Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 102: Ra tay quá nhanh




Bởi vì nhị đồ đệ của ông lão Thái Bạch đưa đến một bao lớn ngọc giản liên quan đến tu luyện, Lâm U vốn còn định đi núi Thái Bạch một chuyến cũng tỉnh lược luôn.
Ở nhà ăn một bữa thịt chim muông thú rừng dân dã cũng không tệ xong, Lâm U tiểu gia đóng gói một bao tải đầy thổ sản, rồi trở về hang ổ của mình tại thành phố A.
Kỳ thực dưới tình huống bình thường người nhà họ Lâm vô luận thế nào cũng không đồng ý để cục cưng nhà mình mang theo đồ đạc cho cái tên Mục Viêm Khiếu mà hễ là giống đực từ trên xuống dưới trong nhà không ai nhìn vừa mắt kia, nhưng mà khiến cả nhà họ Lâm vui vẻ là, đêm qua Lâm U khó khăn lắm mới tu tập một chút cơ bản « Vạn linh sinh nguyên lục », sáng hôm nay lúc thức dậy, Lâm lão thái gia liền phát hiện cháu chắt nhà mình đã là tầng một luyện khí.
Phát hiện này khiến người nhà họ Lâm vui mừng mặt mày rạng rỡ, tuy nói mấy người có thiên phú ở Lâm gia chỉ đọc một lần khẩu quyết tĩnh tọa một canh giờ là có thể lên tới tầng một luyện khí, nhưng ít người có thiên phú lắm đó! Đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba, Lâm U lớn như vậy chưa từng chính thức tu hành lần nào, vậy mà vừa ngủ một giấc tỉnh lại đã là luyện khí tầng một, không nói chuyện khác, chí ít ông nội Lâm và ông cố Lâm trong lòng đều an ổn không ít — còn tưởng rằng Tiểu Lâm Tử chọn ra cái công pháp kia sẽ không tốt chứ, bây giờ nhìn lại, nói không chừng còn hợp ngoài ý muốn nữa là?
Vì vậy tập thể nhà họ Lâm vui vẻ, cam chịu để Lâm tiểu gia đóng gói một đống lớn đặc sản miền núi món ăn thôn quê trở lại làm việc phá sản. Đương nhiên, toàn thể người nhà họ Lâm không để mắt đến chuyện ba ngày mùng một, mười lăm và ba mươi mỗi tháng, dưới trấn ở chân núi sẽ có người nhà họ Mục đến tặng mấy thứ đồ, tuy nói có nhiều thứ họ không xài được, nhưng phần tâm ý này, người nhà họ Lâm... Ừm, quyết định nếu như một năm tới đều như vậy, bọn họ có thể miễn cưỡng cho Tiểu Lâm Tử nhà mình cưới người con dâu nam đó về.
Nhưng mà, đối với chuyện này, chị họ lớn của Lâm U trực tiếp liếc mắt khinh bỉ: “Ai cưới ai còn chưa biết đâu! Trước đây Mục Viêm Khiếu là một người thường,lúc ở trên địa bàn chúng ta ăn mệt nhiều là phải, còn bây giờ người ta có thêm huyết mạch hậu duệ thần thú, tu luyện tiến triển cực nhanh, không chừng đến lúc đó Tiểu Lâm Tử còn cần hắn trấn cuộc, hắn làm sao gả đây?”
“Vậy chị nói làm sao bây giờ?” Hai người anh họ của Lâm U cùng mở miệng hỏi.
“Xía, không phải chỉ là một nghi thức thôi sao? Trực tiếp gặp mặt ông cố, ông nội và chú hai thím hai là được, tiếp đó công bố ra ngoài họ kết làm đạo lữ, chẳng phân biệt cưới gả không phải được rồi sao? Về phía người thường bên kia, quan hệ gì đến chúng ta?”
Chị họ Lâm U nói lời này trái lại được không ít người tán thành, trong đó bao gồm cả ông cố cùng ông nội của Lâm U, thậm chí mẹ Lâm Hoa Ngọc nghĩ sâu tính kỹ một phen cũng gật đầu. Dù sao đều là đàn ông con trai, cuộc sống mai sau đôi bên cùng giúp đỡ nhau mà sống, cứng nhắc bàn gả hay cưới cũng không có ý nghĩa gì.
Chẳng qua Lâm cha lại cười gằn huơ huơ đại hoàn đao của ông, dùng một giọng nói vô cùng giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc kia nghĩ cũng đừng nghĩ! Trừ phi là gả bằng không ông đây tuyệt đối không chấp nhận nó!!!”
Tập thể nhà họ Lâm lặng yên, nghĩ thầm mỗi lần đưa đồ tới ông đều vui mừng lắm mà, kết quả bây giờ phản đối ông cũng là người kiên định nhất, Mục đại thiếu không phải chỉ cướp người ông muốn giết trước mặt ông một lần thôi sao? Còn mang thù đến tận bây giờ lận à?
Song, kỳ thực nói trắng ra là, đàn ông nhà họ Lâm vẫn có thể lý giải phần nào tâm tình của Lâm Huyền Địa — tuy nói dù gả hay cưới đi nữa, bất kể là so phương diện nào cũng thấy, Tiểu Lâm Tử nhà bọn họ... giống như cái người nằm dưới. Chậc, loại tâm trạng gả con gái này, thật sự là hận không thể kéo con rể hung hăng đánh một trận mới phải.
Đàn ông nhà họ Lâm: May là mình không có con gái/ con gái như đàn ông/ con trai không tìm về một người đàn ông so với nó còn cường tráng hơn.
Mặc kệ Lâm gia bên này nghĩ và xoắn xuýt như thế nào, Lâm U dùng một viên thú nguyên đan làm thù lao, lần thứ hai để kim báo ẩn mình trong rừng cây nhỏ đưa cậu trở về thành phố A. Dù sao cũng là ban ngày, cậu không thể giống như buổi tối mà bay tới bay lui.
Từ trong rừng cây nhỏ đi ra gọi một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện đi về căn nhà tiệm thuốc Lâm thị ở phố phong cách Hán nay đã chuyển sang tên cậu, tâm trạng Lâm tiểu gia tương đối tốt.
Nhưng mà đợi đến khi Lâm U ngồi xe ba bánh về đến hiệu thuốc nhà cậu, lại phát hiện cửa hàng này nhìn thế nào cũng không giống cái tiệm ban đầu của mình. Lúc này mới qua một ngày một đêm, rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ?
Lâm U nhíu mày nhìn, hết nửa ngày mới vỗ mạnh tay một cái, không phải cửa hàng cửa cậu sai. Mà là hai bên trái phải của cửa hàng không đúng! Ban đầu chỗ bên cạnh một người bán Hán phục, một người bán trang sức bạc, cùng cửa hàng của cậu coi như cũng cân xứng, ngay cả lúc chủ nhân hai căn phòng cho thuê này thấy sinh ý nhà mình quá tốt sẽ đỏ mắt, tới cửa nói cậu nấu thuốc bốc khói, tỏa mùi gì gì đó, làm Lâm U chịu không nổi trợn mắt khinh thường. Cậu nấu thuốc không có bốc mùi được chứ?
Tuy nói vì vậy mà Lâm U tiểu gia sẽ thường thường nghĩ trong lòng, nếu một ngày kia bọn họ có thể biến mất thì tốt rồi, nhưng bây giờ khi hai căn phòng cho thuê bên cạnh thật sự biến mất, cậu vẫn có chút thích ứng không kịp.
À, nên mừng vì tiệm mới bên cạnh cửa hàng một cái là quán trà bổ dưỡng một cái là tiệm dược thiện sao? Hình như đều có liên hệ tốt với tiệm của cậu thì phải.
Lâm U đang nghĩ vậy, bỗng thấy Mục Ngũ mang khuôn mặt rắn rỏi từ tiệm dược thiện đi ra, trong tay còn cầm một phần thức ăn mang về được đóng gói lại, giật giật khóe miệng lại chẳng mở lời, tiếp đó lại nhìn thoáng qua Mục Tam một bộ dạng đại gia cầm một bình trà bạch ngọc nhỏ, rạng rỡ từ trong quán trà bổ dưỡng bước ra.
Lâm U: Hàng xóm của mình tất cả đều là chủ nhân ngu xuẩn nào đó. Loại cảm giác không nói nên lời lại vui vẻ này là sao đây?
Lâm U đương yên lặng không nói gì, Mục Ngũ và Mục Tam từ tiệm cơm và quán trà đi ra mắt sắc đã thấy được cậu. Lập tức trà không uống, cơm mang về trong tay chẳng ăn, hai người đồng loạt chạy đến trước mặt Lâm U, một câu không nói đã bắt đầu đoạt bao lớn trong tay Lâm U. Làm như đang đoạt là một bao vàng vậy.
Tùy ý hai người đem bao trong tay cậu vác lên, Lâm U hỏi một câu: “Hai phòng thuê bên cạnh đều là Mục Viêm Khiếu mua lại?”
Mục Tam cuối cùng vì vấn đề vũ lực không tranh với Mục Ngũ, nghe Lâm U mở miệng hỏi câu đó, dùng tốc độc nhanh nhất gật đầu nói: “Đúng vậy đó, đúng vậy đó, ông chủ tra xét một chút cảm thấy nhân phẩm của chủ hai cửa hàng trước kia không tốt, vì muốn cho tiểu Lục cậu có một hoàn cảnh làm việc tốt đẹp, ông chủ đã mua hai cửa hàng tiếp đó cho đổi thành quán trà và tiệm dược thiện.”
Lâm U khụ một cái: “Tốc độ nhanh quá nha.”
“Phải vậy chứ! Đây là ông chủ ngày đầu tiên tới nơi này đã hạ lệnh. Nửa tháng đã lắp đặt hoàn tất các thiết bị còn buôn bán nữa, Mục gia của chúng ta quả nhiên hiệu suất rất cao!”
Không để ý tới Mục Tam tự biên tự diễn, Lâm U rất nhanh đã đi vào cửa hàng của mình, bài biện phòng khách trong cửa hàng hầu như không có biến động, chính là trong góc phòng nhiều hơn một cái bàn làm việc xa hoa không lớn không nhỏ. Nội thất cũng không có nhiều biến hóa, giường đơn của mình đã biến thành giường hai người.
Nhìn biến hóa như thế Lâm U có chút không biết nói gì, người nọ quá tự giác đã tiến dần từng bước. Hơn nữa còn vào đây như lẽ đương nhiên, tỉ mỉ, chu đáo, chặt chẽ.
“Lâm Lâm? Em đã về rồi?” Lâm U đang nghĩ ngợi Mục Viêm Khiếu đã từ cửa sau đi vào phòng. Trong tay còn cầm một cặp ly tình nhân giống nhau như đúc.
“Anh thật lợi hại.” Lâm U nhìn ly tình nhân kia, cuối cùng nghẹn ra một câu đó. Thần sắc trên mặt Mục Viêm Khiếu không thay đổi, “Cũng bình thường thôi. Em trở về không gặp chuyện gì chứ?” Đối với Mục đại thiếu mà nói, nhà họ Lâm ở Tần Lĩnh tính nguy hiểm đã lên tới cấp song S.
Lâm U tiếp nhận cái ly kia rồi một ly nước nữa, xía một tiếng: “Đó là nhà của tôi, tôi có thể gặp chuyện gì chứ? Chuyện công pháp tôi đã bắt đầu tiến hành tu tập rồi, của anh thì ở trong cái bọc nhỏ được gói trong bọc lớn ở kia kìa, Thái Bạch lão đầu đặc biệt không chịu trách nhiệm, cho dù nói ngay lúc đầu chúng ta định sẽ tự học, nhưng không ngờ ông ta lại ném cho anh cái bao kia, cũng thật sự quá có lệ rồi.”
Mục Viêm Khiếu nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Lâm U, khóe miệng khẽ nhướng lên, Lâm Lâm đây là đang bênh vực cho hắn ư, “Không sao đâu mà, tự mình học cũng có thể học giỏi. Cùng lắm thì tốn nhiều thời gian hơn, dù sao anh cũng không trông cậy có thể hủy thiên diệt địa.”
Lâm U nói lầm bầm hai tiếng, ngồi trên sô pha quay qua nói với Mục Ngũ, Mục Tam đang bới cái bọc ra: “Các anh nhìn xem trong bọc nhỏ có cái gì? Trình lên cho ông chủ các anh. Chậc chậc, Thái Bạch lão đầu nói sao cũng phải cho anh mấy pháp bảo hộ thân, tốt xấu gì cũng là sư phụ mà. Hi vọng là đồ tốt.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy đi tới bên cạnh cái bao lớn nhìn một cái, cái bao nhỏ màu trắng tinh xảo không biết làm từ vải gì giữa một đống đặc sản miền núi trông bắt mắt vô cùng, Mục Tam và Mục Ngũ đã sớm lấy được cái bọc kia, nhưng kì lạ là hai người bọn họ làm sao cũng không mở rộng miệng bao ra được một tí kẽ hở nào.
“Được rồi, hai người các anh đem mấy đặc sản này đặt bên tiệm dược thiện đi, để buổi tối cho họ làm ít món dân dã bưng qua. Thuận tiện chờ bọn Mục Nhất làm xong việc trở về là có thể ăn, không gọi các anh thì đừng có qua đây.”
Mục Tam, Mục Ngũ nhìn một bọn to đầy món dân dã rất cao hứng, hì hục hì hục vác bao đi, tiếp đó Mục Viêm Khiếu mới cầm cái bọc trắng nhỏ đặt mông ngồi cạnh Lâm U, cùng Lâm tiểu gia đang dùng ánh mắt xem xét nhìn sang bên này xem xem sự phụ tùy nghi cho hắn bảo bối gì.
“Là anh cho tôi xem, tôi mới không phải muốn xem lắm đâu ~” Lúc chỉ còn hai người cậu và Mục Viêm Khiếu, tiểu gia luôn luôn cao lãnh không nổi.
Mục Viêm Khiếu sủng nịch cười cười, “Ừ, là anh cần em giúp anh giám định một chút, đương nhiên là anh mời xem rồi.”
Kết quả bao nhỏ mở ra, Mục Viêm Khiếu thật đúng là phải cần Lâm U giảng giải một chút về mấy đồ vật bên trong.
Trong cái bọc nọ chỉ có bốn thứ. Hai cái ngọc giản, một cái gương đồng đen tuyền nhìn không ra hình dạng ban đầu, còn có một cái quạt lông vũ màu lửa hồng.
Mục Viêm Khiếu hung hăng co giật khóe miệng, đây là gây cười sao?! Cái mặt băng sơn của hắn sắp không kiềm được!!! Gương đồng, quạt lông vũ màu đỏ! Đây là cho hắn để tặng con gái nhà ai chứ?!
Lâm U nhìn khóe miệng Mục Viêm Khiếu co quắp đến co rút đi, ánh mắt xoắn xuýt, không nhịn được té cười vào lòng Mục Viêm Khiếu. Môt bên cười một bên nỗ lực nói: “Anh đừng có để ý! Kỳ thực Thái Bạch lão đầu cũng không tệ lắm! Hai cái ngọc giản này vừa nhìn là biết công pháp thượng đẳng, một cho anh tu linh lực, một cho anh luyện thể, rốt cuộc hai phương diện anh có thiên phú đều đoán được. Về phần gương đồng và quạt lông, khụ khụ! Tin tôi đi, hai thứ này ở bên kia của chúng tôi thật không phải vật nữ tu dùng đâu! Hai thứ này thật sự là đồ tốt!”
Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm U cười nghiêng đến ngã đi, một tay đè vai của cậu cúi đầu hôn tới, môi răng đụng nhau trong nháy mắt, hai người đều rung động. Lâm U cũng trực tiếp cứng người mãi không nhúc nhích.
Sau đó Mục Viêm Khiếu chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nói với khuôn mặt đỏ hồng của Lâm U tiểu gia: “Ừ, anh cũng hiểu là đồ tốt.”
Lâm U: “...” Quên đi, mình không so đo với người ta! Để anh ta thấy cắn mình một cái lại không được cắn trả mà ghen tị.
“Gương đồng để phòng thân, anh phải mang theo bên người. Quạt lông chỉ dùng để công kích, anh nghĩ một người đàn ông cao to khỏe mạnh cầm quạt lông vũ màu đỏ không đẹp, để ở nhà cũng không sao dù gì cũng không còn người có thể cho anh công kích...À, nhưng mà đây là quạt hỏa chúc, anh dùng sẽ có uy lực rất tốt. Nếu có chuyện gì cảm thấy không an toàn, mang theo nó có chỗ cần dùng.”
“Tỷ như tụ hội tháng sau ở Chu gia kia?”
Lâm U gật đầu: “Đúng. Hôm đó mấy thứ này đem theo hết đi. Hơn nữa trước lúc đó, chúng ra còn phải tạo nền móng thật tốt nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.