Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 67:




Sau khi Tư Không Dịch bị Yến đại tổng tài châm chọc khiêu khích, an ủi một trận, cậu lại thông suốt, sinh lực dồi dào. Trong ba ngày tiếp theo, đội viên của Tiểu đội bát quái nghiêm mật theo dõi Phong nhị thiếu và người đại diện họ Lý của Tống Điềm Điềm, còn có phát hiện to lớn.
Tư Không Dịch bày vẻ mặt tương đối khó coi, ngồi trong phòng của cậu nhìn video quay được.
Trong video, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn rất ôn hòa đang không kiên nhẫn gọi điện thoại.
“Nhị thiếu, nói thế nào thì ngài cũng phải cho chúng tôi một công đạo chứ? Tuy tin tức nói Điềm Điềm hút ma túy quá liều mà chết, nhưng cục cảnh sát bên kia sẽ dễ dàng tra được dấu vết ngược đãi trên người cô ta. Đã có người trong cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi chuẩn bị giải thích chuyện này thế nào, tôi cũng không thể nói trước khi chết cô ta ở trong biệt thự của ngài đúng không?” Lời nói của anh Lý này coi như cung kính, nhưng ai cũng có thể nghe ra giọng điệu uy hiếp trong lời nói của hắn.
Hiển nhiên Phong nhị thiếu bên kia cũng nhận ra điểm này, hắn phẫn nộ nói gì đó, nhưng anh Lý bên đây cũng không lộ ra vẻ sợ hãi gì.
“Nhị thiếu, ngài không cần lấy gia thế của ngài uy hiếp tôi. Dù sao giải trí Hoa Luân chúng tôi cũng có chỗ dựa của riêng mình. Chuyện này mà bị điều tra ra, nhiều nhất tôi chỉ là người đại diện không quan tâm đến nghệ nhân mà thôi, nhưng ngài và gia đình ngài sẽ bị dư luận chỉ trích dữ dội, vậy nên nếu ngài có rảnh ở đây mắng tôi, không bằng nghĩ xem phải làm thế nào để cảnh sát không điều tra rõ chuyện này!”
Đây là bằng chứng tương đối xác thực Tư Không Dịch tìm được bên anh Lý này. Còn về Phong nhị thiếu bên kia, tiếc là không có được cuộc gọi mấu chốt nào, nhưng ba ngày này, dù là xương rồng bà hay Đại Hoa đều quay được rất nhiều video dâm loạn của hắn.
Tư Không Dịch hít sâu một hơi, nói với các đội viên Tiểu đội bát quái đang vây quanh bên mình: “Chỉ hai cái này cũng đủ làm dư luận tập trung vào chuyện của Tống Điềm Điềm lần nữa.”
Đại Hoa gật đầu meo một tiếng. [Thế nhưng sau khi phát anh phải cẩn thận, nhà họ Phong chắc chắn sẽ tìm chúng ta gây phiền toái.]
Gâu gâu! [Không sao, còn có chúng ta, ai dám làm gì, trong vòng một phút cắn chết bọn chúng.]
Chít chít chít! [Em có một ngàn kiểu chết nè, bọn chúng có thể dựa theo cảm xúc mà chọn kiểu chúng thích.]
Vo ve. [Có em nữa.]
Tư Không Dịch nhìn đám đàn em thân thiết, hăng hái dâng trào, cậu vào Weibo của Tiểu đội bát quái. Sau khi cẩn thận tỉ mỉ biên tập bài đăng về Tống Điềm Điềm xong, không chút do dự ấn nút phát: “Làm bão tố tới mãnh liệt một chút! Đám khốn nạn kia nên sớm bị trừng phạt!”
Vì thế, cư dân mạng đang lướt Weibo chán đến chết cả buổi chiều, bỗng nhiên phát hiện một bài đăng làm bọn họ run rẩy và hưng phấn cả người:
@Tiểu đội bát quái V: Hai ngày nay ùn ùn kéo đến tin tức về một nghệ nhân không tự trọng hút ma túy, nhưng mà ông cha đã nói, đồ vật sáng bóng chưa chắc là vàng, lời nói êm tai chưa chắc đã đúng. Thứ chúng ta chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã đúng. Tôi có nghi vấn về chuyện Tống Điềm Điềm hút ma túy mà chết. Mời các vị cho một nhận xét công bằng. #video#video#hình ảnh#hình ảnh#hình ảnh#
Đây là một bài đăng nghi ngờ cái chết của Tống Điềm Điềm một cách rõ ràng, thậm chí là không tán đồng nhận định trước đó. Xét thấy Tiểu đội bát quái là một account V có sức ảnh hưởng tương đối lớn, rất nhiều người mở video và hình ảnh xem trước, trong video, một ngày nào đó, Phong nhị thiếu dẫn ít nhất bảy, tám cô gái vào biệt thự nhà hắn, còn video khác là những hình ảnh dâm loạn dưới ánh đèn trong biệt thự.
Lập tức mọi người đều khiếp sợ. Sau đó từ sâu trong đáy lòng sinh ra sự phẫn nộ và chán ghét cực độ.
@Tôi xem mà không nói lời nào: Mẹ nó! Phong nhị thiếu này đúng là rác rưởi! Biết ngay hắn không phải là thứ gì tốt mà! Nhìn hình của hắn và người đại diện của Tống Điềm Điềm, không phải như tôi nghĩ chứ?
@Trừng ai thiểu năng trí tuệ: Thế nào là không phải như cậu nghĩ? Nếu đội trưởng đã tung video này ra thì cái chết của Tống Điềm Điềm tất nhiên có quan hệ với tên phú nhị đại này! Không nghe người đại diện họ Lý nói trong điện thoại, Tống Điềm Điềm bị bạo ngược sao?! Mẹ nó, nghĩ sơ cũng biết rốt cuộc là Tống Điềm Điềm chết như thế nào!
@Càng nghĩ càng thấy sợ: Ha hả. Bọn khốn nạn đáng chết. Ngồi chờ cảnh sát tuyên bố đáp án.
@Tôi nhận thầu hồ nước V: Thật sự rất bội phục đội trưởng, đội trưởng dám lôi chuyện này ra ánh sáng, tôi nghĩ khả năng Phong nhị thiếu muốn im lặng giải quyết cho qua chuyện đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng vẫn nhịn không được lo cho đội trưởng, nhóm phú nhị đại đều rất mang thù, đội trưởng nhớ bảo trọng!
@Tôi nhận thầu trung tâm thương mại V: Lầu trên câm miệng đi, cậu đã bị lộ rồi! Thành thành thật thật mà yên đó đừng có mở miệng nói, yên lặng theo dõi kỳ biến là được.
Dưới đó là một tràng bình luận nói nhị đại hồ nước lại bị khinh bỉ  IQ.
Lúc này trong phòng ngủ, Hách Suất ném di động: “Đáng giận, làm thế nào mà anh họ luôn có thể phát hiện Weibo của tôi trước tiên?! Hay là anh ta tìm người giám sát điện thoại của tôi?! Tôi phải về cáo trạng!”
Mạnh Mạt bên cạnh đang hý hoáy với máy chụp hình của hắn, còn lén lút nhìn trộm Hình Lưu Vân: “Ha, với IQ của cậu chỉ một phút là bị lộ biết không. Nhưng cậu vừa nói chuyện của Tống Điềm Điềm bị người ta vạch trần hả? Ai làm vậy? Trâu bò dữ ta? Đây đúng là cứng rắn đối mặt với nhị đại quyền quý nha! Nhưng dù là ai, làm vậy tâm trạng Tiểu Dịch hẳn là sẽ tốt hơn không ít, đúng không? Ba ngày nay tâm trạng cậu ấy không tốt chút nào, ngay cả thời gian về phòng cũng ít đi.”
Hách Suất gật gật đầu: “Ừ, chuyện này bị vạch trần, cảnh sát chắc chắn phải điều tra cho rõ. Tối nay có lẽ Tiểu Dịch sẽ về ngủ. Chúng ta mua thức ăn ngon chúc mừng đi! Lưu Vân, cậu thích món gì! Tôi mời cậu.”
Lúc này quyển sách trên tay Hình Lưu Vân đã được thay bằng một cuốn khác, nhưng vẫn liên quan đến tâm lý học, hắn nghe Hách Suất nói thế liền dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nghĩ nghĩ: “Mua lẩu cay Tiểu Dịch thích ăn được không? Làm vậy chắc cậu ấy sẽ cao hứng. Tôi không đặc biệt thích hay ghét món gì.”
Hách Suất lập tức cười ha hả: “Lưu Vân à, sao cậu dịu dàng, quan tâm Tiểu Dịch dữ vậy? Nếu cậu ấy là con gái, tôi sẽ nghĩ là cậu đang theo đuổi người ta đó.”
Hình Lưu Vân nở nụ cười: “A, Tiểu Dịch… là hình mẫu lý tưởng của tôi. Đáng tiếc cậu ấy là nam sinh, thế nên chỉ có thể xem cậu ấy như em trai mà thôi.”
Lúc này Mạnh Mạt chân chó đi đến: “Lưu Vân đại đại! Cậu thích điểm nào của Tiểu Dịch nhất? Cậu nói đi để tôi cũng cố gắng!”
Hình Lưu Vân nhìn thoáng qua Mạnh Mạt, dứt khoát lắc đầu: “Cậu không cố gắng được đâu. Hơn nữa, trong mắt tôi, không ai có thể bắt chước được cậu ấy.”
Mạnh Mạt lập tức không phục: “Tôi thừa nhận dáng vẻ Tiểu Dịch rất khá, diễn xuất hay, nhân phẩm cũng tốt, nhưng làm sao mà không ai có thể bắt chước được? Cậu ấy đặc biệt đến thế sao?”
Lúc này Hách Suất cũng quay đầu lại nhìn Hình Lưu Vân, bọn họ chỉ thấy Hình Lưu Vân cười nhẹ: “Nếu có một ngàn người xuất hiện trước mắt tôi, vậy người đầu tiên tôi nhìn thấy sẽ là Tư Không Dịch. Đây chính là điểm đặc biệt của cậu ấy.” Thậm chí, trong một ngàn người này, tôi cũng sẽ nhìn đến Tư Không Dịch mà thôi.
Hách Suất và Mạnh Mạt há to miệng, sau đó yên lặng quyết định tìm một cơ hội đưa Tư Không Dịch vào trong đám người, nhìn xem có phải sẽ thấy cậu đầu tiên không.
Sau đó Hách Suất và Mạnh Mạt ra ngoài mua cơm và đồ ăn vặt. Chờ sau khi hai người rời đi, Hình Lưu Vân chậm rãi khép sách lại, yên tĩnh ngồi trên giường, không biết đang nghĩ gì, cho đến khi điện thoại hắn reo vang.
Hình Lưu Vân tùy ý nhận điện thoại, lúc này hắn hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa vừa rồi kia, ngược lại cả người đều tràn ngập hơi thở lạnh lùng và tịch mịch.
“Nói.”
“Thiếu gia, vừa rồi Phong nhị thiếu gọi điện đến, hy vọng ngài có thể giúp đỡ nói vài tiếng bên cục cảnh sát.” Một giọng nam thật cung kính nói.
Hình Lưu Vân cười khẽ một tiếng, ngay sau đó nụ cười của hắn biến thành trào phúng: “Hắn cho rằng hắn là ai? Có tư cách tìm tôi nói chuyện sao?”
Giọng nam bên kia vội nói: “Thuộc hạ đã hiểu! Vậy nếu gia chủ nhà họ Phong…”
Hình Lưu Vân cắt ngang: “Anh có đầu óc không?”
Giọng nam bên kia lập tức yên tĩnh. Lúc này trán hắn đã đổ mồ hôi lạnh, hắn nghe thiếu gia nhà hắn nói tiếp.
“Nếu anhcó đầu óc thì sẽ biết, Yến gia sẽ lập tức ra tay với Phong gia. Lãng phí tài nguyên cứu một thằng ngu và việc nhân cơ hội chia một miếng bánh ngọt, giữa hai cái đó, anh nghĩ tôi sẽ chọn cái nào?”
Người đàn ông nhảy dựng trong lòng: “Thuộc hạ đã hiểu!” Hắn nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này Hình Lưu Vân đang nhìn cây cổ thụ ngoài cửa sổ, cầm điện thoại mở Weibo của Tiểu đội bát quái. Cẩn thận xem kỹ hai video kia.
“… Rất thú vị… Góc độ kia.”
Sức truyền bá của Tiểu đội bát quái rất đáng sợ, trong vòng một tiếng đồng hồ, tất cả tin tức trên internet đều là phỏng đoán chân tướng cái chết của Tống Điềm Điềm. Đa số cư dân mạng đã tin Tống Điềm Điềm chết không bình thường, rất nhiều fan trung thành của cô cũng phát Weibo, hé lộ Tống Điềm Điềm từng oán giận người đại diện họ Lý cứ muốn cô đi hầu rượu.
Nháy mắt, nhị thiếu gia nhà họ Phong đã bị cư dân mạng tìm ra, sau đó có hacker với thủ đoạn cao siêu moi ra được video trong camera giám sát, trước khi chết hai ngày, Tống Điềm Điềm đã từng đi vào biệt thự tư nhân của Phong nhị thiếu.
Chân tướng dường như ngay trước mắt, mọi người nhanh chóng dời tầm mắt về phía cục cảnh sát Bắc Kinh. Mà còn @ vào Weibo của cục cảnh sát tỏ vẻ bọn họ nhất định phải chờ cho đến khi chuyện này kết thúc, nếu cảnh sát đưa kết luận không làm họ tin phục, vậy mọi người lại tiếp tục chờ. Ngay cả cha mẹ của Tống Điềm Điềm cũng biết chuyện, sau khi phẫn nộ đau khổ, bọn họ cũng tỏ vẻ mong muốn một kết quả điều tra rõ ràng tỉ mỉ, mà còn phải công chính liêm minh.
Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, cục trưởng cục cảnh sát Bắc Kinh có thể nói là sứt đầu mẻ trán, chuyện này ảnh hưởng rất rộng, nếu xử lý không tốt sẽ làm dân chúng hoài nghi về sự công bằng, chính xác và năng lực của cục cảnh sát, mà một khi không có những thứ đó, vậy cục trưởng là ông có thể xuống đài rồi.
Vì thế, xế chiều hôm đó, Weibo chính thức có dấu V của cục cảnh sát Bắc Kinh tuyên bố một tin tức:
Xin mọi người yên tâm, cảnh sát nhân dân vĩnh viễn là người bảo vệ quần chúng nhân dân, dù là vua chúa hay là ăn mày, chúng tôi đều bảo vệ quyền lợi của họ, nghiêm trị sai phạm của họ. Cục cảnh sát Bắc Kinh đang nghiêm túc tập trung điều tra vụ án của Tống Điềm Điềm, mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi kết quả. Chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một đáp án công chính.
Vì thế, dù Phong nhị thiếu gọi điện muốn nổ máy, cục trưởng cũng không nhận điện thoại của hắn. Chuyện đã phát triển đến nước này rồi, bọn họ phải xử lý chuyện này thật công bằng.
Phong nhị thiếu thay số điện thoại gọi lại cho cục trường, sau khi ông nghe hắn nói xong liền dứt khoát từ chối yêu cầu của hắn.
“Tống Lập Quốc! Ông thật sự muốn đối nghịch với Phong gia sao?!” Phong Vận Chi gào thét, lúc này hắn đã sớm không còn dáng vẻ ăn diện, cao quý bức người như trước, vẻ mặt hắn tiều tụy, hai mắt đỏ như máu biểu hiện trạng thái tinh thần hắn đang rất kém.
“Nhị thiếu, không phải tôi muốn đối nghịch với Phong gia. Mà là ngài đang đối nghịch với quần chúng dân nhân. Nhị thiếu, trước đây mặc kệ ngài chơi thế nào, ít nhất cũng không có tai nạn chết người. Nhưng bây giờ chuyện của Tống Điềm Điềm đã bị tuôn ra, còn có bằng chứng cực kỳ bất lợi hướng vào nhị thiếu. Dân chúng cũng đã xôn xao ầm ĩ, nếu chúng tôi không xử lý chuyện này thật công bằng, kết quả rất đáng sợ.” Giọng nói của cục trưởng Tống Lập Quốc rất lạnh. “Vậy nên, nhị thiếu à, có rảnh mà ở đây gào thét với tôi, không bằng nhanh chóng giải quyết phiền phức bên ngài đi. Một giờ sau, cảnh sát sẽ đến biệt thự tư nhân của ngài thu thập bằng chứng. Hơn nữa sẽ khám nghiệm tử thi kỹ càng.”
Phong Vận Chi trực tiếp ném điện thoại, sau đó đập vỡ tất cả đồ đạc xung quanh. Tiểu minh tinh hắn bao dưỡng hoảng sợ nhìn hắn, Phong Vận Chi dứt khoát cho tiểu minh tinh này một bạt tay: “Cút!”
Tiểu minh tinh bụm mặt cúi đầu rời đi. Phong Vận Chi bắt đầu gọi điện thoại cho cha hắn, nhưng sau đó hắn phát hiện, mấy anh em bạn bè từng xưng anh xưng em đều trở nên lạnh lùng, ngay cả cha hắn cũng mắng hắn ngu xuẩn, bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất tiêu hủy chứng cứ.
Phong Vận Chi phẫn nộ, cũng không yên tâm. Hắn bắt đầu kinh hoảng thu dọn biệt thự. Chuyện quan trọng nhất chính là phải giấu hết thuốc phiện mới được! Đúng, đúng, vứt tất cả vào cống thoát nước đi!
Lúc Phong Vận Chi kinh hoảng thu dọn thuốc phiện, hắn không phát hiện trên cửa sổ, Đại Hoa yên tĩnh ngồi đó, hai mắt xanh biếc lẳng lặng theo dõi hắn.
Mà lúc này, từ công ty trở về trường học, Tư Không Dịch chật vật ngã sấp xuống bãi cỏ, nhóm fan yên lặng chú ý đến cậu xung quanh đều lộ ra vẻ đau lòng, hận không thể lập tức xông lên giúp cậu đứng dậy. Nhưng Tư Không Dịch ngã xuống xong lại không đứng lên, nhóm fan và mấy nữ sinh thấy idol của các cô vẻ mặt khiếp sợ nhìn bãi cỏ xanh dưới thân mình, hô một tiếng má ơi.
Mọi người: “???” Xảy ra chuyện gì? Trong cỏ có ám khí?
Tư Không Dịch: “… Chuyện này không khoa học?!”
Cỏ Nhỏ vặn vẹo có quy luật vươn lên, sau đó gãi gãi lòng bàn tay Tư Không Dịch. [Tiểu Dịch oa oa oa oa oa ~ Em tìm thấy anh rồi ~]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.