Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 77: Kẻ thù gặp nhau?




Mục Viêm Khiếu ngồi trên ghế salon mềm mại dễ chịu, gương mặt cương cứng, thần sắc vô cùng nghiêm túc. Một vẻ ‘tôi bây giờ đang ngồi ngẫm lại chuyện nhân sinh đại sự, không có chuyện gì đừng làm phiền tôi’, khiến Mục Nhất có một loại dự cảm không ổn.
Quả nhiên, không đến mấy phút, Mục đại thiếu liền dùng loại ngữ khí bá đạo không cho phép bác bỏ nói: “Tìm một người, hỏi thử xem làm thế nào đi đến Tần Lĩnh Lâm gia.”
Mục Nhất nghe được lời này cảm thấy đau khổ không thôi, quả nhiên đụng tới chuyện có liên quan đến Lâm Tiểu Lục, ông chủ nhà mình lại bắt đầu trở nên không bình thường.
“BOSS, ở đây chung quy vẫn là địa bàn của Lâm gia, chỉ sợ khó tìm người nguyện ý dẫn chúng ta đi.”
Mục Viêm Khiếu lơ đễnh, khóe miệng hơi nhếch lên, “Anh đi tìm một đạo quán, nói thẳng chúng ta là thân thích Lâm gia là được. Mấy thứ khác, không cần tôi dạy anh phải làm thế nào chứ?”
Mục Nhất ở bên cạnh giật giật khoé miệng, còn chưa kịp mở miệng bắt bẻ, đã bị Mục Nhị lôi đi. “BOSS, ngài yên tâm, nên nói như thế nào trong lòng chúng tôi rất rõ, chúng tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất hỏi thăm được vị trí và phương pháp đến Lâm gia.”
Mục đại thiếu nghe vậy thoả mãn gật đầu: “Lương mỗi năm tăng thêm 1%.”
Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ hai bên trái phải trong phút chốc mở trừng mắt, mà ngay cả Mục Nhất cũng có chút chịu không nổi day day trán.
Đợi đến khi đoàn vệ sĩ ra khỏi phòng ông chủ nhà mình, Mục Tam gào khóc chỉ thẳng vào Mục Nhị: “Quá giảo hoạt rồi! Anh quả thực hơi quá đáng rồi đó nha! Năm người chúng ta không phải đã nói đồng sinh cộng tử rồi sao?! Anh em thân thiết với nhau phải đem 1% ra nhường lại! Sao trong năm người chúng ta chỉ có mình anh được tăng lương 1% chứ!”
Mục Nhị nghe vậy đẩy mắt kiếng gọng vàng của mình lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ai kêu các cậu không biết nắm bắt thời cơ. Tiểu Lục trong lòng ông chủ có vị trí như thế nào không phải các cậu nên biết từ sớm sao? Tôi đây thuận theo đó mà làm. Hơn nữa, thứ cho tôi nói cậu biết điều này, tuy rằng mấy người chúng ta đều là cô nhi, từ nhỏ ngủ chung một chiếc giường trong cô nhi viện mà lớn lên, nhưng tiếc rằng, dù cho có ngủ chung giường mà lớn lên thì chúng ta cũng không phải anh em thân thích, đừng để tôi phải mở miệng nói ra.”
Mục Tứ chậc nhẹ một tiếng: “Không thể nói như vậy, anh không đem tiền chia với chúng tôi, tốt xấu gì cũng phải dùng nó cho chúng ta nghỉ ngơi ăn uống hằng năm chứ, không thì tôi cảm thấy mấy người tụi tôi cũng có thể dùng vũ lực trấn áp anh. Lão nhị anh phải nghĩ cho kĩ nha.”
Mục Nhị hung hăng trừng mắt liếc Mục Tứ, sau mới hừ một tiếng, đạp Mục Nhất một cước nói: “Được rồi, được rồi, tôi đúng là có ý định như vậy, nói như thế nào thì mấy người các cậu cũng là em trai tôi. Nhưng mà bây giờ, các anh em thân ái của tôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian đi tìm đạo sĩ ở đây đi. Tin rằng không cần tôi dạy các cậu làm thế nào để lừa dối đạo sĩ đúng không? Tuy nói bây giờ chúng ta và Lâm Lâm còn chưa trở thành người một nhà, nhưng nhìn bộ dạng ông chủ, một ngày nào đó chúng ta sẽ thành thông gia thôi, vì thế lúc nói chuyện tất nhiên không cần cảm thấy áp lực.”
Lúc này bao gồm Mục Ngũ bốn người khác cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu, đúng vậy nhỉ, mình chính là thông gia, thăm người thân tìm hiểu bạn bè có vấn đề gì chứ!
Vì vậy, đoàn vệ sĩ Mục gia mang theo sự cuồng nhiệt với lương hàng năm và chờ mong quỷ dị trên tâm lý nào đó, tốc độ cực nhanh càn quét một lượt đạo quán chu vi xung quanh núi Thái Bạch, ý đồ tìm ra người biết cách vào cửa Lâm gia.
Khi đoàn vệ sĩ thật sự bắt đầu điên cuồng vùng lên, sức chiến đấu của chúng ta không gì sánh được. Dưới tình huống bình thường người khác có dùng một tháng cũng không cách nào thăm dò tin tức, bọn họ chỉ dùng hai ngày tìm thấy ba người biết chuyện.
Trong lúc đoàn vệ sĩ Mục gia đem ba người này dẫn đến trước mặt Mục Viêm Khiếu, so với Mục đại thiếu có tâm tình sung sướng và kích động. Người Mục gia cũng không biết, tâm tình ba ‘người dẫn đường’ lúc này so với bọn họ phức tạp quỷ dị nhiều lắm.
Nơi này là Tần Lĩnh, đương nhiên là địa bàn Lâm gia. Mà trên địa bàn nhà họ Lâm lại xảy ra sự kiện kì lạ ‘năm người dẫn theo một đám người điên cuồng tìm kiếm cửa vào nhà tổ Lâm gia’, Lâm gia dù có lười quan tâm thế sự cỡ nào, dưới mí mắt xảy ra chuyện như thế cũng khiến bọn họ cảnh giác.
Cho nên, trong ba người dẫn đường ở đây, có một người con chi thứ tiêu chuẩn của Lâm gia. Lâm Phong Địch tính ra là người anh họ xa của Lâm U, người nọ là một người tương đối nổi tiếng trong chi thứ, thái độ làm người ổn trọng mà còn ôn hòa, đi đến đâu cũng cho người ta cảm giác ‘tôi là người tốt, tôi rất lương thiện’.
Nhưng, trời mới biết tất cả đều là giả dối. Lâm Phong Địch nguyên bản cũng là một trong vô số người muốn xem chuyện náo nhiệt của Lâm U, bất quá không đợi hắn thấy cảnh náo nhiệt, hắn lại nghe được tin tức từ của hàng dưới chân núi của Lâm gia truyền đến. Đúng lúc bọn họ là một chi phụ trách xử lý chuyện có liên quan đến người thường, nên vị anh họ này cũng chỉ có thể mang theo tâm trạng phiền muộn xuống núi.
Vậy mà kết quả lại thực sự cho hắn một kinh hỉ, hắn nghe được cái gì đây? Có vẻ như hắn nghe thấy mấy người thường này đang nói họ là thân thích Lâm gia! Ái chà, chuyện này hơn trăm năm không thấy rồi nha? Hiển nhiên người xưng là thân thích Lâm gia, ở Tu Chân giới đầu năm nay đều là người dũng cảm!!! Hơn nữa vài dấu hiệu cho thấy, theo như lời mấy thân thích này, rất có thể cho mình xem cảnh tượng náo nhiệt của đứa em họ kia, cứ như vậy, Lâm Phong Địch vui tươi hớn hở đi đến.
Chẳng qua, khi hắn thấy vẻ mặt Mục đại thiếu như Vương Bá trên trời dưới đất duy ta độc tôn, nghi hoặc nhìn ra người này mang trên mặt nụ cười như lúc trước hắn lấy được vợ, Lâm Phong Địch nghĩ, hình như không ổn. Nhưng quản mấy chuyện khỉ gió đó làm gì? Dù sao cuối cùng không gặp may chắc chắn không phải hắn.
Một trong hai người còn lại chỉ đơn thuần muốn xem náo nhiệt của chủ nhân Lâm gia, có điều khi vị này nhìn thấy Lâm Phong Địch, vô cùng gọn gàng linh hoạt ôm bụng mình, biểu thị thân thể không khoẻ, quay đầu bỏ đi. Còn một người đạo sĩ trung niên, vẻ mặt như cha mẹ chết cúi gục đầu.
“Bây giờ chỉ còn lại hai người các anh, các anh có thể cam đoan sẽ thuận lợi dẫn chúng tôi đến Lâm gia chứ?”
Nghe câu hỏi của Mục Viêm Khiếu, người đạo sĩ trung niên kia bắt đầu há miệng run rẩy lắc đầu, ông thực sự bị quỷ mê hoặc suy nghĩ vậy mà lại muốn trên đất Lâm gia kiếm lời từ bọn họ! Bây giờ bị bắt quả tang, thật sự là quá đau khổ.
Mà Lâm Phong Địch thì lại nở nụ cười ôn hoà gật đầu: “Đường đến Tần Lĩnh Lâm gia phải đi qua ba ảo cảnh, một sát trận, đối với vị đạo trưởng này có lẽ hơi khó khăn, đã như vậy không bằng để tại hạ dẫn các vị đi thôi, vừa vặn tại hạ cũng muốn đi Lâm gia làm rõ một chuyện, các vị có thể đi cùng tôi.”
Nghe Lâm Phong Địch nói Mục Viêm Khiếu ngược lại lộ ra vẻ mặt đề phòng, “Anh cũng muốn đi Lâm gia? Tôi không hỏi anh đi đến nhà họ làm gì, chỉ hỏi anh với Lâm gia có thù oán hay có giao hảo?”
Lâm Phong Địch khá hứng thú nói: “Có thù oán thì sao? Có giao hảo thì sao?”
Mục Viêm Khiếu ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên trợn to, “Nếu lí do sau thì chúng ta có thể kết giao bằng hữu, nếu là cái trước... bây giờ tôi giết anh.”
Lâm Phong Địch nghe xong dại ra vài giây, sau đó suýt nữa đã bật cười một tràng dài. Hắn thật sự không thể hiểu được một người bình thường vậy mà cũng dám quay ra nói muốn giết hắn, đây quả thực là phù du lay đại thụ, cũng không biết tại sao, lúc Lâm Phong Địch ngẩng đầu cùng đối mặt với đôi mắt đã mù kia, thế nào cũng không cười nổi.
Lâm Phong Địch: “...” Không khoa học nha!
Bất quá không đợi Lâm Phong Địch nói rõ quan hệ của mình và Lâm gia, Mục Viêm Khiếu lại mở miệng, nói ra một câu khiến Lâm Phong Địch vô cùng muốn dùng một lá bùa đánh người.
“Ha ha. Vừa rồi tôi nói đùa, bây giờ chúng ta đi đi!”
Mẹ nó, anh đùa tôi vui quá ha!?
Mà Mục đại thiếu lúc này cũng nghĩ, nếu quả thật có thù oán với Lâm gia mà nói..., khi hắn nói câu kia xong, người này hẳn nên nổi giận, chí ít cũng toả ra ít sát khí và vân vân, kết quả Mục Nhất nói cho hắn biết người nọ giống như là bỗng nhiên ngây người ra, như vậy chắc là có giao tình với Lâm gia rồi.
Ai, đây là con người giao tiếp thông minh.
Vì vậy dưới tình huống giao tiếp thông minh cơ bản này, Lâm Phong Địch mang theo vẻ mặt táo bón nghiến răng nghiến lợi dẫn một đám người đến nhà tổ của mình. Nếu như bản thân hắn có thể dùng một giờ để đến nơi, hiện tại hắn phải mang theo mấy người thường, đoán chừng đợi đến khi đến được nhà tổ, đã đến giờ ăn tối rồi.
Mà lúc này, trong nhà tổ Lâm gia, Husky Lâm U tiểu gia bực mình lần thứ hai đánh bay bàn tay dê xồm của chị họ, nhìn ông cố, ông nội, một nhà bác cả và cha mẹ mình giống như tam đường hội thẩm phía đối diện, quả thực hận không thể ngửa mặt lên trời tru vài tiếng.
Mẹ nó! Cậu về nhà đã hai ngày!!! Hai ngày nay cậu ngoài việc bị cha mẹ mình thẩm vấn thì chính là bị ông nội, bác cả mình thẩm vấn! Chuyện này cùng với ‘lệ nóng quanh tròng, gặp lại thâm tình ôm nhau’ trong dự đoán một chút cũng không giống được chứ!!!
Nhất là khiến cậu không có khả năng chấp nhận, ban đầu cậu trở về, thấy cha mẹ mình đang đánh nhau, vô cùng kích động nhào qua muốn được yêu thương ôm một cái, lại bị cha mẹ cậu đồng thời tát một cái bay đi. Hình ảnh thảm khốc đến mức khiến người ta không muốn hồi tưởng, thật sự đã tổn thương sâu sắc trái tim bé nhỏ của tiểu gia.
Mẹ nó! Ở đây một chút cũng không tốt đẹp!!! Không có chủ nhân mắt mù hỏi han ân cần! Không có cái ôm ấm áp của chủ nhân mắt mù! Ngay cả beefsteak hay sườn thích ăn nhất cũng không có!!! Mình đi một mình a! Mình trở về làm gì vậy chứ?! Rõ ràng chính là tìm ngược a!!!
Lúc sâu sắc nhận thức được sự thật này, sáng ngày trở về thứ ba, Lâm U tiểu gia ra quyết định, ngày hôm nay sẽ trở về, chủ nhân mắt mù nhất định đang mỏi mắt chờ mong cậu ~
Kết quả, không đợi cậu làm tốt công tác chuẩn bị vụng trộm trốn đi, thân thích trực hệ theo ông cố đã đến phân nửa! Rất có tư thế sống chết gì cũng không thả cậu đi, mà trên thực tế cũng đúng như vậy, sau khi ba lần ra khỏi cửa phòng không hiểu vì sao quay về chỗ cũ, Lâm U tiểu gia phẫn nộ nhảy lên ghế, nằm úp sấp biểu thị không hợp tác phi bạo lực.
Mẹ nó, để không cho cậu ra ngoài trong phòng vậy mà lại bố trí bát quái trận!!!
“Bác cả! Phiền bác quá đi!!! Bình thường bát quái trận của bác đem bày ra bên ngoài cũng mất mười linh thạch thượng phẩm phải không? Bày cái trận như vậy để vây khốn con, chúng ta có thể thương lượng một chút, bác cứ đưa con mười linh thạch thượng phẩm đi con sẽ ngốc trong phòng mà?”
Bác cả Lâm Huyền Thiên lộ ra một nụ cười như có như không với đứa cháu trai duy nhất của mình: “Bác cả có thể cho con một trăm linh thạch thượng phẩm, chỉ cần con thành thật nói cho chúng ta biết, con và thằng nhóc Mục gia kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm U hơi bực bội lắc lắc đầu, “Con đã nói nhiều lần rồi mà! Chúng con chỉ đơn thuần là quan hệ chủ thú thôi được chứ?! Anh ấy cho con ăn, con làm chó dẫn đường cho anh ấy, chính là quan hệ đôi bên cùng có lợi, mọi người sao lại cứ không tin chứ?”
Lâm cha nghe vậy hung hăng vỗ bàn một cái, quát: “Tin mày mới có quỷ! Mày xem mày mới về có hai ngày đã ngồi không yên, bộ dạng muốn chạy khỏi đây rồi! Tao với mẹ mày nuôi mày không công nhiều năm như thế! Trọng điểm là tao nhờ mày bớt chút thời gian giúp tao nghiêm khắc giáo huấn thằng nhóc thúi kia một trận mày lại không vui! Mày còn muốn lừa dối gì nữa?!”
Lâm U giật giật cái mõm chó. Cậu dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đi cắn Mục Viêm Khiếu chứ! Chủ nhân mắt mù nhà mình tốt xấu gì cũng đâu có đánh cậu.
“Huyền Địa! Mày lại hung dữ với chắt trai bảo bối của ông!!!” Mắt thấy Lâm cha sắp tát đầu chó một phát, một bàn tay xuất hiện từ giữa không trung chụp lên đầu Lâm cha, lão thái gia nhà họ Lâm trừng đứa cháu thứ hai của mình một cái, sau đó cười híp mắt quay sang Lâm U nói: “Tiểu Lâm Tử à, có ông ở đây! Không sao đâu, mặc kệ con muốn nói gì cũng không cần sợ! Kỳ thực quan hệ của con và tên nhóc Mục gia kia ông cũng biết chút chút, nếu không cái thằng đó hai ngày nay sao lại ở dưới chân núi ra sức tìm cách tiến vào Lâm gia chứ? Chà chà, nghe nói hôm nay sẽ đến, thằng nhóc kia thật có dụng tâm nha!”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Lâm Tử à, con cũng không phải không biết người tu đạo và người thường có chút bất đồng? Con có linh lực thiên phú, kỳ tài trăm năm khó gặp, tuy rằng con sống chết không muốn tu đạo, nhưng dù sao thọ mệnh của con cũng lớn hơn thằng nhóc kia nhiều, việc đó về sau con muốn đối mặt với thằng nhóc đó thế nào? Nhân lúc khoảng cách còn xa, con cần phải suy nghĩ cho kỹ càng mới được.”
Lâm U nghe ông mình nói xong cả người đều thấy không khoẻ, cậu trợn to mắt chó của mình, thiếu chút nữa đã lăn từ trên ghế xuống đất, sau tru lớn một tiếng, dùng móng vuốt bưng kín đầu.
“Mẹ kiếp!!! Chủ nhân mắt mù anh lại nhân lúc tôi vắng mặt làm thần mã*!!! Ngốc chết mà!!!”
Mọi người Lâm gia lặng thinh, té ra vừa rồi lão thái gia nói nhiều như vậy, cái thằng nhóc đáng đánh này chỉ nghe được câu có liên quan đến tiểu tử Mục gia kia thôi sao?
Không được, điều này thật sự quá đáng rồi! Bảo cái tên nhóc họ Mục kia đi nhanh lên coi! Nhìn xem hắn mê hoặc Tiểu Lâm Tử thành cái dạng gì kìa!!! Phải đánh! Nhất định phải đánh vào chỗ hiểm!!!
Là người đầu tiên ra khỏi ảo trận Mục đại thiếu bỗng nhiên lạnh run cả người, lúc Lâm Phong Địch nghi hoặc hỏi mới bình tĩnh lắc đầu.
“Không có việc gì... tôi chỉ là, ừm, hình như thấy mình bị người ta đánh hội đồng... còn không đánh trả được.”
Lâm Phong Địch thoải mái vỗ vỗ vai hắn: “Đừng suy nghĩ nhiều, nhất định là di chứng của ảo cảnh vừa rồi.”
Mục đại thiếu nhíu mày gật đầu, hy vọng là vậy, hắn luôn có một loại dự cảm chẳng lành QAQ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.