Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 82:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tư, Tư, Tư Không Dịch!!”
Miệng Địch Nam Trúc há to có thể nhét một quả trứng gà được luôn, hai mắt trợn to như chuông đồng, cả người như mất hồn.
Tư Không Dịch lườm một cái: “Tôi họ Tư Không, không phải họ Tư. Còn nữa, anh đừng có làm như thấy quỷ như vậy? Minh tinh cứu người kỳ quái lắm sao?”
Địch Nam Trúc dùng sức lắc đầu, còn hung hăng đánh lên đầu vài phát muốn bình tĩnh lại: “Không không không! Chỉ là tôi gặp được cậu nên quá kích động mà thôi! Đại hiệp, cậu diễn kịch bản của tôi được không?! Cậu đúng là giống hệt như nhân vật chính trong kịch bản của tôi bước ra ngoài đời vậy! Đã có người muốn ký hợp đồng quay kịch bản Phong tử hiệp tham của tôi, chẳng qua tôi không đồng ý cho họ chọn nhân vật chính, đây là kịch bản tôi thích nhất và cũng hao phí tâm sức nhất nghiêm túc viết ra, tôi nhất định phải tìm một người đủ tư cách trong suy nghĩ của tôi đến diễn nhân vật chính! Cậu rất thích hợp!”
Địch Nam Trúc vừa nói vừa định nắm hai tay Tư Không Dịch bày tỏ sự nghiêm túc và kích động, nhưng cậu nhanh nhẹn né tránh bàn tay đen thùi lùi đầy bùn đất của hắn: “Phong tử hiệptham là anh viết hả? Anh có mang di động theo không? Nhìn xem có ai gọi cho anh không?”
Địch Nam Trúc không biết tại sao cậu lại hỏi vậy, nhưng hắn vẫn rất nghe lời mở di động ra, sau đó phát hiện bảy cuộc gọi nhỡ cùng một dãy số. “Ồ, ai gọi vậy ta? Một lần bảy cuộc? Có nên gọi lại không đây? Chắc là có việc gì gấp!”
Tư Không Dịch nghiêng đầu nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình điện thoại của Địch Nam Trúc, đúng là số của cậu. Xác định thân phận của Địch Nam Trúc, đúng là đáng mừng nha. Ha hả, không ngờ biên kịch của Phong tử hiệp tham lại là một tên trạch nam như vậy!
“Tôi cảm thấy kết cục của Phong tử hiệp tham không tốt lắm, còn nữa, anh không thấy là quá trình phá mấy vụ án hơi máu me sao? Nếu thật sự được quay thành phim truyền hình, người dưới mười lăm tuổi không được phép xem, xét duyệt sẽ không dễ đâu.” Tư Không Dịch trực tiếp nói ra ý kiến.
Địch Nam Trúc lại bị bất ngờ lần nữa, nhưng đầu óc hắn vẫn rất linh hoạt: “A! Đại hiệp! Cậu thấy kịch bản tôi đăng trên mạng hả?! Trời đất, chuyện này đại biểu cậu thích nó và đồng ý diễn đúng không?”
Tư Không Dịch thở dài: “Cuộc điện thoại đó là của tôi. Nếu anh đồng ý sửa kết cục và mấy đoạn máu me trong đó, thêm vài câu nói và yếu tố hài hước thoải mái, tôi nghĩ Quang Diệu Tinh Quang sẽ đồng ý mua kịch bản của anh quay thành phim. Nhân vật chính, tất nhiên là tôi và thú cưng của tôi.”
Cậu nói xong liền nhìn Địch Nam Trúc chờ hắn trả lời, kết quả liền thấy trạch nam lộ ra vẻ mặt không thể tin, sau đó kích động đến rơi lệ, hắn dùng tay áo lau nước mắt đang yên lặng chảy ra! Tật xấu gì thế này? “Anh vui là khóc hả?”
Địch Nam Trúc hu hu hu gật đầu: “Đúng vậy, thật là *sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn! Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai! Vốn tháng này tôi không đóng nổi tiền thuê nhà, tôi đã nghĩ không chừng mấy ngày nữa sẽ phải ăn ngủ dưới chân cầu vượt. Kết quả đầu tiên là ngài Uông xem trọng kịch bản của tôi, sau đó tôi được cậu cứu, còn xem trọng kịch bản, hu hu hu… Quả nhiên, quả nhiên kiên trì sẽ thành công… Tôi, tôi đã nghĩ nếu còn tiếp tục như vậy, tôi liền thành thành thật thật đi thi nhân viên công vụ… Sau đó về nhà kết hôn sinh con… Thật sự là, thật sự tốt quá… Tôi kiên trì đến giờ không bỏ cuộc.”
*Tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Tư Không Dịch nhìn Địch Nam Trúc so với cậu còn lớn hơn mấy tuổi đang yên lặng rơi lệ gào khóc, trong lòng không hiểu sao lại nhớ đến những năm tháng cậu sống trong thôn Hồ Lô kia. Sau đó cậu vươn tay vỗ vỗ bả vai Địch Nam Trúc: “Kiên trì là thành công. Chúng ta đều là đàn ông đích thực kiên trì đạt được thành công!”
Địch Nam Trúc hít mạnh nước mũi, sau đó dùng sức gật mạnh đầu: “Đúng, chúng ta đều là đàn ông đích thực kiên trì đạt được thành công!”
Lúc này tài xế to con đầy bắp thịt, thân cao một mét tám phía trước rốt cuộc nhịn không được cắt ngang hai người: “Tôi nói nè hai cậu nhóc, đến bệnh viện trung tâm rồi, hai người có xuống xe không?”
Tư Không Dịch cùng Địch Nam Trúc đồng thời a một tiếng, sau đó cậu lên tiếng: “Anh đi xuống đi, tôi xuống dễ bị người ta nhận ra. Một khi tôi bị nhận ra, hai chúng ta sẽ bị lên top, chuyện tôi cứu anh nhất định phải giữ bí mật biết không? Tôi đã từng gặp tên Chu Thế này bên cạnh một người, có thể xác định được hắn là tay sai của ai. Anh yên tâm, rồi tôi sẽ tìm người quen bạo liêu hắn.”
Địch Nam Trúc có thể lý giải băn khoăn của Tư Không Dịch, hắn nhanh chóng gật đầu: “Vậy làm sao tôi tìm được cậu? Cậu đã đồng ý quay kịch bản này đúng không? Nói thật, ngoài trừ Phong tử hiệp tham, ngài Uông còn nói Nhân tính thú liệp cũng có thể quay thành một bộ phim điện ảnh không tồi, tôi thấy cậu cũng rất thích hợp diễn vai nam chính, không thì nam phụ cũng tốt, cậu muốn diễn không?”
Tư Không Dịch cười cười: “Anh vẫn nên đi khám vết thương trước đi. Tôi sẽ liên hệ với anh sau, hoặc là anh có thể trực tiếp đến Quang Diệu Tinh Quang tìm tôi. Chỉ cần anh đồng ý sửa kịch bản, tôi chắc chắn sẽ đóng. Tôi rất thích mạch não và cách hành văn của anh. Được rồi, chú tài xế chờ đến phát bực rồi kìa, anh mau xuống đi!”
Hắn nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong nháy mắt khi hắn mở cửa, ông chú tài xế đột nhiên giơ cánh tay lên khoe, Tư Không Dịch và Địch Nam Trúc đều sửng sốt: “Hai cậu nhóc, nhìn dáng người như gà ốm của hai cậu kìa, chú đây mới đúng là đàn ông đích thực biết không?”
Địch Nam Trúc dừng một chút, yên lặng không nói gì xuống xe. Tư Không Dịch nhìn bắp thịt rắn chắc của ông chú tài xế, ho một tiếng: “… Chú à, đến Quang Diệu Tinh Quang, chú biết địa chỉ không?”
Ông – chú – đàn – ông – đích – thực hừ một tiếng: “Đương nhiên là biết. Mà cậu nhóc à, cậu là minh tinh hả?”
Tư Không Dịch nghĩ nghĩ: “Cháu chỉ chụp quảng cáo đăng Weibo thôi. Không tính là minh tinh. Chung Khôi mới là minh tinh.”
Nói đến Chung Khôi, quả nhiên ông chú tài xế rất thích, vui vẻ nói: “Ha ha ha! Đúng đúng, Chung Khôi là đại minh tinh nha, là đại minh tinh chú thích nhất! Gần đây mới phát mấy tập cuối của Dong binh chi vương, quả thật rất hay, chú cực thích đội trưởng và thằng nhóc Khổng Dịch kia ha ha. Hy vọng bộ phim có phần sau! Haiz, đáng tiếc Chung Khôi không phải người của Quang Diệu Tinh Quang, nếu không có thể nhờ cháu giúp xin chữ ký rồi!”
Thế là, ông chú tài xế như mở công tắc, cả đoạn đường cứ nói luyên thuyên. Tư Không Dịch nghĩ, nếu ông chú này không nói nhiều như vậy, cậu có lẽ đã xin chữ ký của Chung Khôi giúp rồi. Cổ vũ những người kiên cường rắn rỏi.
Sau khi cậu trở bước vào công ty liền trực tiếp bị đại diện Khổng đang canh ở đó tóm lấy, vô cùng đau đớn lải nhải: “Coi như cậu thân với người đó cũng không thể trắng trợn làm vậy! Cậu có biết cậu lại lên top Weibo rồi nữa không? Hả? Có phải cậu rất cao hứng có thể tiết kiệm phí quảng bá không? Anh có nên cho cậu ôm một cái trống luôn không? Cậu có biết mấy người mà anh dẫn dắt trước kia, nếu cũng giống cậu thì đã bị anh nhét vào phòng tối ra sức luyện tập rồi! Tư Không Dịch, anh nói cho cậu biết, quay về nhất định phải học thuộc lòng nội quy nhân viên cho anh! Nếu không anh tức giận thật thì biết tay! Anh dẫn cậu còn mệt hơn Diêm Túc dẫn Tạ Kỳ nữa!”
Tư Không Dịch và ba tên đàn em đứng trong đại sảnh đồng loạt yên lặng cúi đầu, đáng thương nghe dạy bảo.
Trong đại sảnh Quang Diệu Tinh Quang, mọi người đều lộ vẻ không đành lòng, nhất là mấy nhân viên nữ. Quả nhiên Khổng Triệu chính là người đại diện ma vương đáng sợ nhất trong Quang Diệu Tinh Quang, Tiểu Dịch vừa lên mạng là bị mắng đến như vậy. Rõ ràng Tiểu Dịch ngoan ngoãn không có scandal nào. Lúc này nên có một đại hiệp chính nghĩa xuất hiện, đánh bay đại diện Khổng Triệu cứu Tiểu Dịch ra!
“Chậc, Ngô Hình.” Đại hiệp chính nghĩa quả nhiên xuất hiện, mà còn ra lệnh cho đàn em.
“Vâng?”
“Mua cho Khổng Triệu trà hoa cúc lá sen, thêm mấy gói Kim Tảng Tử, hạ nhiệt thanh cổ họng.”

*金嗓子: Kim Tảng Tử là một loại thuốc có tác dụng thanh nhiệt, trừ hôi miệng, giải độc tiêu thủng, giảm đau họng, dùng cho người bệnh đau họng, khàn giọng, viêm họng cấp, viêm dây thanh quản.
“Vâng.”
Đại diện Khổng Triệu vốn đang lải nhải lập tức như bị chặn họng, cứng ngắt quay đầu lại, liền thấy được “Người nào đó” mặc một bộ âu phục được cắt may riêng, hơi thở tỏa ra như oán toàn thế giới.
Khổng Triệu: “…” Trong nháy mắt hắn muốn quẳng hết mặc kệ tất cả, hoặc là trực tiếp dưỡng lão luôn, hắn không phải là đang dẫn dắt nghệ nhân, mà là đang dẫn cục cưng của tổng tài!
Nhưng tâm trạng của toàn thể nhân viên ở đây lại hoàn toàn tương phản với Khổng Triệu, trong lòng mọi người đồng loạt hoan hô: [A a a a! Yến tổng đẹp trai quá! Yến tổng thật ngầu! Yến tổng anh hùng cứu mỹ nhân!]
Lúc này Tư Không Dịch nhích người ra: “Ừm, tôi tìm được một kịch bản và biên kịch rất tốt, chúng ta đi lên nói tiếp được không?” Cậu nhìn thoáng qua Yến Khôn, mấy tiếng trước người này nói rất bận mà? Sao bây giờ lại rảnh vậy?
Yến Khôn nhìn ánh mắt nghi ngờ của cậu, khóe miệng giật giật, tuy hắn có lấy cớ như vậy một lần, được rồi, là hai lần, nhưng lần này đúng là không phải. “Mạnh Thanh Thu té bị thương khi đang quay phim, mặc dù là vết thương nhẹ, nhưng hắn nói có người trốn sau thiết bị đẩy hắn. Chuyện này hơi phiền toái, yêu cầu tôi đến xem.”
Tư Không Dịch lập tức mở to hai mắt: “Mạnh Thanh Thu bị thương?”
Yến Khôn có thể thấy rõ ý tứ “Đáng đời, tốt quá!” trong mắt cậu, hắn chậc một tiếng để cậu thu liễm lại, sau đó gật đầu nói: “Ừ, cân nhắc việc thiết bị quay phim kỹ xảo mới là của Quang Diệu Tinh Quang, cũng với địa vị của Mạnh Thanh Thu, tôi phải đến nhìn một cái.”
“À, vậy à… Tôi có thể đi xem không?”
Yến Khôn còn chưa trả lời, Khổng Triệu đã đen mặt: “Không thể!”
Yến tổng há miệng nghĩ nghĩ, rốt cuộc không có trực tiếp đánh mặt nhân viên lão làng Khổng Triệu. “Nơi nó tương đối loạn, cậu cũng là người có thân phận. Lát nữa quay về tôi nói tình huống cho cậu biết. Cậu và Khổng Triệu bàn chuyện kịch bản trước đi.”
Tư Không Dịch chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”
Khổng Triệu hừ một tiếng trong lòng, may mà tiếng nói của hắn vẫn còn có chút giá trị!
Một giờ sau, Tư Không Dịch đơn giản kể lại chuyện cậu tình cờ gặp được Địch Nam Trúc cho Khổng Triệu nghe, Khổng Triệu đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cảm thấy thằng nhóc này ngoại trừ nghe quỷ, không có cha mẹ, vận may đúng là max luôn. Kịch bản Phong tử hiệp tham kia hắn đánh giá đúng là không tồi, quay tốt sẽ rất hấp dẫn. Còn Nhân tính thú liệp, ngài Uông này lại có liên quan đến bên điện ảnh, Khổng Triệu đoán trong lòng nhưng vẫn không thể xác định chính xác có phải Tư Không Dịch gặp vận cứt chó lớn như vậy hay không.
“Cậu đúng là ngôi sao may mắn nha, đi đến đâu cũng gặp chuyện tốt!” Khổng Triệu nhịn không được cảm thán một tiếng, kết quả Tư Không Dịch ngồi trước mặt lại lộ ra vẻ nghiêm túc không đồng tình.
“Anh Khổng, anh nói sai rồi. Không phải em đi đến đâu cũng gặp chuyện tót, mà là đến chỗ nào cũng cố gắng biến chuyện xấu thành chuyện tốt.” Lúc này cậu rất nghiêm túc, so với thằng nhóc vừa mới gây họa vừa rồi cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau: “Em không biết người khác thế nào, nhưng ít ra bản thân em luôn dùng hết toàn lực cố gắng thật tốt mỗi ngày. Từ trước đến giờ chưa từng hy vọng vào mấy vận may mờ mịt.”
Khổng Triệu nhìn cậu như vậy, trong lúc nhất thời bị dáng vẻ của cậu làm chấn động, hắn bỗng nhiên cảm thấy lúc này cậu rất có sức hấp dẫn, sau đó hắn bật cười, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cậu nói đúng lắm.”
Không có người nào gọi là may mắn trời sinh, chỉ có người cố gắng nắm lấy cơ hội mà thôi.
Người cố gắng và kiên trì, vận may sẽ không quá kém, huống chi, người trước mắt này vừa cố gắng vừa kiên trì, đẹp trai thích cười nhân cách tốt, thằng nhóc này không nổi tiếng thì còn ai có thể nổi nữa?
“Được rồi, ba ngày nay chụp xong quảng cáo thì cậu đến trường đi. Anh sẽ liên hệ với Địch Nam Trúc, sau đó ba người chúng ta tạo một group chat. Thảo luận xem nên sửa kịch bản thế nào, chỉnh sửa xong chúng ta sẽ nhờ một vài chuyên gia đánh giá phim, hoặc là đạo diễn đọc thử, làm tốt các công tác chuẩn bị phỏng chừng cũng phải chờ hết năm nay, qua tháng hai mới xong. Một năm học cậu quay một bộ phim truyền hình, một bộ phim điện ảnh, vài quảng cáo và show thực tế là được. Dù sao học tập vẫn quan trọng nhất.”
Tư Không Dịch gật gật đầu: “Cám ơn anh Khổng.” Đại Hoàng cũng nể tình giơ chân vỗ vỗ đùi Khổng Triệu, làm hắn dở khóc dở cười.
“Nhưng cuối tháng này cậu phải làm khách quý quay một show giải trí. Vài nhân vật chính của bộ phim Dong binh chi vương cũng sẽ tham gia, nếu không phải Dong binh chi vương quá hot, cậu muốn than gia show này còn phải đợi một khoảng thời gian nữa, biết “Cuối tuần Hi ngất trời” không? Cho minh tinh mấy cậu lên diễn vài tiết mục nhỏ, chơi vài trò chơi là được, tham gia một tập thù lao mười vạn tệ, giá này là anh dựa vào lí lẽ biện luận rất lâu mới được, không tồi chứ?”
Hai mắt Tư Không Dịch sáng ngời, gật đầu nói: “Được được! Anh Khổng, quay xong em mời anh một bữa linh đình!”
Khổng Triệu hừ một tiếng, bây giờ mới biết bản đại diện rất giỏi sao!
Vừa lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Tư Không Dịch quay đầu nhìn quá, quả nhiên là Yến Khôn xử lý công việc xong trở lại.
“Thế nào rồi?” Không riêng gì Tư Không Dịch mà ngay cả Khổng Triệu cũng có chút để ý đến chuyện của Mạnh Thanh Thu. “Hắn có bắt lỗi công ty chúng ta không?”
Yến Khôn rất vừa lòng hay chữ “chúng ta” trong miệng Tư Không Dịch, sau đó hắn cười nhạo nói: “Hắn dám sao.” Xem đoàn luật sư chỉ ngồi chơi không sao?
“Nhưng chuyện này có chút kỳ quái. Đã điều tra toàn bộ camera giám sát trong trường quay, không thấy có người đẩy Mạnh Thanh Thu từ phía sau, nhưng tư thế của hắn ta lúc đó đúng là… rất khó giả vờ như bị đẩy ngã. Dựa vào màn hình giám sát, không có ai đứng phía sau lưng hắn nhưng lại giống như có người đẩy hắn.”
Tư Không Dịch: “…” Yên lặng ôm đầu chó Đại Hoàng, sau đó treo Đại Hoa lên cổ.
Meo meo! [Nhìn tiền đồ của anh kìa! Tiền đồ!!]
Chít chít chít. [Đúng vậy đúng vậy, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái mà!]
Vo ve. [Em ở hiện trường cũng không phát hiện phía sau Mạnh Thanh Thu có người, nhưng mà… Hình như em cảm giác có chút âm khí?]
Chít! [Nhanh nhanh nhanh! Ôm chặt em!]
Tư Không Dịch: “Sẽ không thật sự bị quỷ ám chứ?”
Yến Khôn và Khổng Triệu đồng loạt nhìn về phía cậu, cậu bỏ thêm một câu: “À, nếu tuôn chuyện này ra chắc là sẽ được lên top.”
Cậu có nên chế biến biên tập chuyện “Ác quỷ” và “Chu Thế” thành một cùng tuôn ra làm chết Mạnh Thanh Thu không? Ví dụ như…
Mạnh ảnh đế dung túng đàn em cường đoạt kịch bản đánh người, quay phim gặp chuyện ma quái hư hư thực thực trả thù?
A, nghĩ đến liền có cảm giác tốt! Đại Hoa Đại Hoàng mau ôm chặt cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.