Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 98: Câu chuyện hạnh phúc




Dù cho Mục Viêm Khiếu nói đi nói lại thân thể mình không có chuyện gì như thế nào đi nữa, nhưng lại không chịu nổi mấy loại bức bách của Lâm U tiểu gia không cho là đúng ở bên cạnh cùng một đám bác sĩ nước ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng nằm trên giường bệnh năm ngày. Chờ đến khi hắn rốt cuộc khôi phục không sai biệt lắm, Lâm U đã dùng thời gian mỗi buổi chiều lượn một vòng quanh La Mã.
“Ngày hôm nay trở về nước à? Không ở thêm mấy ngày nữa?” Lâm U nhìn Mục Viêm Khiếu cho Mục Nhất, Mục Nhị thu dọn đồ đạc, lời này hỏi ra có hơi chột dạ, khụ, cậu chỉ tranh thủ thời gian đi dạo mà thôi, cũng không phải không quan tâm người ta.
Mục Viêm Khiếu thật ra không có để ý cùng suy nghĩ nhiều như vậy, gật gật đầu nói: “Anh đi nhiều này như vậy, dù đã nói với ông nội là ra ngoài giải sầu, thời gian cũng khá lâu rồi. Vì không để ông nội lo lắng, vẫn nhanh về thôi. Dù sao thì, quay về nghỉ ngơi vài ngày sau anh lại muốn đi đến chỗ sư phụ học tập nữa, chỉ sợ tới đó anh phải học chừng một năm rưỡi không về, ông nội và Viêm Minh lại lo lắng không yên.”
Nghe thấy Mục Viêm Khiếu nói như thế, Lâm U hiểu đây cũng là một vấn đề, mặc dù nói Mục Viêm Khiếu giờ cuối cùng cũng bước nửa chân vào địa bàn giới Tu Chân, nhưng căn cơ của anh ấy vẫn là người thường bên này. Bây giờ đối với anh ấy mà nói, quan trọng nhất không phải là có thể khống chế lực lượng không rõ hình dạng trong cơ thể mình hay không, mà là làm thế nào nói rõ tình huống với Mục lão gia và em trai đáng lo kia.
“Anh định nói cho Mục lão gia chuyện của anh không? Còn nữa, anh đã nghĩ nên nói thế nào với họ cho tốt chưa?” Lâm U trực tiếp mở miệng hỏi.
Mục Viêm Khiếu nghe câu hỏi này trên mặt cũng khẽ lộ ra thần sắc gay go, có chút cụt hứng nằm chết dí trên giường bệnh, lắc đầu nói: “Anh cũng không biết. Anh vốn nghĩ, nếu anh có thể kích phát huyết mạch, Viêm Minh cùng anh là cùng một bụng mẹ sinh ra, nó hẳn cũng có thể giống như anh, nhưng lại sợ khi nó kích phát huyết mạch không may mắn như anh, vạn nhất trình tự nào đó bị sai, có lẽ nó sẽ cố gắng không nổi, đó chính là cái được không bù được cái mất. Huống chi anh cũng không thể khẳng định coi như cuối cùng có thành công đi nữa, Viêm Minh nhất định có thể kích phát năng lực huyết mạch.”
Lâm U thẳng thắng liếc mắt khinh thường, “Xem ra đầu óc anh còn chưa tới nỗi hết thuốc chữa, may là anh không làm vậy. Bằng không thì em trai kia của anh nhất định sẽ bị anh hành hạ chết. Bản thân hắn không có cơ duyên không nói, chính hắn cũng chưa từng chịu khó khăn độ kiếp có được sự kiên trì và sức mạnh, trước ông cố tôi đã nói, giống như anh vậy trong bất hạnh may mắn lắm mới có phúc, hơn nữa anh cũng không ngẫm lại, sau cùng anh đã suýt thành một người sống đời sống thực vật đó thôi, nếu không có tiểu gia tôi, anh bây giờ nói không chừng còn đang phí tiền nằm trên giường bệnh ở bệnh viện Đệ Nhất kia kìa!”
“Tuy rằng chúng ta không chấp nhận số mệnh, thế nhưng mệnh số và cơ duyên đều là cố định, không phải không đổi thành công, mà số người đạt được đó cực nhỏ, còn trong mắt tôi, Mục Viêm Minh không có cơ duyên kia.” Lâm U nói xong lời cuối cùng, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc: “Nếu một người tùy tùy tiện tiện có thể tu chân, thế giới này còn phân ra cái gì mà minh giới cùng ám giới chứ? Muốn từ minh giới đi tới ám giới, điều thứ nhất là phải có mệnh số kia, nếu như không có mệnh số, có cơ duyên, có lẽ kiếp nạn cũng qua. Nếu một người bình thường tùy tùy tiện tiện đã có thể tìm một người tu chân bái sư sau đó trở thành tu giả, này đừng nói tu giả, coi như là ám giới, từ lâu đã không tồn tại nữa.”
“Đây là lẽ trời. Tùy ý vi phạm không được.”
Lâm U trầm giọng tổng kết. Mục Viêm Khiếu nghe Lâm U nói xong nhịn không được cười khổ một cái, hắn đúng là có dự định để ông nội và Viêm Minh cùng nhau tu đạo, chí ít có thể làm cho ông nội sống lâu thêm vài chục năm, mà Viêm Minh nói không chừng có thể trường sinh. Chỉ là bây giờ bị Lâm U nói như thế, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô hình chung có một áp lực đè nặng trên đầu hắn, khiến hắn không có cách nào khác cải biến mệnh số ông nội mình và Viêm Minh.
Trầm mặc hồi lâu, Mục Viêm Khiếu cuối cùng cũng mở miệng: “Vậy em có thể nhìn ra mệnh số ông nội anh và Viêm Minh không?” Nếu như không thể tùy ý cải mệnh, vậy hắn cũng muốn nhìn thân nhân sống khỏe mạnh.
Lâm U nghe nói như thế lòng thở dài một hơi, phải biết rằng cái giá phải trả của nghịch thiên cải mệnh thật sự là quá lớn, hơn nữa thường thường bất luận người cải mệnh hay người bị cải mệnh cũng không thể chết già, Mục Viêm Khiếu có thể dập tắt tâm tư này là hay nhất.
“Anh còn lo lắng hai người họ sống không tốt? Những thứ khác tôi không nói, thân thể Mục lão gia khỏe mạnh lòng dạ còn rộng rãi, ngoại trừ ngẫu nhiên đi vào ngõ cụt, điểm khác đều tốt. Nhìn tướng mạo ông ấy, là trăm tuổi chết già.” Lâm U tiểu gia tuy rằng dọn ra khỏi nhà, nhưng mưa dầm thấm đất gia đình có tiếng xa vài chục năm, nhìn tướng mạo cũng tạm ổn.
Mục Viêm Khiếu nghe thế mặt nở nụ cười: “Ông nội khỏe lắm, cuối cùng có thể yên lòng là tốt rồi. Nhưng mà, Viêm Minh thì sao?”
Lâm U nghe thấy hai chữ này kéo ra khóe miệng, Mục Viêm Khiếu nhìn biểu tình của Lâm U, cũng biết đứa em này của mình làm người ta phiền lòng, còn muốn nói gì, chợt nghe Lâm U mở miệng: “Hắn ta còn có thể thế nào? Dù bất kể như thế nào, anh đều sống lâu hơn hắn, mai sau hắn có chuyện gì anh giúp đỡ là được, tên kia nhìn tướng mạo cũng không phải loại người cùng khổ thê thảm, hay bị dằn vặt, không có gì đáng ngại.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy suy nghĩ một chút, cũng thấy thế, chỉ cần hắn có thể trông nom Viêm Minh an ổn một đời, coi như là có chịu trách nhiệm. Những lúc nghĩ đến điểm này, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên nhìn lên, trên mặt mang niềm kinh hỉ khôn cùng nhìn về phía Lâm U:
“Lâm Lâm! Nhớ ra rồi sao? Em nhớ ra rồi đúng không?! Không thì làm sao em biết? Viêm Minh rất đáng lo. Anh thậm chí chưa kể về nó!”
Lâm U nghe vậy ngừng lại, nhướng mày, chậc, nghĩ đến tên nhị thiếu đáng lo kia đã kiềm không được. Nhìn biểu tình ‘Chỉ cần em gật đầu anh lập tức nhào lên liếm điên cuồng’ của Mục Viêm Khiếu, Lâm U tiểu gia run lên, trực tiếp bày ra một biểu tình cao ngạo lạnh lùng, đi tới cửa phòng bệnh mới nói: “Anh đoán?”
Tiếp đó xoay người rời đi. Chậc, vừa nghĩ đến người nào đó muốn nhào qua làm các loại chuyện không đứng đắn đáng ghét cậu đã thấy run, nói thật thì cậu không nhớ được toàn bộ, nhưng phần lớn chuyện quan trọng cậu đều nhớ lại rồi. Đoán chừng là lực lượng huyết mạch của Mục Viêm Khiếu giúp cậu chặn, nếu không thì ký ức cậu đã bị lẽ trời nghiêm phạt, còn phải dằn vặt lâu mới có thể hồi tưởng lại.
Lâm U tiểu gia tuy rằng ngay từ đầu lẩn trốn rất nhanh, nhưng cậu đã đánh giá thấp phản ứng mừng như điên của đại thiếu, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh chạy bộ rầm rầm rầm, còn cả một tràng hô to gọi nhỏ, thân thể Lâm U run lên, gần như không cần quay đầu, cũng biết là người nào đó đuổi tới. Nhịn không được đỡ trán, Mục Viêm Khiếu Mục đã đem Lâm U gắt gao ôm vào lòng, cúi đầu thì thào, giọng run run.
“Lâm Lâm... Lâm Lâm... Em đã trở về, thật sự nhớ ra đúng không? Tuyệt đối sẽ không quên anh nữa có phải không?! Tuy rằng anh trước có nói có thể cùng em chiến đấu lâu dài, dù cho em không muốn tiếp nhận anh, anh cũng muốn chơi xấu ở bên cạnh mãi đến khi em tiếp nhận anh, nhưng em không biết, lúc đó lòng anh có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu sợ hãi.”
Tay Mục Viêm Khiếu chậm rãi siết chặt, rất sợ mất đi lần thứ hai: “Anh sợ em lãnh lãnh đạm đạm với anh, sợ em không thích anh, sợ chúng ta là người không cùng thế giới, sợ vạn nhất trong lúc này em thích người khác, anh nên làm thế nào cho phải?”
Mục Viêm Khiếu cúi đầu nói: “Lâm Lâm, em không biết, nếu quả thật biến thành như vậy. Anh sẽ không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.”
Lòng Lâm U lúc này cũng bị Mục Viêm Khiếu nói đến vừa chua xót vừa yếu lòng, cậu từ nhỏ đã quen quạnh quẽ, không thích để ý người khác, đối với chuyện của người bên cạnh cũng không đặt sự quan tâm nhiều lắm. Trước cái ngày đầu tiên Mục Viêm Khiếu xuất hiện trước mặt cậu, theo như lời Mục Viêm Khiếu mình là dạng gì, cậu một chút cũng không tin. Nhưng những ngày ở chung, ngay cả chính cậu cũng không thể phủ nhận, cậu động tâm.
Cậu hầu như không có cảm xúc chập chờn gì, lại vì biểu hiện của người đang đứng đây, mà trở nên phập phồng bất định.
Lâm U nghĩ đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng, thấy cũng không phải chuyện xấu gì là được. Cho đến bây giờ, cảm thụ được cánh tay kiên cố của người ôm mình, nồng đậm tình cảm, Lâm U đột nhiên cảm thấy, kỳ thực có một người như thế, có thể toàn tâm toàn ý vì mình, bồi mình qua một đời, cũng là một chuyện hạnh phúc.
Lập tức đem cơ thể dựa vào lòng Mục Viêm Khiếu một chút, Lâm U tiểu gia cũng không cao ngạo lạnh lùng, trực tiếp bày ra ngữ khí đanh đá nói: “Tôi chỉ nhớ ra phần lớn, bây giờ chẳng qua chỉ giống như thích anh mà thôi.”
Mục Viêm Khiếu nghe nói nhẹ giọng cười, giống như thích thì cũng là thích, chỉ cần hắn đặc biệt thích là tốt rồi.
“Còn nữa, tính ra anh phỏng chừng thiếu tôi bốn năm cái mạng, nên sau này tôi nói cái gì anh phải nghe cái đó. Tiền anh kiếm được cũng phải chia phân nửa cho tôi.”
Mục Viêm Khiếu gật đầu: “Bây giờ anh đem tài sản mình sở hữu giao cho em cũng được, chỉ cần em cam tâm tình nguyện.”
Lâm U liếc mắt, thật không có tiết tháo. Cuối cùng nhíu mày, nói ra điều quan trọng nhất: “Chuyện hai chúng ta, tôi mặc kệ anh nói với ông nội bên kia của anh như thế nào, nhưng Lâm gia chúng tôi bên này, phải là anh gả!”
Mục Viêm Khiếu vốn dĩ còn chuẩn bị tiếp tục gật đầu, nghe nói thế cái cổ sững sờ cứng ngắc lại không gật xuống nữa, nghe xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hút khí, Mục đại thiếu kéo ra khóe miệng, tuy rằng đây là nước ngoài nhưng hắn cũng không muốn đem chuyện của mình và Lâm Lâm cho người ta chê cười, khiến mọi người đều biết. Chủ yếu là, bây giờ Lâm Lâm nói hắn không thể nhận!
Vì vậy Mục đại thiếu ngẩng đầu tàn bạo trừng mắt với đoàn vệ sĩ đang xem kịch vui: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Máy bay chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lập tức trở về nước!”
Bị Mục Viêm Khiếu gián đoạn như thế, Lâm U cũng nhìn thấy xung quanh vây một vòng người tóc vàng, tóc đỏ, đang rất kích động nhìn hai bọn họ, nhíu nhíu mày, những chuyện khác về rồi hãy nói đi, dù sao cậu nói chính là Mục Viêm Khiếu gả, Mục Viêm Khiếu tuyệt đối chống không nổi nhóm người kia. “Hắc hắc hắc. Chậc.”
Mãi đến khi ngồi lên máy bay, biểu tình của Lâm U vẫn còn chốc chốc vui vẻ cười âm hiểm, khi thì phiền não, đổi tới đổi lui, Mục Viêm Khiếu thấy mà lòng ngứa ngáy, thò tay đem người kéo vào lòng mình, nhỏ giọng nói: “Lâm Lâm, em nghĩ gì thế?”
Lâm U lại cười hắc hắc một tiếng: “Tôi cưới vợ còn sớm hơn tiểu thúc của tôi nữa đó, không biết cái người kỳ lạ kia sau khi biết rồi sẽ đau đớn thế nào? Bất quá, tôi là đứa con trai đầu tiên trong nhà cưới đàn ông, cha mẹ tôi phỏng chừng không thể nào cam tâm tình nguyện.”
Nghe câu này, Mục đại thiếu thấy đau răng. Mình gả đến nhà họ Lâm cha mẹ Lâm đều không vui, nếu hắn bây giờ nói với Lâm Lâm, anh dự định để em gả, có thể trực tiếp bị đuổi khỏi phi cơ không? Mình còn chưa tu luyện ra cánh đâu, không biết bay a...
Ngay lúc Mục đại thiếu nhìn bầu trời cao mà thấy ê răng, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Mục Viêm Khiếu thấy số là Mục Viêm Minh, nhịn không được nhíu mày nhận cuộc gọi. (_”_) trên máy bay mà mở điện thoại!!!
Mới vừa kết nối, trong điện thoại đã truyền ra tiếng hô to gọi nhỏ của Mục Viêm Minh, giọng nói, thoáng mang theo chút hả hê:kittyd3nxi96.wordpress.com
【Anh hai! Anh hai! Nghe nói anh ở bệnh viện St. Paul ở La Mã trực tiếp ôm một người đàn ông thổ lộ?! Còn đồng ý muốn đem tiền kiếm được chia cho anh ta một nửa, thậm chí gả cho anh ta? 】
Khóe miệng Mục Viêm Khiếu co rút.
【Ha ha ha ha! Anh hai! Anh thật giỏi! Tuy rằng vị kia có thể là mèo đại tiên chuyển thế, nhưng em muốn nói, anh chết chắc rồi! Ông nội đang nghe báo cáo mà vẫy roi kìa! Trở về anh chờ bị đánh đi! 】
Lâm U: “Phốc!”
Mục Viêm Khiếu: “...” Cười rộ dữ tợn, anh thấy sau khi về trước khi anh bị đánh cũng đánh mi trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.