởng.)
Đội quân đóng giữ ở Thú Châu vẫn luôn trực thuộc vào Đức Vinh Đế, mặc dù lúc trước đã từng có Tướng lĩnh khác đóng giữ, nhưng đa số đều chỉ là tạm thời, nhiều lắm là một năm sẽ có người mới thay thế. Lúc này quân đội tuy rằng mức độ trung thành với Đế vương cực cao, nhưng huấn luyện cùng hành quân tác chiến, sức chiến đấu cùng trình độ rồi lại là cao thấp không đều, quân kỷ rời rạc lại càng không cần phải nói.
Trong đêm thứ ba Lạc Kiêu đến Lưu Châu, trong binh doanh liền phát sinh chuyện binh sĩ lén lút ẩu đả quy mô nhỏ.
Nguyên nhân xảy ra cũng đơn giản, chỉ là mấy người lính uống rượu say, ngoài ý muốn đụng phải nhóm người khác, vốn là một phen mồm miệng, lúc sau trong lúc xô đẩy, liền biến thành sự kiện quần thể ẩu đả.
Lạc Kiêu gọi Bách phu trưởng quản lý nhóm người này qua, liền thấy người kia cũng là sắc mặt đỏ bừng, cả người mùi rượu, chính là bộ dạng uống không ít, cơn phẫn nộ lập tức dâng lên trong lòng, câu hỏi trước đó đã chuẩn bị lại không hỏi ra, trực tiếp hạ chức Bách phu trưởng thành hạ sĩ bình thường, phạt đám người ẩu đả kia mỗi người mười gậy, lúc này mới tạm thời xem như kết thúc vấn đề.
Lạc Kiêu mang theo một nghìn kỵ binh đến Lưu Châu, Kiều Tư Lâm cũng đi cùng, nhìn tình huống trong binh doanh, cùng Lạc Kiêu trở về quân trướng, không đợi ngồi xuống, nhìn Lạc Kiêu không nhịn được nói: “Quân đội lỏng lẻo như vậy, nếu là Định Bắc Quân của Hầu gia, không dùng đến ba vạn có thể đánh bọn chúng đến kêu cha gọi mẹ!”
Lạc Kiêu dĩ nhiên cũng biết rõ nơi này quân kỷ rời rạc, không chỉnh không được, chỉ có điều một là quân đội này hắn chưa từng quản lý qua, tác phong cùng kỹ luật lỏng lẻo đã quen, chỉnh đốn sợ là phải tiêu tốn không ít tâm tư; hai là măc dù ở trước mặt Đức Vinh Đế nhận được Hổ phù, nhưng suy cho cùng tuổi tác còn nhỏ, tuy có chiến tích trên sa trường, nhưng cũng chưa đủ để đàn áp toàn bộ đội quân.
Hắn cũng từng nghĩ tới lập tức thi hành lệnh cấm rượu trong quân, chỉ là cấm rượu vừa ra trong quân nhất định sẽ là tiếng oán than đầy trời, chỉ sợ nếu hành động không thỏa đáng, đến cuối cùng ngược lại sẽ làm hại binh sĩ phía dưới lục đục với hắn. Đến  lúc đó quân đội này sợ là càng khó quản lý.
Kiều Tư Lâm nghe xong lời băn khoăn của Lạc Kiêu, có chút bực bội gãi gãi đầu, đi qua đi lại mấy vòng, nhìn Lạc Kiêu hỏi: “Vậy chẳng lẽ chúng ta liền mặc kệ chuyện này?”
Lạc Kiêu mỉm cười đápi: “Dĩ nhiên không thể mặc kệ.” Nhìn Kiều Tư Lâm: “Chỉ có điều, nếu cứng rắn không được, như vậy thì thử xem những phương pháp khác.”
Kiều Tư Lâm nhìn Lạc Kiêu, trong mắt lóe một cái, hiểu được chủ ý của bên kia, vội vàng đi qua liền hỏi: “Ý của tướng quân là?”
Lạc Kiêu cúi đầu ghé vào Kiều Tư Lâm nói gì đó, Kiều Tư Lâm nghe, gật gật đầu liền nói: “Được, mạt tướng liền đi làm!”
Lạc Kiêu vỗ vỗ vai y: “Đi đi.”
Kiều Tư Lâm nhấc lên quân trướng, liền bước nhanh ra ngoài.
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Từ lúc Văn Nhân Cửu khai đao* hai nhà Trữ, Lâm, mỗi ngày Kim Lưu Điện nghiễm nhiên trở thành chiến trường không có khói lửa, văn thần võ  tướng, thế gia đại tộc, chặt chém lẫn nhau, ầm ĩ đến độ trực tiếp khiến cho Đức Vinh Đế chịu không nổi phiền nhiễu mà dừng triều liên tục ba ngày.
(*Chém người để bắt đầu ra trận.)
Lúc Đức Vinh Đế gọi Văn Nhân Cửu đến Ngự thư phòng, đã có chút tức đến độ thở hổn hển.
“Không phải trẫm đã nói ngươi phải cân nhắc cho kỹ, bản thân phải có chừng mực sao? Ngươi mang theo Hữu tướng trực tiếp bóc ra ba tầng da của những thế gia Giang Nam kia!” Đức Vinh Đế gần như là gầm ra tiếng: “Những thế gia kia dễ động sao? Đám người Giang Nam kia, đều là cùng Thái tổ đấu tranh giành thiên hạ, gốc rễ thâm sâu, chính là trẫm cũng không đối với bọn họ như thế, ngươi hiện tại chỉ là Thái tử, vị trí còn chưa vững vàng, rồi đã nghĩ động đến bọn họ!”
Văn Nhân Cửu nhìn Đức Vinh Đế, lạnh lùng nói: “Năm trước lưu dân Lan Trạch bạo loạn, Nhị hoàng huynh dẫn theo tướng sĩ cưỡng ép đè xuống bạo loạn, nhưng hiện tại còn chưa đến nửa năm, Lan Trạch lại mơ hồ phát sinh bạo loạn, chỉ có điều quy mô nhỏ quan phủ địa phương cũng có thể trấn áp mà thôi.” Lại nói: “Bắc có Thú Châu, nam có Nam Khâu. Những nơi cung cấp lương thực trọng yếu thì bắc hạn nam lụt đã kéo dài hai năm, dân chúng không có đất làm ruộng, không có lương thực để ăn, triều đình rồi lại không phát bạc giúp nạn thiên tai, thời điểm này, nếu như những thế gia giàu có sung túc* kia không cắt thịt, chỉ sợ sẽ khiến cho những lưu dân kia tập hợp hủy đi toàn bộ xương cốt của Đại Càn rồi!”
(*Nguyên văn 富可敌国 phú khả địch quốc: Tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.)
Giọng nói của Văn Nhân Cửu cũng không mang theo cảm xúc phập phồng bên trong, nhưng cách nói êm tai không nhanh không chậm âm sắc thiên lãnh, lại khiến người nghe vào tai, sau lưng rồi lại có chút lạnh run.
Đức Vinh Đế dĩ nhiên không phải không biết diện mạo hiện tại của Đại Càn thế nào, chỉ là ông không muốn để ý tới những chuyện này. Ông nhìn Văn Nhân Cửu, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là con muốn làm gì?”
Văn Nhân Cửu nhìn thẳng Đức Vinh Đế chậm rãi đáp: “Nhi thần hy vọng phụ hoàng có thể ủng hộ nhi thần, phổ biến tân pháp để cứu quốc.”
*
Lúc đám người tham tướng, phó tướng thuộc hạ của Lạc Kiêu được gọi đến trong quân trướng của mình, chính là thời điểm mặt trời đã lặn, đám đông đều là một bụng nghi hoặc, rồi lại thấy Lạc Kiêu mặt mang ý cười đón mọi người vào trong.
Trong phòng đã xếp mấy tháp lùn, phía trên có rượu và đồ ăn, nhìn qua giống như một yến hội cỡ nhỏ.
“Các vị mời ngồi.” Lạc Kiêu nhìn mấy người xung quanh một vòng, cười nói: “Ta mới tới Lưu Châu, mọi thứ còn bỡ ngỡ. Chỉ là ngày sau muốn cùng chư vị tướng quân cùng chung đóng giữ biên cảnh bên này, hôm nay đặc biệt bày một bữa rượu nhạt, hy vọng có thể cùng các vị Tướng quân vui vẻ tụ tập một phen.”
Nhìn bộ dạng này của Lạc Kiêu, trong lòng mọi người đều thả lỏng một phần, ngay sau đó ngồi xuống chỗ mình. Một Phó tướng họ Tiền ngồi phía dưới bên phải Lạc Kiêu, cười nói: “Tướng quân đây thật sự là khách khí, theo lý mà nói, Tướng quân mới tới, bữa tiệc này nên do chúng ta mời mới phải.”
Rượu đúng là rượu ngon, chỉ là mùi rượu đã say lòng người. Mọi người uống hai ba chén, rồi lại thấy Lạc Kiêu ngồi ở phía trên dùng bình rượu khác với bọn họ, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Một tham lĩnh họ Chu có chút men say, tùy tiện mở miệng hỏi Lạc Kiêu: “Bình rượu của Tướng quân khác chúng ta, cũng không biết Tướng quân uống cái gì?”
Lạc Kiêu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Tham lĩnh họ Chu kia, cười hỏi: “Chu tham lĩnh có muốn nếm thử?”
Chu tham lĩnh kia thấy Lạc Kiêu dường như không có vẻ tức giận, liền gật đầu cười to: “Cũng không biết Tướng quân có bỏ được hay không.”
Lạc Kiêu cũng cười: “Này như thế nào lại luyến tiếc?” Nói xong, nhìn qua Kiều Tư Lâm, Kiều Tư Lâm gật đầu, cầm bình rượu kia lên liền luân phiên rót cho chúng võ tướng mỗi người một ly. Chu tham lĩnh kia vô cùng thích rượu ngon, thấy Kiều Tư Lâm rót cho mình, không kịp đợi cầm ly liền uống.
Các võ tướng còn lại nhìn thấy, cũng nhao nhao nâng ly, chỉ là chất lỏng trong ly còn chưa dính môi, lại nghe Chu tham lĩnh bên ka bỗng nhiên lên tiếng “…. Này như thế nào là nước?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.