Tiểu Hầu Gia

Chương 102: Kẹo đường




Lạc Kiêu lui triều, cùng Bình Tân Hầu trở về phù, cùng nhau dùng qua bữa sáng, Bình Tân Hầu dẫn Lạc Kiêu đến thư phòng nói chuyện.
“Lúc trước, thời điểm con cùng Trương tướng quân thắng trận trở về, có phải Trương tướng quân đã nói gì với con hay không?”
Lạc Kiêu nhìn Bình Tân Hầu, trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “Trương tướng quân muốn cho con trấn thủ Lưu Châu.”
Bình Tân Hầu gật đầu nói: “Lưu Châu tuy rằng điều kiện gian khổ một chút, nhưng quả thật là nơi nên đi, nếu như có thể ở đó ngốc mấy năm, chắc hẳn con cũng có thể có thu hoạch.” Dứt lời, lại nhìn Lạc Kiêu:  “Nếu con có ý, ngày mai tảo triều ta liền dâng tấu cho Thánh thượng.”
Ánh mắt Lạc Kiêu không động, nhưng lại không trả lời.
Bình Tân Hầu nhìn hắn, hỏi: “Con không muốn?”
Lạc Kiêu mấp máy môi, sau đó chậm rãi đáp: “Nhi tử cũng không phải không muốn, chẳng qua là —— còn chưa tới lúc.”
Bình Tân Hầu nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chưa đến lúc? Con là muốn đợi đến khi nào?”
Lạc Kiêu chậm rãi nâng mắt, nhìn Bình Tân Hầu: “Tháng tư sang năm. Đợi đến tháng tư sang năm, nhi tử không cần phụ thân nhiều lời, liền sẽ đích thân xin lệnh từ Thánh thượng, đi đến Lưu Châu.”
“Tháng tư?” Bình Tân Hầu nghĩ một chút, sau đó liền hiểu, nhìn Lạc Kiêu hỏi: “Con là muốn chờ đến sau kỳ Thi Đình ——?”
Lạc Kiêu chỉ cười cười: “Đúng là như vậy.”
Bình Tân Hầu liếc mắt nhìn Lạc Kiêu, biết rõ hắn tự có tính toán trong lòng, nghĩ một chút cũng là không nói thêm lời nào, gật đầu xem như kết thúc một việc này. Đứng lên khỏi chỗ, chỉnh lại ống tay áo, bỗng nhiên lại hỏi: “Tối hôm qua, người trong Đông Cung của Thái tử lại tới quý phủ tìm con?”
Dù sao cũng không gạt được việc này, Lạc Kiêu dứt khoát gật đầu.
Lông mày Bình Tân Hầu lại hơi nhíu: “Điện hạ tín nhiệm con mặc dù tốt, nhưng con hiện tại tốt xấu cũng xem như có quân chức bên người, thân cận với Thái tử thế này dù sao cũng sợ có người nói này nói nọ. Nếu như bị người cáo trạng* trước mặt Thánh thượng, e rằng trong lòng Thánh thượng sẽ gạch một bút xuống hai người các con.”
(*Nguyên văn 参本 tấu chương vạch tội trạng của quan lại với triều đình.)
Lạc Kiêu theo sau Bình Tân Hầu, mắt nửa rũ, nói: “Nhi tử nghe theo lời phụ thân dạy bảo.”
Bình Tân Hầu quay đầu nhìn hắn, nói: “Ta cũng không phải ngăn cấm con qua lại với Điện hạ, chỉ có điều mọi thứ có giới hạn, tự con rõ ràng nên làm việc thế nào là được.”
Lạc Kiêu liền cung cung kính kính gật đầu, trả lời một tiếng: “Vâng.”
*
Uống vài lần thuốc, bệnh của Văn Nhân Cửu quả nhiên nhanh chóng chuyển tốt. Nhưng cùng lúc đó, Lạc Kiêu ngược lại cũng không còn tới Đông Cung.
Mấy ngày sau, Văn Nhân Cửu bên này lành bệnh, chờ đến lúc lên triều rốt cuộc gặp được Lạc Kiêu tại bãi đất trống phía trước Kim Lưu Điện, người kia thấy y, cười hành lễ liền hỏi: “Điện hạ đã hết bệnh?”
Văn Nhân Cửu gật đầu, thản nhiên nói: “Uống thuốc, đã không còn gì đáng ngại.”
Lạc Kiêu cả cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Lời vừa dứt, song song đều không mở miệng, sau đó nghe thấy tiếng chuông trên cổng cung, mỗi người liền trở lại hàng ngũ của mình, cùng tiến vào Kim Lưu Điện.
Trên điện đường, chúng đại thần lại là một phen thần thương khẩu chiến* xoay quanh vấn đề thiên tai của Đại Càn gần đây, một Ngôn quan mở lời với ngôn từ sắc bén: “Trời có thể can thiệp việc của người, người cũng có thể cảm ứng (*tác động qua lại) với trời cao. Hôm nay Thánh thượng phạm vào ý trời, làm điều sai trái, vì vậy trời cao mới xuất hiện thiên tai tiến hành khiển trách cùng cảnh cáo đối với Thánh thượng. Việc quan trọng hiện nay, chính là mong Thánh thượng lập tức tổ chức một buổi tế tự, cầu trời cao hạ xuống điềm lành cho Đại Càn ta, miễn tai họa cho dân chúng, trấn an dân tâm mới là điều đứng đắn.”
(*唇枪舌战 thần thương (môi súng): lời nói ra như ăn phải thuốc súng, hình dung lúc tranh cãi ngôn ngữ sắc bén, tranh luận kịch liệt.)
Đức Vinh Đế gật đầu, cảm thấy chuyện đó cũng có đạo lý, đang định mở lời, liền thấy Văn Nhân Cửu tiến lên trước, chắp tay lạnh lùng nói với ông: “Đại Càn lúc này tai họa không ngừng, quả thật cần có Thanh thượng ra mặt trấn an dân tâm. Chẳng qua là, dựa vào tế tự điềm lành gì đó chính là không bao giờ đủ! Dân chúng cần là lúa gạo, không phải những thứ điềm lành hư ảo này, cùng với lãng phí tài lực cùng thời gian lên việc tế tự, lại chẳng bằng dùng số bạc kia làm gì đó cho dân chúng.”
Văn Nhân Cửu cùng Ngôn quan kia nhìn nhau một cái, trong mắt đều là địch ý nhàn nhạt với đối phương, hai bên đồng thời chắp tay khom lưng, nói với Đức Vinh Đế: “Mong phụ hoàng/ Thánh thượng định đoạt!”
Đức Vinh Đế đau đầu nhức óc*, vội vàng ném mồi lửa đến trên đầu quan viên. Vì vậy giữa các quan viên bất đồng trận doanh lại là một hồi tranh cãi chất vấn kịch liệt.
(*一个头两个大 ( nhất cá đầu lưỡng cá đại): thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.)
Trên triều lúc này nghiễm nhiên trở thành nơi chúng đại thần miệng lưỡi giao chiến, Đức Vinh Đế rốt cuộc ngồi không yên, nhìn dưới điện quát to một tiếng: “Đã đủ rồi!” Ánh mắt chậm rãi quét qua từng người, “Lúc này tạm thời gác lại, đợi bữa sau lại nghị luận! Hôm nay cứ như vậy thôi, bãi triều!”
Chúng đại thần lại vội vàng cung tiễn Đức Vinh Đế ra ngoài, bản thân cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Đứng trên triều trọn vẹn hai canh giờ, tất cả mọi người có chút đứng không vững. Thấy Đức Vinh Đế rời đi, nhìn nhau một cái, rồi cũng dịch chân chậm chạp giải tán.
Văn Nhân Cửu vừa lành bệnh, lúc này đứng lâu cũng không khỏi có chút váng đầu, vừa định cất bước, thân hình liền có chút bất ổn, nhưng ngay lập tức, phía sau lại có người đỡ: “Điện hạ cẩn thận một chút.”
Lạc Kiêu chỉ nhẹ nhàng đỡ, thấy Văn Nhân Cửu đứng vững, liền thu tay lại, trên mặt mang theo nụ cười: “Hôm nay Điện hạ vất vả, nhưng chỉ sợ nhìn vào bộ dạng hiện tại, ngày sau sẽ còn so đo chuyện này.”
Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu sắc mặt ôn hòa, cùng dĩ vãng dường như không có gì khác, thoáng thả lỏng, hơi nheo mắt, lạnh lùng nói: “Cô chỉ chờ bọn họ ra chiêu là được.”
Hai người nói xong liền cùng nhau ra ngoài, mắt nhìn thấy đã đến trước cổng cung, Văn Nhân Cửu đang nghĩ như thế nào tạm biệt hắn, nhưng chưa đợi y mở miệng trước, người kia liền chắp tay nói với y: “Điện hạ chính vụ bận rộn, thần cũng không quấy rầy Điện hạ. Mời Điện hạ.”
Văn Nhân Cửu hơi ngẩn ra, nâng mắt nhìn Lạc Kiêu đối với y một bộ dạng mặt mày mang cười, lại nhìn cỗ kiệu phía sau hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút bực bội, mím môi nheo mắt, không nói lời nào nữa, phất tay áo quay người cũng đi tới cỗ kiệu của mình.
Lạc Kiêu đứng tại chỗ nhìn theo bóng người màu hạnh hoàng dần biến mất trong tầm mắt, cười nhẹ một tiếng, sau đó cũng quay người ngồi vào kiệu rời đi.
Văn Nhân Cửu trở về Đông Cung, bởi vì thời gian tảo triều quá dài, lúc này cũng đã gần trưa. Trương Hữu Đức vội dọn lên bàn ăn, Văn Nhân Cửu cũng chỉ ở đại đường ăn vội mấy ngụm cơm, liền nhanh chóng đến thư phòng bắt đầu xử lý tấu chương.
Bởi vì trước đó vài ngày bệnh một trận, tấu chương chất đống không ít, hiện tại gộp lại xử lý không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút đau đầu.
Ngồi trong thư phòng không nhúc nhích phê tấu chương cho đến tận nửa đêm, lúc này mới xem như làm xong chuyện trong tay. Trương Hữu Đức đưa điểm tâm tới, thấy Văn Nhân Cửu gần như không đụng tới bát cháo lúc nãy ông đưa tới, không khỏi nhíu mày, lo lắng nói: “Điện hạ vẫn là nên nghỉ ngơi một chút a, lúc trước Thái y nói Điện hạ chính là quá mệt nhọc, trong lòng tích tụ nhiều chuyện, mới dẫn đến bệnh một trận! Lúc này bệnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Điện hạ cứ như vậy… chỉ sợ tiếp tục như vậy nữa, không qua bao nhiêu thời gian Điện hạ rồi sẽ bệnh lại!”
Văn Nhân Cửu liên tục phê tấu chương mấy canh giờ, lúc này cũng là đau đầu vô cùng, đưa tay day day ấn đường, chờ đến cơn đau giảm bớt, mới thản nhiên nói: “Chẳng qua là những việc này, Cô không làm thì để cho ai làm?”
Trương Hữu Đức há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời nói vọt lên cổ họng, rồi lại chậm rãi nuốt xuống, muốn nói lại thôi nhìn Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu mới do dự hỏi: “Điện hạ người cùng Thế tử gia đây là —— “
Văn Nhân Cửu híp mắt nhìn ông: “Ngươi muốn nói gì?”
Trương Hữu Đức bị Văn Nhân Cửu nhìn thì hơi ngẩn ra, nhưng vẫn cắn răng hỏi: “Điện hạ, nô tài cũng không phải nói giúp người ngoài, chẳng qua Thế tử gia là thật sự thành tâm thành ý đối tốt với Điện hạ, chính là ngày thường nói gì đó, làm gì đó mà mạo phạm tới Điện hạ, có lẽ cũng là vô tình. Điện hạ liền tính là tranh chấp gì đó với Thế tử gia, nhưng cũng không thể cứ không qua lại với Thế tử như vậy, dù thế nào… dù thế nào cũng phải để cho Thế tử có cơ hội bồi tội Điện hạ đi?”
Văn Nhân Cửu cầm bánh lên cắn một miếng, mùi vị ngọt ngào tan ra trong miệng, khiến y không khỏi hơi nhíu mày. Tiện tay đặt bánh qua một bên, lạnh lùng nói: “Ngươi làm sao biết Cô giận Thế tử? Cô ở trong lòng ngươi, chính là loại người nhỏ nhen vậy sao?”
Nghĩ đến bộ dạng lúc sáng của Lạc Kiêu so với dĩ vãng không có gì bất đồng, nhưng từ chi tiết có thể phát giác được vài phần xa cách, ánh mắt không khỏi lạnh thêm vài phần.
Trương Hữu Đức nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Văn Nhân Cửu, lại nghĩ tới chuyện mấy ngày trước Lạc Kiêu biết Văn Nhân Cửu bị bệnh, trong đêm vội vã tới Đông Cung, lại còn ở trên giường tự mình chăm sóc cả đêm, không khỏi thầm nghĩ: Cũng đã đến tình trạng này rồi, rốt cuộc là ai đang giận ai, chẳng lẽ còn có gì không đoán được sao?
Chẳng qua ngoài miệng lại không dám nói thế, chỉ lanh trí nói: “Nếu Thế tử bởi vì chuyện gì mà hiểu lầm Điện hạ, vậy càng dễ hơn rồi. Thế tử xưa nay che chở Điện hạ, bình thường chính là Điện hạ có chút bệnh vặt, Thế tử gia đều sẽ đau lòng. Lúc này Điện hạ chỉ cần chịu nói ra hiểu lầm với Thế tử, nô tài nghĩ, Thế tử cũng nhất định sẽ ngay lập tức hòa  hảo với Điện hạ như lúc ban đầu a.”
Lời này của Trưng Hữu Đức cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng, nhưng nghe vào trong tai Văn Nhân Cửu rồi lại mang theo một ý nghĩa khác.
Nheo nheo mắt nhìn Trương Hữu Đức, lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy Thế tử đối đãi với Cô như thế nào?”
Trương Hữu Đức có chút không rõ ý tứ của Văn Nhân Cửu, nghĩ một chút, cẩn thận thăm dò: “Dĩ nhiên là toàn tâm toàn ý —— sợ là có đôi khi đám nô tài chiếu cố Điện hạ, cũng không thể so với Thế tử gia đối với Điện hạ cẩn thận như vậy.”
Văn Nhân Cửu nhấp môi, hỏi ngược lại một câu: “Thật vậy?”
Trương Hữu Đức gật gật đầu, nói: “Dĩ nhiên a!”
Văn Nhân Cửu đứng lên, vòng qua Trương Hữu Đức hướng ra ngoài, miệng thản nhiên nói: “Dọn lại đồ trên bàn đi. Sắc trời không còn sớm, Cô cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi.”
Trương Hữu đức không rõ Văn Nhân Cửu đây rốt cuộc là nghĩ thông suốt hay vẫn chưa nghĩ thông suốt, chỉ có thể đáp “Vâng”, dọn lại bút cùng giấy trên bàn.
Đưa tay phủ lên người một cái áo lông cáo thật dày, đẩy cửa ra, một trận gió lạnh liền ùa thẳng vào. Văn Nhân Cửu đứng trước thư phòng nhìn ra ngoài một cái, chỉ thấy một mảnh trăng tròn cực lớn đang treo trên bầu trời, tỏa ra từng vầng sáng nhàn nhạt.
Hơi nheo mắt đứng trong chốc lát, nghe phía sau có động tĩnh, cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Trương Hữu Đưsc nhìn bộ dạng này của Văn Nhân Cửu, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng không nói gì, nhanh chóng đi theo.
Chẳng qua là vào ngày hôm sau, Văn Nhân Cửu rồi lại không thấy Lạc Kiêu. Tiếp đó, trong thời gian tiếp theo, cho dù vào triều hay là hưu mộc đến trà phường của Mộ Dung Viễn, cũng đều không thấy người.
Cứ như vậy ước chừng một tháng, đảo mắt liền đến tháng mười một.
Tháng mười một, Đế Kinh đã lạnh có chút dữ. Hưu mộc hôm đó, tấu chương cũng đã sớm phê duyêt xong, Văn Nhân Cửu trong lúc rảnh rỗi, liền ôm lò sưởi ngồi trong phòng đọc sách.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tí tách, Văn Nhân Cửu vốn tưởng trời mưa, nhưng đẩy cửa sổ ra mới biết được, bên ngoài vậy mà hạ tuyết.
Lúc đầu tuyết vẫn còn mang theo vài hạt mưa, nhưng chờ đến trưa, tuyết rồi lại dần trở lớn, lại đợi đến muộn một chút, tuyết kia cứ thi nhau rơi xuống, nhìn qua thế nhưng đã phủ kín một tầng đất.
Trong Đông Cung, những nơi Văn Nhân Cửu thường đến đều được lót địa long, ở bên trong cũng không cảm thấy lạnh, cứ ngẩn ngơ như thế, rồi cũng đã đến hoàng hôn.
Trương Hữu Đức thấy nước trà trong phòng đã nguội, liền cầm ấm trà ra ngoài chuẩn bị đổi một ấm mới, chỉ là mới đi được một nửa, liền thấy bên kia tiểu thái giám vội vã đi về phía này, nhìn thấy Trương Hữu Đức vội vàng hành lễ nói: “Trương công công.”
Trương Hữu ĐỨc cau mày nhìn y: “Trong Đông Cung chạy tới chạy lui như vậy còn ra thể thống gì? Nếu đụng phải Điện hạ, ngươi liền cẩn thận bộ da này của ngươi a!”
Trên người tiểu thái giám phủ một tầng tuyết, hơi thở ra đều tỏa khói trắng, đưa tay lau lau tuyết trên lông mi, nhìn Trương Hữu Đức liền nói: “Công công thứ tội, Công công thứ tội. Lần sau cũng không dám nữa.”
Trương Hữu ĐỨc liền nói: “Đã xảy ra chuyện gì, hoảng hốt như vậy?”
Tiểu thái giám vội vàng lấy ra một hộp nhỏ từ trong ngực mình, đưa cho Trương Hữu Đức, nói: “Bên ngoài có người đưa cái này, nghe ý tứ của người kia, dường như là thủ hạ của Bình Tân Thế Tử!”
Trên mặt Trương Hữu Đức vẫn không có biểu tình gì, nghe thấy tên Lạc Kiêu, ánh mắt hơi động, nhận lấy hộp nhỏ, lập tức hỏi: “Người mang đồ tới đâu? Đã đi chưa? Có để lại lời gì không?”
Tiểu thái giám lắc đầu, nói: “Đưa đồ xong bên kia liền đi.” Nghĩ một chút, lại nói: “Bên kia chỉ nói, sinh nhật của Thái tử mấy ngày trước đó, Thế tử ở trong quân doanh không thể thoát thân trở về chúc mừng Thái tử, lúc này mới cố ý bổ sung lễ vật, mong rằng Điện hạ chớ trách tội.”
Trên mặt Trương Hữu Đức không khỏi hiện lên nụ cười, nhận hộp, nhìn tiểu thái giám kia nói: “Được rồi, nơi này cũng không cần ngươi nữa, trờ  lại đứng canh đi.”
Tiểu thái giám gãi đầu đáp “Vâng” một tiếng, lại nhìn cái hộp kia một cái, sau đó liền quay người lại dọc theo hành lang đi ra.
Trương Hữu Đức đứng im, nhìn tiểu thái giám kia đã đi xa, cẩn thận cất hộp lại, vội vàng cầm trà trở về.
Văn Nhân Cửu đang trong thư phòng đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy đằng trước có tiếng gõ cửa, hơi nâng mắt nhìn sang, thản nhiên nói: “Không phải nói đổi trà sao, như thế nào nhanh như vậy?”
Trương Hữu Đức đứng ở cửa rũ rũ tuyết, đợi đến khi hàn ý trên người tản chút ít, mới đi tới, cười nói: “Vốn là như vậy, nhưng lại vừa vặn gặp phải Thế tử ——” Nói đến đây cố ý ngừng một chút, trộm thấy Điện hạ nhà mình bỗng nhiên đưa mắt nhìn sang, không khỏi cười thầm, nhưng trên mặt rồi lại không dám hiện ra, hắng giọng một cái, sau đó chỉ không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Gặp được chính là người của Thế tử.”
Văn Nhân Cửu nhìn bộ dạng của Trương Hữu Đức, liền rõ ràng đây là đang cố ý thử y, không khỏi cảm thấy hơi tức giận, mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Lá gan của ngươi ngược lại là lớn.”
Trương Hữu Đức thấy lời Văn Nhân Cửu nói ra dường như mang theo ý lạnh, vội vàng cười cười bồi sai, chậm rãi đến trước mặt y, đặt ấm trà xuống, sau đó lại móc ra hộp nhỏ đưa cho Văn Nhân Cửu, nhẹ nhàng nói: “Thế tử gia người tuy không tới, nhưng đồ vật là đưa đến,” thấy Văn Nhân Cửu hờ hững đưa tay nhận hộp, nhẹ nhàng thở ra, lanh mồm lanh miệng nói: “Sinh nhật mười sáu tuổi của Điện hạ ngày đó trong cung bày yến tiệc, Thế tử rồi lại vì có việc trong người không thể trở về, vì vậy, ngày hôm nay liền đặc biệt cho người đưa tới cái hộp này. Điện hạ không mở ra nhìn một cái sao?”
Văn Nhân Cửu tiện tay đặt cái hộp kia xuống thư án, ngẩng đầu nhìn ông nói: “Cô rồi lại cảm thấy, ngươi so với Cô dường như còn kích động hơn mấy phần?”
Trương Hữu Đức nhìn bộ dạng của Văn Nhân Cửu, cười gượng sờ sờ chóp mũi, nói: “Điện hạ từ từ xem, nô tài vẫn là đi đổi trà cho Điện hạ a!” Nói xong, lại cầm theo ấm trà kia, lần nữa rời khỏi thư phòng.
Văn Nhân Cửu thấy Trương Hữu Đức đóng cửa đi xa, hồi lâu, mới đặt quyển sách trong tay xuống, hạ mắt nhìn hộp gỗ màu đỏ chỉ lớn cỡ một bàn tay.
Trên hộp gỗ không có nhiều hoa văn, thoạt nhìn có chút mộc mạc*. Văn Nhân Cửu chậm rãi duỗi tay vuốt ve cái hộp trong chốc lát, sau đó lại dừng một chút, mới đưa tay mở ra móc khóa trên hộp gỗ, bỏ nắp hộp qua một bên.
(*Nguyên văn 古朴 cổ phác: phong cách thuần phác cổ xưa, mộc mạc.)
Chỉ thấy tại một tầng lông ngỗng màu trắng, một ngọc trụy* màu đỏ lớn bằng đồng tiền đang nằm phía trên, được ánh nến chiếu rọi, phát ra thứ hào quang mê người.
(*玉坠: dùng làm mặt dây chuyền hoặc khuyên tai)
Văn Nhân Cửu đưa tay lấy miếng ngọc kia bỏ vào trong lòng bàn tay. Chỉ thấy ngọc trụy kia bề mặt sáng bóng, bên trong đỏ thẫm giống như có vật sống đang chầm chậm lưu động. Nắm trong lòng bàn tay, cũng không lạnh buốt giống như ngọc bội bình thường, ngược lại ấm áp, một loại ấm áp không thể diễn tả bằng lời đang không ngừng tràn ra từ chỗ ngọc trụy kia.
—— Chính là ấm ngọc* có bạc cũng chưa chắc mua được trong truyền thuyết.
(*暖玉 noãn ngọc.)
Văn Nhân Cửu đặt ngọc trong tay, nhìn kỹ một chút, bỏ qua một bên, sau đó lại lấy cái hộp gỗ màu đỏ kia qua nhìn, đẩy ra lớp lông ngỗng phía trên, liền thấy chính giữa có một tấm ngăn thật mỏng. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên của tấm ngăn, một lát sau, từ một góc nhỏ tìm thấy được khe hở, mới hạ mắt nhẹ nhàng tháo tấm ngăn ra, sau đó liền thấy một tầng không gian dưới đáy hộp, một hồ ly bằng kẹo đang lặng yên nằm đó.
Văn Nhân Cửu hơi ngẩn ra, qua hồi lâu, chậm rãi đưa tay lấy hồ ly bằng kẹo kia ra.
So với hồ ly ngây thơ ngốc nghếch khi lần đầu tiên xuất cung cùng Lạc Kiêu mua được, con lần này chính là không đành lòng nhìn thẳng. Văn Nhân Cửu cẩn thận nhìn, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ đại khái của hồ ly kia, nhưng ngũ quan gì đó đều đã mơ hồ.
Thật khó nhìn.
Văn Nhân Cửu đưa kẹo hồ ly ra xa nhìn thử, ánh nến xuyên qua lớp đường nửa trong suốt tới đây càng khiến cho kẹo hồ ly nho nhỏ kia thảm đến không nỡ nhìn.
Có thể làm ra đồ vật vụng về thế này, tay nghề của người thổi kẹo kia hẳn là làm ra không đủ cơm ăn đi?
Văn Nhân Cửu nghĩ nghĩ, tiện tay bỏ lại kẹo hồ ly vào hộp, không đậy nắp, thuận tay cầm lên quyển sách vừa buông, lại bắt đầu đọc. Thế nhưng trong hộp, mùi kẹo thơm ngọt rồi lại từng chút từng chút lan tỏa, từ từ tràn ngập không gian nho nhỏ này.
Nhất thời, dường như hô hấp đều trở nên ngọt ngào.
Văn Nhân Cửu ghét đắng, cũng không quá thích mùi vị ngọt ngấy như vậy. Y lật vài tờ, ánh mắt rồi lại không nhịn được bay tới kẹo hồ ly trong hộp gỗ màu đỏ. Cứ như vậy vài lần, vẫn là không nhịn được lại cầm hồ ly lên.
Y nghĩ mãi không ra, Lạc Kiêu rõ ràng thoạt nhìn cũng là người thành thục ổn trọng, như thế nào sẽ thích đồ ăn của trẻ con? Hàng mi rũ xuống thoáng rung động, sau đó hơi cúi đầu, liếm liếm kẹo hồ ly thoạt nhìn vô cùng đáng thương kia.
Tuy rằng bề ngoài có chút thê thảm, nhưng mùi vị vẫn giống hệt trong trí nhớ, mùi vị quá mức ngọt ngào khiến cho vị giác có chút chết lặng.
Văn Nhân Cửu hơi nhíu mày, rõ ràng y cũng không ưa thích loại mùi vị này, nhưng không biết vì sao, y nhìn món ăn vặt dùng để dỗ hài tử trong tay mình, vậy mà còn muốn tiếp tục nếm thử.
Đang trầm tư, bên ngoài rồi lại truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, vô thức bỏ kẹo hồ ly lại vào hộp, lại nhanh chóng đậy nắp lên, chờ đến khi làm xong hết thảy, Trương Hữu Đức bên kia mới cầm theo trà nóng chậm rãi đi đến.
Cười híp mắt đổi một chung trà nóng cho Văn Nhân Cửu, ánh mắt xẹt qua ấm ngọc trên thư án, nhịn không được cười: “Điện hạ rất thích lễ vật Thế tử tặng?”
Văn Nhân Cửu bất giác liếc mắt về hộp gỗ màu đỏ đã bị mình đóng lại, nhưng ngay sau đó, rồi lại thu hồi ánh mắt, nắm ấm ngọc trong tay. Ấm ngọc dưới ánh nến lóe lên thứ ánh sáng nhàn nhạt, ôn nhuận mà mê người. Văn Nhân Cửu cảm thấy ấm áp truyền tới từ khối ngọc, sau đó tiện tay đưa ngọc cho Trương Hữu Đức.
“Đây là ——” Trương Hữu Đức nhìn Văn Nhân Cửu hỏi.
Văn Nhân Cửu hạ mắt, lần nữa lật sách ra, chậm rãi nói: “Đi tìm dây cột vào.”
Trên mặt Trương Hữu Đức liền hiện lên ý cười, vội vàng đáp lại, cầm ngọc thụy kia liền lui xuống. Văn Nhân Cửu thấy Trương Hữu Đức rời đi, lại mở hộp gỗ kia, lấy ra kẹo hồ ly bên trong, nhìn chốc lát, sau đó lại chậm rãi ăn vào thứ đồ chơi bằng đường mà y chẳng hề ưa thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.