Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 80: Cơn giận cướp vợ




Cái gọi là há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn, ý là dù trước mặt bạn có một bàn ăn hương vị ngọt ngào không gì sánh được, bàn ăn kiểu Mãn Hán mê người, bạn còn phải nhìn không chớp mắt, lòng không lay động, nỗ lực khiến mình trông có vẻ chẳng thèm ngó tới nó, nếu không thì, hậu quả chính là phải vui cười đối với chuyện phẫn nộ như là con trai bị dụ đi mất.
Đó là lý do mà vào lúc này Lâm cha lặp đi lặp lại trong lòng, càng không ngừng mắng to tên nhà giàu nào đó không tuân theo quy định mà lại có hành vi đút lót đê tiện, một bên phải nhìn vài người đã phản chiến ăn một miệng đầy dầu mỡ.
“Mấy người các người! Sao có thể ăn đồ một người bình thường cho được chứ!!! Một chút tiết tháo của tu sĩ cũng không có!!! Đời này đừng nghĩ tu thành đại đạo!!!” Lâm cha nghiến răng nghiến lợi.
Mà Lâm Thiên Giảo, Lâm Thiên Lương, Lâm Thiên Đồng còn có bác cả Lâm gia cùng ông nội mấy người đã phản chiến đối với mấy từ ngữ công kích đó tuyệt không thèm lưu tâm. Mấy người tiểu nhân Lâm Thiên Giảo bày tỏ có cha cùng ông nội làm chỗ dựa vững chắc, bác cả Lâm bày tỏ tất cả sự tình nhường cho em trai đáng lo rất thích toan tính đi làm, huống hồ đêm qua ông đã bói qua, tuy rằng cháu nhỏ cùng thằng nhóc Mục gia kia muốn ở chung một chỗ có hơi chút khó khăn, nhưng trên quái tượng biểu hiện chính là ông trời tác hợp. Đại cát. Cho nên thực sự không cần lo lắng chút nào.
Về phần ông nội Lâm gia, ông đây với chuyện này còn nhắm một mắt mở một mắt cho qua, thằng kia còn kích động cái gì chứ? Hơn nữa hai mắt thằng nhóc họ Mục có chút cổ quái, hắc hắc, về sau có chuyện vui để xem đây.
Vì vậy Lâm cha chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn người thân vung đũa ngấu nghiến, cuối cùng quay đầu, phiền muộn đi tìm bà vợ đại nhân nhà mình.
Kết quả khi ông theo khí tức vợ mình đi đến cửa chính căn nhà, liền thấy bà vợ đại nhân của mình đang khoanh tay híp mắt nghe tên nhóc họ Mục kia nói gì đó, xem theo biểu tình, đó là rất vui vẻ hay sao?!
“Thằng nhóc thúi! Mày làm gì đó?” Lâm cha bước nhanh tiến đến, rất sợ bà vợ đại nhân của mình cũng bị viên đạn bọc đường mua chuộc. Nhưng chờ đến lúc ông tiến đến nhìn, lại thấy thằng nhóc họ Mục mình nhìn sao cũng không vừa mắt, vẻ mặt xám xịt.
“A, khó thấy được biểu tình này của thằng nhóc mày nha! Vợ à em nói gì đó?”
Hoa Ngọc cười cười, sờ sờ mặt mình, không thèm để ý tỏ vẻ: “Tôi chỉ đem chuyện nó trước đây gọi tôi là lão hồ ly tinh nói ra. Nó liền có cái biểu tình này.”
Mục Viêm Khiếu ở một bên co rút khoé miệng, chuyện này thật sự là không thể trách hắn. Khi trước hắn sao có thể nghĩ đến một người có thể không đi thang máy trực tiếp bay đến tầng 19 thật sự là con người đâu? Thế mà lại còn là mẹ vợ tương lai của mình... Ha ha, chuyện này khiến đại thiếu cảm thấy là một trong những chuyện khó giải quyết nhất Lâm gia, dù sao, làm một người nữ tu nghe người ta nói mình già, cho rằng mình là lão hồ ly tinh gì gì đó, dù là một phụ nữ bình thường nghe được cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Bất quá, mẹ vợ mình làm khó dễ hắn còn có thể hiểu, nhưng hắn sống chết nghĩ mãi không ra, vì sao hắn mang ba bàn ăn kiểu Mãn Hán mà cha vợ cũng nhìn hắn chẳng thuận mắt như thế? Vừa rồi hắn không hề làm chuyện gì khiến ông phẫn nộ mà...
Có lẽ là biểu tình của Mục Viêm Khiếu xoắn xuýt thái quá, Lâm cha đương nhiên trong nháy mắt này ngầm hiểu chuyện hắn xoắn xuýt, lập tức cười lạnh một tiếng: “Tên đạo sĩ tà ma lúc trước.”
Mục Viêm Khiếu cau mày: “Hắn không phải bị nổ chết rồi sao?”
Lâm cha ha ha hai tiếng: “Lúc đó đại hoàn đao của tao đang gác trên cổ hắn.”
Trong nháy mắt đại thiếu kinh hãi tỉnh ngộ: “!!!”
Mà đoàn vệ sĩ Mục gia len lén núp ở phía sau nghe trộm nghe đoạn đối thoại như thế xong cũng nhịn không được nhếch nhếch miệng, Mục Tam còn trực tiếp làm ra động tác thắp nến, Mục Tứ nhún vai, ông chủ bọn họ ở phương diện này thật sự là bi kịch. Cùng lúc bị cha vợ mẹ vợ ghét bỏ gì gì đó.
Ngay khi Mục Viêm Khiếu tự hỏi làm thế nào có thể giải thích để vãn hồi điểm số của mình trong lòng cha mẹ vợ, trên khoảng đất trống lớn trước cửa chính vang lên một trận vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mục Viêm Khiếu quay đầu, nghe tiếng Mục Ngũ cười to, khoé miệng nhướng lên.
“Ai! Người cao to cậu lợi hại thật! Tôi đây chính là chuyên học võ thuật, dù tôi không có đạo thuật, giá trị vũ lực của tôi đây tuyệt đối theo kịp bộ đội đặc chủng! Tôi vậy mà còn đánh không lại cậu, chậc chậc! Chỉ bằng điểm này tôi liền công nhận người bạn như cậu!”
Người nói chính là một người đệ tử chi thứ Lâm gia đang tu tập, lúc này hắn đang vỗ vai Mục Ngũ, cười đến sáng lạn.
Mục Ngũ cũng vui tươi hớn hở vỗ lại một cái, sau đó mới nói: “Thân thủ của anh không tồi đâu! Tôi vẫn cho rằng thân thể người tu luyện đạo thuật đều kém muốn chết, không phải nói pháp sư da mỏng hay sao, như anh vậy thoạt nhìn là song tu thể thuật và pháp thuật? Ái chà rất tốt đó!”
Đệ tử và người chung quanh nghe thấy Mục Ngũ nói thì vui vẻ, người này tuy rằng không biết ám giới, nhưng tính tình rất được người ưa thích!
“Tuy rằng lấy tư cách một người bình thường cũng không tệ lắm, nhưng người thường dù sao cũng chỉ là người thường, huống chi anh mạnh không có nghĩa là ông chủ nhà anh cũng mạnh. Hắn nhìn còn không thấy, lỡ như ngày nào đó Lâm Lâm bị khi dễ, mấy người bảo vệ các anh không có ở đó không thể gây chiến, hắn chẳng phải là triệt để vô năng hay sao?”
Vào bầu không khí lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói không thể nào hài hoà của một người. Vùng xung quanh lông mày của Mục Ngũ nhíu cả lại theo hướng âm thanh nhìn xem, thấy một người đàn ông lớn lên trông cũng không tệ lắm, anh tuấn uy vũ, tên kia lúc này đang nhìn Lâm Husky cách đó không xa đang ghé vào đệm cho chó xa hoa mà tắm nắng sớm, trong ánh mắt mang theo vài phần bất mãn và cuồng nhiệt.
Mục Ngũ trong nháy mắt đã cảm thấy, hàng này hết chín phần là tình địch của ông chủ nhà hắn! Đừng hỏi vì sao đây là trực giác dã thú!
Mà lúc này đây Lâm Triêu Nhật bên cạnh hắn cũng không biết nên nói gì ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Cậu đừng để ý người kia, ỷ vào tình bạn cố tri của ông nội gã và lão gia, mặt dày mày dạn nán lại đòi chú nhỏ Lâm gia song tu cùng gã. Gã biết rất rõ chú nhỏ không thích tu đạo, nhưng cứ quấn quýt bám chặt lấy, còn một bộ tôi tìm cậu chính là vinh hạnh của cậu nữa.”
“Nói thì nói như thế, nhưng thực lực của Triệu Thuyên trong giới tu giả coi như là còn trẻ mà có tài, bằng không lão gia sao có thể để gã ở đây làm phiền người khác như thế, sớm một tát đánh bay hắn đi rồi.” Người đệ tử Lâm gia cũng thu nhập nhiều tin bát quái, “Hiện tại gã nhất định là nhìn các cậu không vừa mắt rồi, tính tình Triệu Thuyên khẳng định đã sớm cho rằng chú nhỏ là vật sở hữu của mình rồi.”
Mục Ngũ nghe hai người này đối thoại, nghĩ rằng hắn với cái tên lớn tên mặt người dạ thú đó cũng vô cùng không vừa mắt. “Anh nói lung tung cái gì đó? Ông chủ nhà tôi không phải chỉ biết so mạnh so yếu với tôi, đều nói đừng tuỳ ý đánh giá thấp người khác, nhất là đấu một đối một, không cần đạo thuật anh vốn cũng không phải là đối thủ của ông chủ!”
Triệu Thuyên nghe xong lời này của Mục Ngũ lập tức nở nụ cười, “Ha ha, tôi không phải đối thủ của một người bình thường? Đây là chuyện buồn cười nhất mà từ trước tới giờ tôi nghe được đó nha!” Đột nhiên nhìn về phía Mục Viêm Khiếu, Triệu Thuyên lạnh lùng nói: “Không bằng hai người chúng ta đánh một trận, tôi không cần đạo thuật, bịt kín hai mắt, nếu anh thắng tôi không còn lời nào để nói, nếu thua, cách xa Tiểu U một chút cho tôi, anh không xứng với cậu ấy!”
Hai mắt khép hờ của Mục Viêm Khiếu bỗng mở ra. Một mảnh thâm trầm.
“Triệu Thuyên, anh còn có mặt mũi hay không? Dù cho anh bịt kín hai mắt thì ngũ giác của anh cũng nhạy bén hơn người bình thường nhiều, thậm chí anh còn có thiên nhãn cùng linh khí, anh vậy mà còn không biết xấu hổ cho rằng đây là tỷ thí công bằng?” Lâm U đang phơi nắng lúc này vẫn như cũ ghé vào đệm êm xa hoa, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện lông của tiểu gia bây giờ đều dựng lên cả rồi.
Triệu Thuyên nghe vậy vô tình nhìn về phía Lâm U, buổi sáng hôm nay gã mới đến, không nghĩ đến Lâm U mất tích lâu như vậy dĩ nhiên lại nhập vào xác một con Husky, bất quá như vậy thoạt nhìn cũng rất dễ thương, đương nhiên, so với chuyện này, Triệu Thuyên càng vui hơn khi Lâm U còn sống. Bằng không gã muốn tìm cách cùng người này song tu cứ như ném đá thia lia vậy.
Triệu Thuyên muốn cùng Lâm U song tu, cũng không phải cái loại song tu nam nữ cần cởi sạch quần áo, mà là phương pháp tu luyện hai người chạm lòng bàn tay vào nhau dẫn linh lực bồi bổ đan điền. Bởi vì bản thân Lâm U là Ngọc Linh Căn trăm năm khó gặp, linh khí cực kỳ tinh thuần mà còn ôn hoà, vô cùng dễ tu luyện không nói, còn có tác dụng phụ trợ rất tốt. Mà gã vừa lúc là Hắc Hỏa Linh Căn dương tính, tuy rằng sẽ trợ giúp Lâm không nhiều lắm, nhưng chí ít cũng có điểm tốt như là cường thân kiện thể. Cứ như vậy, Triệu Thuyên tự cho là, Lâm U nhất định muốn tu luyện cùng gã —— huống hồ nhà bọn họ còn quen biết mấy đời không phải sao?
“Tiểu U, em hà tất gì phải để bụng một người bình thường như thế? Hắn dù có tốt với em thế nào cũng có tính toán gì gì đó, em vì cớ gì mà hạ thấp thân phận mình như vậy? Để anh và hắn đấu một trận, sau đó đuổi hắn đi, anh lại nghĩ biện pháp cho em phá kiếp.”
Lâm U thấy Triệu Thuyên tự quyết định thiếu chút nữa đã tức quá nở nụ cười, ngay lập tức liền châm chọc nói: “Nói giống như anh không theo đuổi tôi vậy? Chí ít Viêm Khiếu còn thật tình hơn anh. Anh muốn so với Viêm Khiếu cũng được, đi tìm cha tôi phong ấn đan điền của anh, chặt đứt linh khí của anh, sau đó lại cùng anh ấy đánh một trận, không thì đừng có ở đây ồn ào, khiến người ta bực mình.”
Sắc mặt Triệu Thuyên trầm xuống, ở Lâm gia không dám nổi giận với Lâm U, liền quay đầu trừng mắt liếc Mục Viêm Khiếu, lúc này cả người Mục Viêm Khiếu đều vô cùng an tĩnh, dường như không để tâm đến sự tình xung quanh. Nhưng mà đoàn vệ sĩ Mục gia quá hiểu rõ hắn lại biết, ông chủ là đang kiềm nén cơn giận mà thôi, một khi ngài ấy ra tay, sẽ trực tiếp hạ tử thủ.
Đến cuối cùng, Triệu Thuyên vẫn phải đi tìm Lâm cha phong ấn đan điền, khiến gã nghĩ không ra chính là, rõ ràng Lâm cha xem Mục Viêm Khiếu không vừa mắt, sau lại vẫn đặc biệt đem thị cảm của gã phong ấn, Lâm cha nói là vì công bằng, dưới tình hình này xem ra, mình chỉ còn thiên nhãn có thể vận dụng, có ích gì chứ? Vị trưởng bối này cũng nhìn mình không vừa mắt hay sao?
Mặc kệ thế nào, khi Triệu Thuyên và Mục Viêm Khiếu đứng trên khoảnh đất trống, thoạt nhìn hai người vậy mà không chênh lệch gì mấy. Mẹ Lâm tiện tay bố trí kết giới 20m chung quanh hai người, không cho những thứ khác ảnh hưởng đến bọn họ.
Triệu Thuyên không có thị giác, mới đầu còn không thích ứng được, nhưng loại không thoải mái này chỉ một phú sau liền trở nên không sao cả, ngũ giác của người tu đạo so với người bình thường mạnh hơn nhiều lắm, nên gã rất nhanh tập trung vị trí Mục Viêm Khiếu, cảm thấy đối phương qua một phút dài rồi mà vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu di chuyển, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh miệt. Quả nhiên là một tên mù không có can đảm, rời xa thuộc hạ và máy móc, hắn cái gì cũng không làm được, thực sự là làm người ta chướng mắt!
Dùng tốc độ kinh người vọt tới, Triệu Thuyên vươn nắm tay trực tiếp nhắm ngay huyệt thái dương Mục Viêm Khiếu mà đánh, bản thân gã có ý muốn mạnh mẽ giáo huấn người ta một lần, ra tay tự nhiên khá độc.
“Chậc! Triệu Thuyên này... ” Lâm Thiên Giảo nhíu mày, sức nhẫn nhục cũng quá kém đi.
Lúc này ở Lâm U ngồi cạnh bên ngoài kết giới, trong mắt hiện lên hàn quang. Người này muốn chết!
Ngay lúc người vây xem cho rằng Mục Viêm Khiếu ít nhất cũng phải bị trầy da, lại thấy Mục Viêm Khiếu nguyên bản vẫn không nhúc nhích bỗng nhiên di chuyển, hắn như là có thể nhìn thấy dễ dàng trốn khỏi nắm tay nhìn như không thể nào tránh được, đồng thời lúc nghiêng người né tránh, đùi phải cực nhanh nâng lên đá ra ngoài.
Triệu Thuyên không thể nào tin nổi cảm giác chính mình bị đá ra ngoài, biểu tình trên mặt đầu tiên là kinh hãi, sau đó là tức giận vô cùng. “Âm hiểm đến cực điểm!”
Đến đây trên mặt Mục Viêm Khiếu vẫn không có bất kỳ biểu tình gì, đáp lại quát lớn của Triệu Thuyên, phản ứng cũng chỉ là theo tiếng chạy như điên, thì hắn chèn chân vào đá ra, nghiêng đầu đi, chặn lại chân trụ của Triệu Thuyên, đồng thời đùi phải lần thứ hai giơ lên, lần này là mạnh mẽ đá vào ngực Triệu Thuyên.
Một loạt động tác thẳng thắn mà tàn nhẫn, đệ tử Lâm gia một bên vây xem đều yên lặng xoa xoa ngực, nếu thân thể Triệu Thuyên không rèn luyện qua, cường hãn hơn người bình thường, chỉ bằng hai cú đá này, gã không chết cũng trọng thương! Chậc chậc, họ tính ra cũng biết mối hận đoạt vợ có bao nhiêu kinh khủng.
Kế tiếp mọi người Lâm gia nghĩ mình giống như đang xem một vở hài, vốn người nên bị đuổi theo trái lại dùng một loại tốc độ và độ mạnh yếu khi đuổi theo người nên kiêu ngạo khiến bọn họ đều kinh hãi đảm chiến, nhưng không phải thế mà khẳng định Mục Viêm Khiếu này không có nửa điểm tu vi, bọn họ đều cho rằng đó là một tu giả luyện thể. Tuy rằng tu giả luyện thể mạnh hơn hắn nhiều, nhưng tốc độ và kiểu dáng của người này, có ra vẻ một người bị mù mắt không hả? Khí thế nói là ma tộc hung tàn còn có người tin!
Bịch một tiếng, Triệu Thuyên lần thứ hai bị Mục Viêm Khiếu mạnh mẽ đạp xuống đất, lúc này Mục đại thiếu biểu tình như ác quỷ mới chậm rãi mở miệng: “Phế vật.”
“!!!” Sắc mặt Triệu Thuyên nháy mắt trở nên dữ tợn, gã có thể cảm nhận được sự khinh thường và trào phúng của người xung quanh, cảm xúc tức giận kìm nén đến cực điểm bỗng chốc bạo phát, rống lớn một tiếng, một khắc sau bấm ra một pháp quyết, trực tiếp phá vỡ phong ấn của Lâm cha. “Tao giết mày!!!”
Triệu Thuyên đột nhiên nổi điên làm tất cả mọi người trở tay không kịp, mặc dù bác cả Lâm gia tu vi tối cao với dạng biến cố này cũng không có cách trong nháy mắt làm ra phản ứng, nên mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Thuyên từ mặt đất bay vút lên trời cao, trong tay dấy lên một con hoả xà khổng lồ, chớp mắt đánh về thân ảnh Mục Viêm Khiếu mà thôn phệ!!!
“!!! Triệu Thuyên ———!!!”
Giọng Lâm U vào giờ khắc này trở nên thê lương đến tột cùng, khi cậu định phi qua lại bị ông chạy đến vừa vặn bắt lại.
Husky tức giận vùng vẫy, nhưng chợt thấy trong ngọn lửa kia, người vốn nên bị đốt đến xương cũng không còn đứng nguyên tại chỗ, phía sau dần hiện ra một hư ảnh đỏ đậm, hư ảnh này vỗ cánh hai cái, hoả xà trong khoảnh khắc tiêu thất hầu như chẳng còn lại gì. Mà khi Mục Viêm Khiếu ngẩng đầu lần thứ hai, giữa hai mắt hắn vậy mà lại bắn ra hai đường sáng màu vàng, thẳng hướng Triệu Thuyên mà đi!
Ông cố Lâm gia lúc này bỗng đưa tay, tia sáng màu vàng bị đánh rơi phân nửa, nhưng có vài tia vẫn vọt đến trên người Triệu Thuyên, nháy mắt xuyên thấu vai phải của gã!!!
“A ———!!! A a ——!!! Cánh tay của tôi! Cánh tay của tôi!!!”
Triệu Thuyên ôm lấy tay phải mình hét thảm, mà lúc này Mục Viêm Khiếu ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi quay đầu về phía Lâm U, trong nháy mắt này, hắn thấy được một con Husky xám trắng giao nhau, dễ thương và khí phách.
Cong cong khoé miệng, Mục Viêm Khiếu mắt nhắm lại, thẳng tắp ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.