Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 14: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động




Lâm U và Mục Viêm Khiếu ở trong nhà Mục gia gia hai ngày.
Trong hai ngày này vẹt Lâm U coi như đã hoàn toàn lĩnh giáo tiền bạc của cải của Mục gia một phen. Cũng trong hai ngày này, Lâm U biết, ông nội Mục Viêm Khiếu chỉ có một đứa con là ba của hắn, Mục ba ba và mẹ hắn lại sinh ra hai đứa con là Mục Viêm Khiếu và Mục Viêm Minh.
Vốn là nguồn gốc thoạt nhìn rất tốt, chẳng qua khi Mục Viêm Khiếu mười tuổi, Mục Viêm Minh năm tuổi, hai vợ chồng Mục gia đi máy bay gặp tai nạn, cả hai đều qua đời.
Trên căn bản là bắt đầu từ khi đó, Mục Viêm Khiếu trở nên máu lạnh và khó có thể gần gũi. Mà Mục Viêm Minh vì có ông nội chăm lo, nên khi lớn lên tương đối bình thường, tính cách không có thiếu sót lắm.
Chuyện này thì Lâm U có thể lý giải phần nào. Dù sao cũng mười tuổi rồi, nếu như chững chạc một chút cũng có thể coi như là hiểu chuyện, khi vừa hiểu được chuyện cha mẹ không may qua đời, còn có thân thích bên nhà mẹ đẻ nóng lòng muốn thừa kế gia nghiệp vĩ đại lại còn giả bộ bi thương, hắn là chủ nhân gia đình dù muốn bình thường vui vẻ trưởng thành thì hoàn cảnh cũng không cho phép.
Thật ra thì Mục Viêm Khiếu trưởng thành cũng không có vấn đề đặc biệt lớn gì, ừm, nhiều nhất chỉ hơi máu lạnh một chút, nghiêm khắc một chút, vô tình một chút, đối đãi với kẻ thù sẽ không mềm lòng nương tay, đối đãi bằng hữu...cũng không đặc biệt ấm áp. Còn cộng thêm một chút giá trị hung tàn và có thù tất báo. Lâm U nghĩ vậy, đột nhiên cảm giác được, ngày hôm ấy cậu có thể an toàn nhập vào thân vẹt mà không bị cái người hung tàn này một dao đâm chết thật là phúc đức của cậu! Cậu hoàn toàn có lý do tin tưởng, nếu như lúc ấy Mục Viêm Khiếu không có gì đáng ngại, đừng nói là vẹt, phàm là một vật sống cũng không thể còn khỏe mạnh mà đi bên cạnh hắn.
Quả nhiên thân thích quá nóng lòng đối với trẻ nhỏ vừa mới trưởng thành thật không có lợi ích gì, hơn nữa dù là mấy thân thích nóng lòng kia hay là mỗ mafia cầm quyền ở Châu Âu, khống chế mấy tập đoàn tài chính lớn, vừa không có con trai chỉ có ba đứa con gái mà nói... Cũng không phải chỉ gây bất lợi tới quá trình trưởng thành, mà ngay từ đầu, không thể yên ổn sống qua ngày.
Thông qua lời kể của Mục Viêm Minh, vẹt Lâm U biết Mục Viêm Khiếu từ năm mười tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, tổng cộng mười lăm năm, bị đuổi giết không dưới vài chục lần, ‘gặp’ các loại tai nạn kể ra cũng tới hàng trăm lần rồi, Mục Viêm Khiếu có thể bình an sống đến hiện tại, quả thực chính là một kỳ tích!
Sau khi Lâm U nghe qua cái này, đối với năng lực sinh tồn hung tàn của Mục Viêm Khiếu lại nhận thức thêm một độ cao mới, đồng thời cũng nhịn không được, ngay lúc ăn cơm trưa hôm đó sờ sờ đầu Mục Viêm Khiếu tỏ vẻ an ủi. Không có ai rõ ràng hơn bọn họ những thứ sâu xa khó hiểu này,có được cái gọi là thiên phú phải trả cái giá như thế nào.
Mục Viêm Khiếu bị vẹt nhà mình đối xử ôn nhu làm cho kinh ngạc, suýt chút nữa cơm cũng không ăn, trực tiếp mở miệng: “Mày làm sao vậy?”
Lâm U không nhìn ánh mắt nhị thiếu Mục Viêm Minh, không chút do dự bán đứng: “Két két, tôi cảm thấy anh sống cũng không dễ dàng gì, an ủi anh một chút ~ xã hội loài người quá nguy hiểm ~ anh theo tôi về Tần Lĩnh quy ẩn đi ~~”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy liền ha hả, tiếp tục dùng cái muỗng tiếp tục ăn thức ăn đầy đủ sắc hương vị trong chén, sau khi ăn xong liền không chút do dự giao công việc cho nhị đệ nhiều chuyện làm: “Anh cảm thấy em rất có tiềm lực và lòng dạ thảnh thơi, nếu như vậy, ngoại trừ công ty chi nhánh ở thành phố B, chi nhánh công ty ở thành phố C em cũng trông coi luôn đi, anh hi vọng nửa năm sau sẽ không thấy công ty bị mắc nợ hoặc là giảm bớt lợi nhuận.”
Lúc ấy Mục Viêm Minh thiếu chút nữa từ trên băng ghế té xuống đất, không thể tin nhìn anh hai nhà mình, sau đó lập tức tức sùi bọt mép rống với Lâm U: ” Vẹt Lâm Lâm! Mày thật không biết suy nghĩ!!!”
Vẹt Lâm U nghe vậy đầu tiên là mổ trái cây trên bàn một chút, sau đó mới két một tiếng:
“Tiểu gia không có chỉ đích danh ~ hơn nữa cũng không quen cậu, không phải bạn thân của người nào đó ~~”
Mục Viêm Minh: “...” Mới vừa rồi là ai dùng mắt đậu đen ngăn hắn, không cho hắn đi còn muốn hắn kể chuyện của anh hai khi còn bé?! Hắn không nên tin tưởng tiết tháo của một con vẹt mới đúng!!!
Cho nên xế chiều hôm đó Mục Viêm Minh vẻ mặt bi phẫn bị Mục Nhị lôi đi, mà Mục Viêm Khiếu mang theo vẹt Lâm Lâm nhà mình chào tạm biệt ông nội, trở lại vườn hoa biệt thự của bọn họ.
Trên đường, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên hướng về phía Lâm U đang ngắm phong cảnh mở miệng: “Thật ra thì mưu sát lần này tao đã có chút phát hiện từ trước, chỉ là tao không ngờ Trịnh Du Hổ có thể cài người vào chỗ của tao, dù sao loại chuyện mưu mô này một năm cũng có một hai lần, huống hồ gì thế lực ông ngoại bên kia đã bị tao thu phục hoàn toàn, tỷ số thành công của bọn họ quá nhỏ.”
“Chẳng qua tao không nghĩ tới Trần gia sẽ không đơn độc hạ thủ, với lại cũng không giống với Trương gia, dì nhỏ của tao so với vợ chồng dì cả thì thông thạo tầm quan trọng của chuyện đánh vào nội hộ hơn.” Nói tới đây Mục Viêm Khiếu cười lạnh một tiếng: “Bà ta mua chuộc Mục Thất, mà theo điều tra của Mục Tam và Mục Ngũ, là Mục Thất bỏ thuốc làm tê liệt thần kinh vào ly rượu của tao. Loại thuốc này hòa với rượu trong cơ thể con người làm kiểm tra đo lường cũng không ra, thời gian phát tác tới hơn hai mươi phút. Nên đêm hôm đó tao mới gặp chuyện không may như vậy.”
“Két... Không có chết, mạng lớn két ~”
Thần sắc Mục Viêm Khiếu mang theo vài phần nghiêm túc: “Không ngờ rằng tao mặc dù không có chết nhưng lại mù, sau đó sẽ có bao nhiêu phiền toái đến nữa, chủ yếu nhất chính là tao hình như đã đụng phải một người.”
Lâm U nghe đến đó thì ngừng một lát, Mục Viêm Khiếu đưa tay sờ sờ đầu Lâm U, chậm rãi nói: “Nhưng sau đó bọn Mục Nhất lại không phát hiện bất luận dấu vết của kẻ nào, ngay cả camera cũng không có bóng dáng người nọ... mày nói xem, là tao cảm giác sai rồi sao? Hay là người kia thật ra không phải là người, cũng giống như mày vậy, đã thành yêu quái rồi?”
Lâm U há to miệng, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Nhưng tay lái Mục Ngũ lại run lên, chiếc Rolls-Royce vừa sửa chữa xong nhẹ nhàng đảo sang bên một cái rồi khôi phục nguyên trạng ____ tôi nói, đây là di chứng ông chủ bị đụng sao?! Lúc đầu tuyệt đối không tin quỷ thần nay lại tin rồi?!
Mục Viêm Khiếu không nghe được Lâm U trả lời, sờ sờ cánh cậu, “Lâm Lâm, mày cảm thấy thế nào?”
Lâm U cảm thấy có chút khó xử, bây giờ cậu đặc biệt muốn nói, thật ra thì tiểu gia chính là cái người bị anh đụng phải, vì vậy anh nên suy tính đến chuyện làm sao bồi thường cho tôi một chút đi? Trên thực tế, cậu một chữ cũng không nói, chỉ buồn bực thở dài, vỗ vỗ cánh: “Anh tốt nhất nên cầu nguyện hắn là người đi ~ nếu hắn cũng giống như tiểu gia, anh liền đợi đến cả nhà tiểu gia ra trận đánh một người không thể lo liệu cuộc sống của chính mình như anh đi! Đương nhiên nếu như lần sau anh có đụng phải người ta nữa thì nên hảo hảo giải thích một chút, bồi thường một con tỳ hưu bằng vàng ròng..., nói không chừng bọn họ có thể tha thứ cho ngươi két két!”
Mục Viêm Khiếu: “...” Mày đang nói bản thân mình sao? Vẹt Lâm Lâm hận nhất là những người giàu lên nhanh chóng.
“Két két, buổi tối ăn cái gì? Anh thấy cánh gà KFC thế nào?”
Mục Viêm Khiếu mặt không đổi đưa tay đem vẹt Lâm Lâm đè xuống đùi. “Mày không nên cứ ăn thịt họ hàng gần như vậy, nên ăn chay và các loại quả sẽ có lợi cho cuộc sống của mày.”
Vẹt Lâm U một chút cũng không muốn sống như vậy: “Buổi tối tôi ăn cái gì thì anh phải ăn cái đó. Cứ tin tôi đi!” Tiểu gia sẽ đem tất cả thịt đều cho anh ăn, dù sao cái gì anh cũng không nhìn thấy!
Mục Viêm Khiếu dừng tay một lát, lại không chút do dự trực tiếp dùng một ngón tay đập vào đầu thú cưng nhà mình.
...
Cùng lúc đó, trên tầng thượng của một cao ốc công ty nhìn qua toàn màu xanh rực rỡ, Trần Du Hạc đang tát thủ hạ một cái.
“Từ khi Mục Viêm Khiếu nằm viện đến nay đã bảy ngày rồi, mày đi theo hắn bảy ngày, chẳng thu được tin tức có ích gì cho tao, lại chỉ nói tao biết Mục Viêm Khiếu rất coi trọng con vẹt Tinh Cương kia?! Loại chuyện này tao cần mày tới báo cho tao sao?! So với một con súc sinh thì cái tao muốn biết là tình huống Mục Viêm Khiếu bây giờ thế nào, hắn có kế hoạch hay tính toán gì kìa! Mày có biết Mục lão nhị hắn có thù tất báo hay không?! Cho dù hiện tại hắn mù thì cũng không thể nào bỏ qua chuyện này, mày muốn nhìn thiếu gia tao bị hắn giết thì đầu óc mới tỉnh táo hả?”
Trần Du Hạc càng nói càng tức, giơ tay định tát người nọ một cái nữa, lại bị Trịnh Du Hổ ngăn cản.
“Được rồi, Du Hạc.”
“Đại biểu ca?” Vẻ mặt Trần Du Hạc là không hiểu.
“Hắn không phải không mang về tin tức gì.” Trịnh Du Hổ bảo Trần Du Hạc ngồi xuống, “Ít nhất chúng ta biết hai tin tức hữu dụng, cậu nói có đúng hay không? A Viễn?”
Nam tử gọi là A Viễn nghe vậy cười khẽ, hai chân thon dài gác lên, thoạt nhìn vừa anh tuấn vừa mị hoặc, trên mặt là nụ cười khinh thường, tùy ý dựa vào ghế sa lon, than thở: “Xem ra sau lần này mấy người Mục gia đã hoàn toàn cảnh giác, sự cố lần trước không giết chết hắn thật là đáng tiếc.”
“Lỗ Viễn, mày nói mà không biết xấu hổ? Nếu không phải vì mày đưa thuốc không đủ liều, Mục Thất có thất thủ như vậy không? Tài sản và thế lực của ông ngoại bây giờ đều về tay chúng ta rồi!!!” Trần Du Hạc nhìn Lỗ Viễn một chút bộ dạng để ý cũng không thèm liền nổi giận, “Mày biết nhà tụi tao vì Mục Thất mà tốn hết bao nhiêu tiền không? Mục Viêm Khiếu có cơ hội chỉnh đốn lại thủ hạ, sau này khả năng chúng ta làm được việc hầu như chỉ là con số lẻ! Chẳng lẽ mày không có gì để nói với tao và đại biểu ca?!”
Lỗ Viễn nghe vậy, vẻ mặt vốn đang nhàn nhã chợt đổi sắc, cặp mắt mê chết người kia dần hiện ra mấy phần giễu cợt và lạnh lùng: “Anh muốn thuốc kia phát tác ngay tại chỗ? Tôi cũng không giống như thủ hạ của anh, đầu óc đều có vấn đề, nếu quả thật là vậy, chẳng phải tôi sẽ bị hai người các anh lôi ra chịu tội thay hay sao?”
Lỗ Viễn hừ lạnh: “Anh nên rõ ràng, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, các người muốn thế lực của ông ngoại Mục Viêm Khiếu, tôi thì muốn toàn bộ Mục gia và Mục Viêm Khiếu. Chuyện lúc trước tôi còn chưa tính sổ với các người, các người còn lôi chuyện của tôi ra nói? Nếu tôi nhớ không sai, lần này nếu như không phải Mục Viêm Khiếu mạng lớn, hiện tại hắn không phải đã chết rồi hay sao? Tôi muốn là người còn sống.”
Trần Du Hạc nghe vậy trên mặt hiện lên mấy phần chán ghét, nhưng không mở miệng nói chuyện nữa. Trịnh Du Hổ thấy không khí căng thẳng giữa hai người, khóe miệng chau lại, sau một khắc khôi phục nguyên trạng: “Linh Hữu, bên kia của anh như thế nào rồi?”
Lời vừa ra, một bóng dáng liền đi tới trước mặt ba người Trịnh Du Hổ, thân thể Trần Du Hạc và Lỗ Viễn cũng căng thẳng lên, trong ba người chỉ có Trịnh Du Hổ là cái bộ dạng tùy ý, thậm chí khi hắn phát hiện phản ứng của hai người xung quanh, trong mắt còn lộ ra vẻ đắc ý.
“Ông chủ, gần đây Mục Viêm Minh bắt đầu quản lý công ty ở thành phố B. Hai mắt Mục Viêm Khiếu muốn khôi phục phải mở sọ làm giải phẫu, qua điều tra thì hiện tại hắn và Mục lão gia đều không có ý định này... Gần đây Mục Viêm Khiếu phòng bị rất chặt chẽ, có lẽ phải chú ý thế lực ở chỗ này của chúng ta một chút, thời gian phản công..., sẽ trong mấy ngày này.”
Linh Hữu nói tới đây, trên mặt hiện lên một chút do dự, vẻ do dự đó bị Trịnh Du Hổ nhìn thấy, “Còn chuyện gì nữa?”
Linh Hữu mấp máy miệng, “Thuộc hạ cảm thấy có thể hạ thủ từ con vẹt kia.”
Trịnh Du Hổ nghe vậy nhướng mày, Trần Du Hạc và Lỗ Viễn bên cạnh cũng là vẻ mặt nghi hoặc và nụ cười hòa hảo. “Con vẹt đó thì sao?”
“Mục Viêm Khiếu quả thật rất coi trọng, ngoài ra, nếu như mất đi con vẹt này, Mục Viêm Khiếu sẽ thẹn quá hóa giận.” Linh Hữu mở miệng, nhưng không có cách nào đem cảm giác của mình nói rõ ràng hơn, bởi vì quan hệ nghề nghiệp nên hắn đối với những việc nhỏ nhặt sẽ phi thường nhạy cảm, mà trực giác của hắn càng nhạy cảm hơn nữa. Hắn theo sau Mục Viêm Khiếu bảy ngày, trong bảy ngày này, hắn phát hiện Mục Viêm Khiếu đối xử rất tốt với con vẹt kia, tốt một cách bất thường, thậm chí còn cùng con vẹt kia nói chuyện qua lại với nhau.
Tuy nói Linh Hữu rất rõ ràng vẹt nhiều nhất chỉ có thể nói mấy câu ngài mạnh khỏe, quả hạch, toàn là mấy câu đơn giản không có suy nghĩ, nhưng mà hắn luôn cảm thấy con vẹt kia có gì đó không đúng, hắn cảm thấy chính là, Mục Viêm Khiếu cũng bởi vì có con vẹt kia mới thích ứng được bóng tối, mà không có xuất hiện bất kỳ luống cuống hoặc di chứng nào.
Vì vậy Linh Hữu cảm thấy nếu có thể giết chết con vẹt kia, Mục Viêm Khiếu sẽ loạn.
Chẳng qua là bao gồm Trịnh Du Hổ, cả ba người này đều không coi trọng đề nghị này của hắn, Trịnh Du Hổ cười nói: “Mục Viêm Khiếu dù thẹn quá hóa giận, cũng không vì vậy mà mất đi lí trí. Ngược lại còn điên cuồng trả thù. Linh Hữu, việc này đối với chúng ta không hề có lợi. Chọc giận Mục Viêm Khiếu và để Mục Viêm Khiếu mất tinh thần, là hai chuyện khác nhau.”
“Đúng vậy, Mục Viêm Khiếu nếu như chỉ vì một con súc sinh mà không có chừng mực, vậy hắn cũng không phải là Mục đại thiếu tinh anh kia.” Lỗ Viễn cười hai tiếng, rồi đưa tay sờ mặt mình một chút, vừa cười vừa mở miệng: “Bất quá, nếu như là một người quan trọng mà nói... việc đó không chừng sẽ xảy ra.”
Linh Hữu nhìn thoáng qua cái người trên danh nghĩa là đại minh tinh này, nhị thiếu Lỗ gia, trên thực tế là một trùm buôn thuốc phiện và chế độc, khẽ nhíu mày. Trần Du Hạc bên cạnh mở miệng nói: “Mày thật là đang nghĩ mày có thể mê hoặc Mục Viêm Khiếu? Không nói chuyện các người đều là nam, chuyện mày nên nghĩ trước hết là làm sao tiếp cận hắn!”
Lỗ Viễn nghe vậy nhướng mày dương dương tự đắc, trực tiếp ngay trước mặt Trần Du Hạc và Trịnh Du Hổ mở điện thoại di động ra, nhấn xuống một phím.
Mười mấy giây sau, trong điện thoại truyền đến thanh âm Mục Viêm Khiếu: “Có chuyện gì?”
“Viêm Khiếu, tôi nghe anh gặp chuyện, muốn thăm anh một chút. Dù gì tôi cũng học y không phải sao? Hơn nữa chúng ta đã lâu rồi không có gặp nhau.”
Điện thoại bên kia trầm mặc một lát, thanh âm Mục Viêm Khiếu truyền đến: “Sau buổi trưa đi, khi đó tôi không bận.”
“Được.” Lỗ Viễn cúp điện thoại, nhìn hai người đối diện lộ ra vẻ kinh ngạc: “Rất kỳ quái sao? Tôi và Mục Viêm Khiếu là bạn học chung đại học, ở nước Anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.