Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 71: Không thiếu chuyện lạ




Sáng sớm hôm nay Gia Phỉ ngủ dậy đã rất hưng phấn, bởi vì hôm nay ông chủ muốn dẫn nó đi thăm cuộc sống của cái người gọi là Mục Viêm Khiếu. Dĩ nhiên nó không phải vì muốn đến thăm cái tên nhân loại kia mà cao hứng, chỉ vì, đến thăm nhân loại kia, nghĩa là có thể thấy bạn của nó Lâm Lâm, con vật duy nhất có thể hiểu rõ trí thông minh của nó, cùng nằm trên một trục hoành với nó.
Đương nhiên, tuy nói bạn thú Lâm Lâm không tốt tính lắm, nhưng nghĩ đến đầu năm nay không dễ gì có bạn thân, tri kỉ không tốt tính cũng rất ít, cho nên Gia Phỉ vẫn quyết định muốn đi gặp người bạn này.
Nó mới không thừa nhận, nguyên nhân lớn nhất là vì bây giờ thể hình của nó có thể toàn thắng cái tên từng bổ nhào vào nó đâu. Ha ha! Rùa mai xanh cái gì chứ, thật sự là một loại sinh vật khiến nó yêu thích không ngớt mà — một vuốt vồ tới là bay đi nhẹ nhàng, tốt quá tốt ~
Vì thế Gia Phỉ liền mang theo tâm tình vui vẻ theo ông chủ nhà mình đi đến bệnh viện Đệ Nhất, chẳng qua khi nó tới tầng lầu của tên bệnh nhân kia, không biết tại sao, dựa vào giác quan thứ sáu tương đối chính xác của động vật, Gia Phỉ cảm thấy có chút không ổn.
Kết quả không đợi nó cẩn thận nghĩ xem nguyên nhân là gì, lập tức có một trái tennis tròn vo lăn lại trước móng vuốt nó.
Không chút nghĩ ngợi một vuốt ấn lên. Thật ra thì bất kể đối với mèo con hay chó mà nói, vật có dạng hình tròn, luôn khiến chúng nó muốn dừng mà không được.
Gia Phỉ không tự chủ đã nghĩ muốn bắt đầu nghịch trái tennis tròn vo này, kết quả nó mới vừa động móng vuốt, một loại cảm giác nguy hiểm khiến lông tóc dựng đứng nháy mắt lan khắp thân mình.
Dầu gì cũng tự xưng là thú cưng thông minh như thần, Gia Phỉ dùng tốc độ nhanh nhất lui về sau một bước, rồi sau đó nó cảm thấy mặt đất khẽ rung động, mắt dời từ trái bóng đi lên, phản chiếu lại đôi mắt mèo như ngọc lưu ly của nó là một sinh vật nó vừa nhìn đã thấy chán ghét, muốn đi tới cào cho một cái, một con Husky ngu xuẩn.
Con Husky ngu xuẩn này dùng móng vuốt mập của mình đè trái tennis lại, giữa đôi mắt pha lê kia dường như có một điểm đen nhìn chằm chằm vào nó, nếu như nó không nhìn lầm, hình như đôi lông mày đậu tằm kia còn nhướng nhướng lên?!
Gia Phỉ trong nháy mắt cảm thấy, mình bị con chó ngu xuẩn này khinh bỉ chỉ số thông minh rồi.
Meo meo ngao –!!! Gia Phỉ tức giận kêu một tiếng.
“Chó ngu xuẩn!!! Mày từ đâu ló ra đây?! Không biết nơi này không cho phép chó đi vào hay sao?”
Gia Phỉ dùng tiếng nói của mình khinh bỉ con chó ngu xuẩn không biết nói chuyện kia. Nhưng khiến nó cả kinh trợn mắt hốc mồm là đối phương thế mà lại mở miệng chó của mình ra, lộ ra hàm răng nanh xen kẽ vào nhau, uông uông hai tiếng.
“Mèo mập chết tiệt! Ông đã sớm xem mày không vừa mắt rồi! Lần trước là mày cố ý ném tao đi phải không?! Tiểu gia có nói cho mày biết hay chưa nhỉ? Phong thủy luân chuyển, hôm nay đến lượt mày lật?!”
Trong nháy mắt Gia Phỉ đã hiểu, tại sao hôm nay nó luôn có một loại dự cảm bất thường rồi. Chẳng qua nó hiểu quá trễ rồi, ngay cả trốn cũng không khỏi.
Nhưng vùng vẫy giãy chết không thể thiếu được, vì thế Gia Phỉ xoay người bỏ chạy, mà một khắc nó sắp chạy đi kia, Husky Lâm U bộc phát tài nghệ phát huy sức mạnh của cái chân sau tráng kiện, phi một phát nhào tới trên người Gia Phỉ, sau đó không chút do dự, một vuốt lật ngược nó lại.
“Ha hả!”Lâm Husky nhìn mèo mập lăn lông lốc vài vòng, tâm tình đặc biệt vui vẻ: “Lần này biết rồi sao, tiểu gia đây là đang dạy mày, bình thường không tìm chết, tương lai sẽ không phải chết, không phải không có quả báo mà chưa tới lúc thôi! Hừ!!!”
Thật vất vả lăn đến bên tường mới dừng lại, Gia Phỉ đầu óc choáng váng, nó phục hồi tinh thần lại, lúc đến vênh váo đắc ý, tinh thần hăng hái trực tiếp biến thành bị ngược đãi, uể oải không phấn chấn, bộ dạng đáng thương kia khiến Ngả Bá Đặc lão gia nhìn mà kêu một tiếng đau lòng, vội vàng tiến lên ôm thú cưng yêu quý nhà mình vào ngực, dùng giọng điệu lên án nói với người chủ nhân mắt mù bình tĩnh đang ngồi trên giường uống trà:
“Này! Mục! Cậu không thể thế được! Hôm nay tôi cùng Gia Phỉ tới thăm cậu, chúng tôi ở xa tới là khách, làm sao cậu có thể cho thú cưng mới nuôi của cậu ngược đãi Gia Phỉ nhà tôi như thế? Trời mới biết, Gia Phỉ nhà tôi vẫn là một đứa nhỏ yếu đuối dịu ngoan lại đáng thương có được hay không? Con Husky này của cậu quá thô lỗ rồi!!!”
Đồng dạng là loại chủ nhân đến chết vẫn cưng chiều thú cưng đến không có tiết tháo, Mục đại thiếu đối với sự lên án của lão gia gia KFC hoàn toàn không thèm để vào mắt, bĩu môi không để ý nói: “Đầu tiên, ông tới đây khẳng định không chỉ đơn giản vì thăm viếng, hình như hợp đồng chúng ta đã định mấy ngày nữa chính thức bắt đầu có hiệu lực rồi, ông hẳn là có chuyện gì đó muốn thương lượng cùng tôi. Thứ hai, Ngả Bá Đặc, đừng trước mặt tôi mà nói lời bịa đặt, lúc Gia Phỉ dùng vuốt ném Lâm Lâm của tôi đi, sao không nghe thấy ông nói nó yếu đuối? Lâm Lâm nhà tôi nói tất cả đều là phong thủy luân chuyển, lần trước Gia Phỉ lật ngược rùa Lâm Lâm của tôi, lần này Husky Lâm Lâm ném Gia Phỉ nhà ông đi có gì không công bằng chứ?”
Ngả Bá Đặc nghe vậy co giật khóe miệng, cái này giống nhau sao?! Lần trước con rùa kia chỉ chổng vó hồi lâu mà thôi, mà lần này Gia Phỉ của ông lăn lông lốc trên đất vài vòng đến giờ vẫn còn choáng váng nè!
Bất quá, ừ, suy nghĩ một lát còn phải nói chuyện làm ăn, ân oán thú cưng hãy để cho thứ cưng tự mình giải quyết đi! Chà, nhìn thể hình mà nói, Gia Phỉ vẫn ăn không ít thiệt thòi... Hoàn hảo con Husky này cũng chỉ là một con chó con.
“Mục, nể tình cậu, tôi không so đo chuyện thú cưng nữa, nhưng về chuyện làm ăn, chúng ta vẫn nên nói qua một chút. Đến, hai chúng ta bàn lại thật kĩ, về phần thú cưng, để hai chúng nó tự mình chơi đi! Cải thiện một chút tình cảm cũng tốt.”
Cho nên, lão gia gia Ngả Bá Đặc trong ánh mắt hết sức ai oán của thú cưng nhà mình, không hề áy náy mà đặt nó xuống, Lâm Husky tùy ý vênh váo tự đắc, mắt nhìn chằm chằm vào nó đi ra khỏi phòng bệnh.
Gia Phỉ bị buộc đi theo Lâm vua chó, bị buộc đi thang máy, bị buộc đi đến sân trong bệnh viện.
Uông uông.【 Tao nói mày sao cứ mặt ủ mày chau như thế, giống như chết cha vậy đó, tiểu gia lại không lại không ngược đãi mày, cũng không nói sẽ cắn chết mày! 】
Ở chỗ nhiều người, Lâm U tiểu gia khá cẩn thận không để mình gây chú ý quá, cho nên dù bây giờ có thể nói tiếng người, cậu vẫn quyết định dùng ngôn ngữ động vật thông thường để câu thông.
Gia Phỉ quả nhiên không hổ là một con thú cưng thông minh hiếm có, khi Lâm U tiểu gia không cần máy phiên dịch kia, nó vậy mà cũng biết nghe lời không sử dụng cái máy kia nữa.
Meo meo ô ~~ 【Tôi, tôi, anh không đánh tôi nữa sao?? 】
Lâm Husky khịt mũi, ô ô. 【Cũng đánh mày rồi mà, xong rồi sao tao phải đánh mày lần nữa làm gì? Lãng phí sinh mệnh hay lãnh phí vẻ mặt đây? Tao dẫn mày xuống đây đi bộ qua lại cho vui, thế nào rồi, bây giờ mày có dùng thẻ vàng không? Chúng ta đi quầy bán quà vặt mua đồ đi ha! 】
Ánh mắt Gia Phỉ sáng lên, vô cùng đồng ý mà gật đầu. Tuy nói chủ nhân nhà nó sau khi nó lăn lộn khóc lóc om sòm xong bất đắc dĩ cho nó một cái thẻ vàng, nhưng trời mới biết! Hễ nó đi ra ngoài bên cạnh cũng sẽ có ba, bốn người hầu, bất kể muốn ăn gì, mua gì, tôi tớ loài người này cũng sẽ tranh trả tiền, khiến nó hoàn toàn không có cơ hội nếm thử cảm giác thành tựu và vui sướng khi được trả tiền!
Bây giờ chủ nhân không có ở đây! Người hầu cũng không!!! Meo meo ông chính là lão đại có được hay không!!!
Cái đuôi Gia Phỉ huơ cao đang muốn giơ vuốt đi về phía trước, chớp mắt lại cảm thấy một ánh mắt hung tàn từ bên cạnh lia qua đây, lập tức dừng vuốt của nó lại, lầm bầm kêu hai tiếng, sau lui về một bước.
Được rồi! Nó tuân theo vì xây dựng sự nghiệp hài hòa thân mật giữa chó mèo mà dâng hiến tinh thần này, để con Husky bên cạnh này đi trước. Nhưng mà! Đây tuyệt đối không có nghĩa là Gia Phỉ nó sợ đâu! Thật không có đâu à nha!!!
Cho nên bệnh viện Đệ Nhất liền xuất hiện một con Husky nhỏ, dẫn theo con mèo Garfield vàng óng, nghênh ngang đi về hướng siêu thị bệnh viện. Một đường đưa đến không ít bệnh nhân vây xem, đương nhiên đa số mọi người đều cảm thán vì một con mèo cùng một con chó lại chung sống hài hòa như thế.
“Ôi dễ thương quá! Mèo chó yêu nhau, một nhà tình cảm nha! Mau lại đây chụp một tấm đăng lên weibo đi!!! Lần này chị đây rốt cuộc cũng tìm được chứng cứ chó mèo yêu nhau rồi! Nhất định phải cho mấy người sống chết không chịu thừa nhận chó mèo có thể hài hòa chung sống biết được sai lầm của họ!” Một nữ bệnh nhân dù ngồi xe lăn, cũng vô cùng hưng phấn cầm điện thoại ra mà chụp hình.
“Oa! Con chó và con mèo này vậy mà lại không đánh nhau! Thật con mẹ nó kỳ quái, chẳng lẽ đầu óc hai con này cũng có bệnh nên mới đi bệnh viện?” Đây là đại hán nông thôn.
Lâm U tiểu gia dọc theo đường đi dẫn Gia Phỉ vô cùng chính xác đi tới cửa siêu thị, tiếp theo đó, cậu và Gia Phỉ cũng cảm thấy, có thể cho cánh cửa cảm ứng tự động của siêu thị chút khen, thật sự là dễ dàng cho thú cưng biết hay không? Thật có tính người! Lần sau có thể đến thăm lần nữa!
Mà hướng dẫn viên đưng bên cạnh cửa siêu thị, nhìn cửa mở ra theo phản xạ có điều kiện quay đầu nở nụ cười, chẳng qua cô cái gì cũng không thấy, chỉ có không khí. Một câu hoan nghênh đến đây lập tức nghẹn lại cổ họng, nghẹn đến luống cuống.
“Kỳ quái... Sao không có ai cũng mở cửa vậy?”
Hướng dẫn viên trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng không đợi cô ngây ngẩn bao lâu, cô liền cảm thấy bắp chân có cảm giác chạm phải bộ lông xù, vô cùng mềm mại.
Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng phản ứng đầu tiên của người này là cúi đầu nhìn, phản ứng chính xác phải là — lớn tiếng thét chói tai, giống như hướng dẫn viên của siêu thị.
“A—!!! Có cái gì xù xù cọ chân tôi!!!”
Mà Gia Phỉ cọ chân nghe thấy tiếng thét chói tai kia tâm tình cũng không vui vẻ gì, quyết định lát nữa phải cho hướng dẫn viên này một phiếu phê bình. Năng lực thừa nhận tâm lý kém như thế, sao có thể làm một hướng dẫn viên tiêu chuẩn được chứ?!
Gâu Gâu! 【Cô nàng kinh ngạc kia, mau cúi đầu nhanh một chút! 】
Lâm U là động vật có linh hồn con người, đối với loại người không bình tĩnh này cũng tỏ vẻ bất mãn. Sao có thể trước mặt động vật mà làm mất mặt con người thế?
Hướng dẫn viên Trương Phương nghe hai tiếng chó sủa, chợt cúi đầu, đập vào mắt là một con Husky nhỏ khoảng chừng hai, ba tháng, cùng một con mèo Garfield mập mạp. Trong nháy mắt chợt nghĩ đến vừa cọ chân cô có thể là một trong hai con này, Trương Phương đỏ mặt, cảm thấy quá mất mặt.
Nhưng mà, đang đùa cô sao? Ngày cá tháng tư cũng qua mấy tháng rồi, một con mèo kết bạn với một con chó đi siêu thị là chuyện hoang đường cỡ nào, sao có thể phát sinh bên cạnh cô chứ?
Thế là Trương Phương im lặng chờ hết một phút đồng hồ. Cô đang chờ một mèo một chó chủ động rời đi. Nhưng thực tế lại làm cho con người ta phải tuyệt vọng, sau một phút một chó một mèo không bỏ đi, ngược lại con Husky còn vô cùng sốt ruột chìa vuốt ra vỗ vỗ chân cô, vỗ xong rồi còn chỉ chỉ chỗ mua hàng, ý đồ thật sự quá rõ ràng.
Làm một người hướng dẫn viên đặc biệt phải có mắt nhìn người, ám hiệu rõ ràng như thế, Trương Phương cảm thấy mình không có cách nào giả ngu được rồi.
Vì thế cô mỉm cười cúi đầu: “... Chào quý khách... Kia, hai cưng đến mua đồ sao? Muốn mua đồ thì tìm chủ nhân của mình đến đây nha! Mấy thứ đó đều cần tiền hết, mấy cưng nhìn trúng thứ đồ nào nhưng không thể tùy tiện lấy đi được đâu nha ~”
Lúc này hướng dẫn viên cùng một mèo một chó giao tiếp với nhau trong siêu thị đã đưa đến một đám người mua đồ rảnh rỗi vây xem, mọi người nghe thấy hướng dẫn viên giống như đang dỗ con nít, không nhẫn tâm cười một tiếng. Nhưng sau một khắc, chuyện làm cho cả đám cười không nổi đã xảy ra ——
Chỉ thấy con Husky khinh thường xì mũi, dùng móng vuốt vỗ vỗ con mèo Garfield, sau con mèo Garfield vô cùng vui vẻ đổ cái ba lô màu hồng phần vác trên lưng xuống, tiếp đó hai con vật cùng nhau dùng vuốt bới đống đồ ra, cuối cùng để lộ một thẻ tín dụng màu vàng kim lóng lánh, nhìn vô cùng cao quý, xuất hiện trước mắt mọi người.
Tất cả người vây xem: “!!!”
Mẹ kiếp! Nhất định là phương thức đi vào siêu thị hôm nay của tôi không đúng!
Một con mèo cùng một con chó thế mà lại bình an vô sự, mang theo một cái thẻ vàng vô cùng cao sang tới siêu thị mua đồ?! Đây là người hành tinh mèo và chó liên hợp lại chiếm lĩnh địa cầu hay sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.