Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 54:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Không Dịch ngủ một giấc thật ngon, sau khi rửa mặt chải đầu xong, cậu dẫn đàn em cũng ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe mạnh đi đến nhà ăn. Nghệ nhân làm việc và nghỉ ngơi rất không có quy luật, có đôi khi vì quay một bộ phim mà phải thức đến hai ba giờ sáng, thức khuya là chuyện thường như cơm bữa, cho nên sáng sớm trong nhà ăn nhân viên kỳ thật không có quá nhiều người.
Nhưng Trần Hi đã dẫn mèo Ba Tư ngồi cạnh cửa sổ chờ bọn họ.
Trần Hi là nghệ nhân mà Tư Không Dịch hiếm thấy có thể cân bằng thời gian nghỉ ngơi và làm việc, sau khi được Tiểu Văn giám định, đừng nhìn hắn gầy, hắn có thể một mình đánh thắng cả hai Lục Phong. Lúc cậu biết điều này liền hoàn toàn không lo lắng chuyện giữa Trần Hi và Lục Phong nữa – Cứ mặc Lục Phong gây sức ép thế nào, tóm lại cuối cùng người chịu thiệt chắc chắn không phải là Trần Hi.
“Quầy số ba có bánh bao gạch cua, nhất định mọi người rất thích, nhanh đi lấy đi. Quầy số năm có canh cay Hồ Bắc cũng không tồi, cậu không phải là ca sĩ giống Tạ Kỳ, không lo ảnh hưởng đến cổ họng.” Trần Hi nhìn thấy Tư Không Dịch liền mở miệng.

Canh cay Hồ Bắc
Tư Không Dịch hai mắt sáng ngời, nhanh chóng đưa ba đàn em mắt thường có thể thấy được cho Trần Hi, bản thân thì dẫn theo Tiểu Văn đi gọi cơm. Lúc cậu trở về, Đại Hoa lại dùng dáng vẻ nữ vương dẫm lên bụng con mèo Ba Tư lần nữa, con mèo sau bày vẻ mặt chết không hối tiếc, nhưng nó không hề phản kháng chút nào.
“… Mèo nhà anh như vậy không sao chứ?”
Trần Hi nghe vậy cũng thở dài một hơi: “Tôi có thể làm gì đây? Làm một cái xẻng hốt shit, tôi cũng thật bất đắc dĩ.”
Tư Không Dịch lập tức bật cười, sau đó thấm thía vỗ vỗ đầu Đại Hoa: “Mày bắt nạt mèo Ba Tư như thế, cuối cùng sẽ mất nó đó.”
Đại Hoa ngạo kiều liếc mắt xem thường.
Tư Không Dịch và Trần Hi vừa ăn sáng vừa nói chuyện, còn thỉnh thoảng lướt Weibo, đám thú cưng cũng ở bên cạnh ăn cơm. Hình ảnh vui vẻ ấm áp này làm đau mắt Ngụy Tử Hàm bên cạnh. Hắn gắt gao siết chặt đôi đũa, không thể nào hiểu nổi, vì sao mới có mấy ngày mà hai tên kia đã làm như là bạn bè thân thiết? Rõ ràng hắn đã cố ý châm ngòi ly gián hai tên đó!
“Nhất định là bọn chúng đang đóng kịch, vì cọ độ nổi tiếng!” Ngụy Tử Hàm cắn răng, lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một giọng nói trào phúng: “Cậu vậy là bị bệnh đau mắt đó, thấy ai có quan hệ không tồi đều cảm thấy bọn họ không thật tâm làm bạn bè, có thể thấy được ngày thường cậu cũng đối với bạn bè như vậy, cho nên mới nghĩ người khác cũng thế. Nhưng mà, cực kỳ tiếc nuối nói cho cậu biết, quan hệ của hai người kia rất tốt, suy cho cùng, trong cái vòng lẩn quẩn này cũng có vài người chính trực ngay thẳng, đúng không? Ha ha, hơn nữa quan hệ của tôi với hai người kia cũng tốt lắm, hâm mộ à? Ghen tỵ à? Cũng vô dụng thôi!”
Tạ Kỳ nói xong liền tươi cười hớn hở, ba bước thành một bước vọt đến bàn của Trần Hi và Tư Không Dịch, còn đặc biệt tay tiện đoạt một cái bánh bao gạch cua của Tư Không Dịch, bị cậu lên án: “Cậu có biết tôi là một diễn viên mười tám tuyến vừa mới ra mắt, phải nuôi bốn miệng ăn có bao nhiêu vất vả không? Cậu còn không biết xấu hổ cướp thức ăn của tôi!”
Tạ Kỳ vuốt ve bộ lông của Đại Hoa: “Haiz, Đại Hoa tiểu mỹ nhân, chú mời người đẹp làm nữ chính trong MV của chú nha! Một vạn tệ thù lao, thế nào?”
Cả nhà Tư Không Dịch nghe vậy hai mắt sáng ngời, gia chủ Tư Không Dịch còn chưa kịp mở miệng, Đại Hoa đã cực kỳ bình tĩnh đặt móng vuốt lên mu bàn tay của Tạ Kỳ, mắt mèo màu xanh lam long lanh nhìn hắn, tỏ thái độ bản thân đồng ý.
Tạ Kỳ sững sờ ngay tại chỗ: “?!” Không phải như hắn nghĩ chứ!
Trần Hi phụt cười một tiếng: “Ôi, đây là Đại Hoa đồng ý rồi. Cậu nhớ chuẩn bị tiền đàng hoàng nha.”
Tạ Kỳ lập tức la lên: “Mèo này thành tinh rồi hả?!”
Sau đó mọi người vui vẻ cười rôm rả. Mà vẻ mặt Ngụy Tử Hàm ở xa đã không thể dùng từ “kém” để miêu tả.
Trần Hi chết tiệt, Tạ Kỳ chết tiệt! Đáng chết nhất chính là Tư Không Dịch! Không phải chỉ có cái mặt thôi sao?! Thật sự nghĩ mấy người có thể lên trời luôn à?! Còn mấy con súc sinh chướng mắt kia nữa, không đụng được chủ chúng mày, tao còn không ra tay với bọn súc sinh chúng mày được sao?!
Ngụy Tử Hàm thở phì phò xoay người rời đi, hắn không biết ở trong góc, có một người nhìn bóng lưng của hắn nở nụ cười, người nọ nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Này ~, đại thiếu, là tôi đây, người dễ thương đây. Tôi phát hiện được một linh hồn đen tối sa đọa cực kỳ phù hợp để chúng ta thu nhận, chúng ta có nên cứu vớt hắn không? Dù sao cũng có thể làm một quân cờ thăm dò một chút. Tên Yến tổng quá lợi hại, chỉ có một mình tôi không dám làm gì.”
“Ha ha, được. Tôi đi tìm hắn ngay đây… Có lẽ hắn không làm được việc lớn gì đâu, nhưng mà, đối phó một hai con chó con mèo vẫn được mà.”
“Được được, yên tâm đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi nhất định trình diện chụp ảnh, đại thiếu, hắn chỉ là đánh bậy đánh bạ mà phá hủy một ổ mại dâm chính chúng ta cũng muốn vứt bỏ mà thôi, chính ngài cũng nói tên đầu trọc làm việc không xong, muốn vứt gã đi mà? Tại sao có thể vừa nói vậy, vừa định giết chết người ta chứ? Theo ánh mắt của tôi, thằng nhóc kia rất dễ có cảm tình, đúng đúng, dễ gây cảm tình giống như tôi vậy.” Người kia vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi nhà ăn, trên đường đi còn phất tay chào hỏi với Tư Không Dịch và Tạ Kỳ.
Ăn sáng xong, Tư Không Dịch định đi đến trường quay, Tạ Kỳ bỗng lôi kéo cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Này, lúc nãy tôi vừa nhìn thấy cậu, mắt trái bỗng nhiên giật một cái, hôm nay cậu quay phim phải cẩn thận một chút. Cứ cảm thấy sắp có chuyện gì không hay xảy ra.”
Tư Không Dịch liếc mắt xem thường: “Mới sáng sớm, đừng có rủa tôi được không?”
Tạ Kỳ sốt ruột: “Này này, dự cảm của tôi rất chuẩn đó! Cậu đừng có mà không tin!”
Tư Không Dịch chậc một tiếng, giữ chặt Tạ Kỳ còn đang muốn nói gì đó: “Được rồi được rồi, cậu yên tâm đi! Tôi có kỹ năng đặc biệt có thể phát hiện nguy hiểm, còn có thân thủ mạnh mẽ, không thì làm sao có thể thành ân nhân cứu mạng của cậu được! Hơn nữa có Đại Hoàng, Đại Hoa ở đây, yên tâm đi, không có gì đâu.”
Tư Không Dịch đã nói như vậy, Tạ Kỳ cũng hơi yên tâm. Mà lúc cậu lên xe bánh mì, vẻ mặt lại không thoải mái như vừa rồi, ngược lại làm đại diện Khổng Triệu cảm thấy kỳ quái: “Tiểu Dịch, cậu sao vậy? Sao lại có cái mặt như bị Đại Hoàng cắn vậy?”
Khóe miệng Tư Không Dịch co rút: “So sánh của anh làm em không cách nào tiếp lời. Em không sao, nhưng hôm nay lúc quay phim anh nhớ đứng xa một chút, nếu không có lẽ em sẽ phát huy không bình thường.”
Lần này đến lượt Khổng Triệu mắt trợn trắng: “Chỉ có cậu là nhiều việc.” Sau đó Khổng bảo mẫu liền nói cho Yến đại tổng tài biết, thu được tin nhắn trả lời của Yến đại tổng tài bá vương: Cách xa cậu ta ra một chút.
Khổng Triệu: “…” Cách di động cũng có thể ngửi được mùi vị ghét bỏ.
Rất nhanh đã đến trường quay, ánh mắt đạo diễn râu rậm lướt qua bản ký tên của mấy diễn viên. Hiển nhiên không có ai đến trễ, đạo diễn râu rậm lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Tốt lắm, mọi người đi hóa trang thay quần áo trước, lát nữa quay cảnh thứ nhất, cảnh này rất quan trọng, mỗi một góc độ đều sẽ biểu hiện ra ưu điểm và sức hấp dẫn của từng người, có thể kiếm fan hay không đều dựa vào cảnh này phô diễn vẻ đẹp đó! Mấy tên nhóc các người nhất định phải liều mạng diễn cho tôi!”
Chín diễn viên diễn lính đánh thuê đồng loạt vâng dạ, sau đó tươi cười đi hóa trang. Đương nhiên bao gồm cả Tư Không Dịch.
Chừng nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều hóa trang xong, lúc bước ra, khí chất người nào cũng thay đổi hết cả. Mà trong bọn họ, người được chú ý nhất chính là Tư Không Dịch mặc quần áo da màu đen, còn đeo súng ngắm.

Súng ngắm
Sau khi mặc nguyên bộ đồ da, cả người Tư Không Dịch đều toát lên khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, phối với dáng người cao ráo thon thả, gương mặt tuấn mỹ có vẻ như không thèm để ý đến bất cứ chuyện gì, hoàn toàn phù hợp với hình tượng “Nam thần” trong cảm nhận của đa số thiếu nữ.
Chẳng qua, lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt lên người Tư Không Dịch, cậu lập tức lộ ra nụ cười tươi rói: “Thế nào, tôi có đẹp trai không? Tự tôi cũng thấy tôi rất soái nha!”
Mọi người quay đầu mắt trợn trắng. Giây sau đã phá hỏng hình tượng, à, nhưng nghĩ lại vốn thiết lập của người này chính là “Lúc không chiến đấu thì dương quang sáng sủa” mà, biểu hiện vừa rồi của Tư Không Dịch có thể coi như hoàn mỹ.
Trong lòng Chung Khôi và Tống Lương Thành hơi cảnh giác, bọn họ nhất định phải giữ vững tinh thần đóng phim, nếu không, sau khi Dong binh chi vương phát sóng, đề tài hot nhất và người được lợi nhất, chắc chắn sẽ là Tư Không Dịch vốn đã rất được chú ý.
“Tốt tốt tốt, tất cả mọi người đều rất đẹp trai! Không tồi không tồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút, sau đó bắt đầu quay phim! Chuẩn bị xong đạo cụ chưa? Tốt lắm, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, nhanh nhanh nhanh! Action!”
Đạo diễn râu rậm ra lệnh một tiếng, Tư Không Dịch, Chung Khôi, Tống Lương Thành, và vài diễn viên đóng vai lính đánh thuê của đội Thiên Lang đều vào vị trí. Trong đó Tư Không Dịch đóng vai Khổng Dịch, cùng với một kỹ sư máy móc, thành viên giỏi Thái Cực quyền, và một chuyên gia ảo thuật tập hợp thành một tổ. Mà Chung Khôi đóng vai đội trưởng Chung Thế Quốc lại cùng Hoa Hồng, Đại Sơn cùng với Cuồng Phong một tổ, tám người chia thành hai đội, đang tiến hành một trận đấu. Tống Lương Thành là một chuyên gia trong đội ngũ y tế, đội y, đang ở một bên vừa ghi chép lại biểu hiện của tám người, vừa lãnh đạm mà sắp xếp loại thuốc mới hắn vừa nghiên cứu.
Trước màn ảnh, ai cũng mười phần đẹp trai, khỏe mạnh, mà cuối cùng, màn ảnh dừng lại trên ánh mắt Chung Thế Quốc và con sói cô độc Khổng Dịch, kiên định dã tính đối diện trầm ổn lạnh lùng, đối lập mãnh liệt trong nháy mắt đó khiến người ta muốn ngừng thở.
“Chậc chậc, lần này Chung Khôi rất cố gắng, có phải Tiểu Dịch tạo áp lực cho hắn không? Ha ha, thế nhưng thằng nhóc Tiểu Dịch đúng là có thiên phú, màn đối diễn bằng mắt này rất khá. Tốt tốt tốt, cứ tiếp tục như vậy, bộ phim này mà không hot thì tôi sẽ cạo râu!” Đạo diễn râu rậm cực kỳ vui vẻ vuốt râu.
Sau đó tám người đối đầu vô cùng kịch liệt, ai cùng đều bộc lộ là một tay điêu luyện. Kỹ sư máy móc quả thật là một kho tàng di động, một lúc lại móc trong ba lô ra một cái máy quét, hoặc là một con nhện máy tấn công, thành viên giỏi Thái Cực quyền và Đại Sơn một nhu một cương đối lập, đánh nhau kịch liệt khiến người khác khẩn trương nhịn không được tán thưởng và phấn khích. Năng lực của chuyên gia ảo thuật càng xuất quỷ nhập thần, các thủ thuật và kỹ xảo che mắt được hắn vận dụng vô cùng thuần thục, thế nhưng nữ hán tử Hoa Hồng cũng khí thế hừng hực vung roi bạc, làm ảo thuật gia Jack thấy hơi thót tim. Cuối cùng là Cuồng Phong chạy khắp nơi trong sân, tốc độ và trình độ nhảy nhót tưng bừng lên xuống làm người ta nhịn không được cho rằng hắn đã học qua khinh công.
Nhưng những người này cũng không phải là người chiến thắng cuối cùng, Hoa Hồng, Đại Sơn và Cuồng Phong dựa theo trình tự bị gốc cây Khổng Dịch một phát bể đầu. Mà đồng đội của Khổng Dịch bên này cũng bị Chung Thế Quốc K.O trong vòng một phút, cuối cùng, hai đội không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ còn lại đội trưởng và đội phó đang giằng co.
Khổng Dịch nhanh chóng bị Chung Thế Quốc dồn ép vứt bỏ súng ngắm, thế nhưng sau khi cậu vứt súng xong, ngược lại vẻ mặt Chung Thế Quốc càng thêm đề phòng. Mấy đội viên bị K.O đang ở bên cạnh cảm thán thảo luận.
“Haiz, lại bị bắn nát đầu, đội phó đúng là một tên xấu xa ra trận sẽ không thương hương tiếc ngọc! Cũng không biết bắn chỗ khác sao?” Hoa Hồng oán giận nói.
“Chậc, đội phó chính là một tên đa nhân cách, dù ngày thường anh ta ôm cô hôn hôn, một câu anh trai một câu chị gái, nhưng một khi ra trận, trong mắt anh ta mọi người đều là cọc gỗ di động. Đừng nhìn tôi, đây là đội phó tự mình nói đó, cô làm một cái cọc gỗ, còn hy vọng đội phó sẽ thương tiếc nghĩ xem nên đánh cô chỗ nào à? Có phải đầu óc cô hỏng rồi không? Anh Tống, mau cho Hoa Hồng một liều thuốc trị cái đầu bị hỏng!” Kỹ sư máy móc Tiểu Trình cười ha ha, sau đó bị Hoa Hồng vụt một roi.
Tống Nhiễm cười nói: “Được rồi, mấy người đừng ngồi đây lắm mồm. Tiểu Dịch ném súng, động trưởng Chung phiền phức rồi.”
“A a a, tôi siêu cấp hâm mộ đội phó, một tay súng bách phát bách trúng nha! Nghe nói trò chơi khăm lớn nhất của anh ấy chính là ở hội chơ, bắn súng thắng hết phần thưởng của người ta, thắng đến nỗi ông chủ muốn tìm người làm chết anh ta luôn! Thần tượng! Thần tượng!” Cuồng Phong Tiêu Diêu nói.
“Không đúng, sao con dao nhỏ trong tay đội phó lần này lại màu xanh?” Tay đánh Thái Cực quyền Dịch Thiên thắc mắc hỏi, sau đó mọi người thấy bác sĩ Tống lộ ra nụ cười tà ác: “Vậy nên tôi mới nói đội trưởng gặp nguy hiểm, trên đó có bôi thuốc mê cực mạnh tôi mới nghiên cứu ra.”
Mọi người: “!!!”
“Này này, có muốn đánh cuộc không! Cá xem lần này là đội phó thắng hay đội trưởng thắng?!”
“Đặt đội phó!”
“Đội phó!”
“Không, tôi cảm thấy đội trưởng giữ sức rất tốt, vẫn là đội trưởng…”
“Đội trưởng.”
Ngay lúc mọi người vui vẻ hớn hở đặt cược, Khổng Dịch và Chung Thế Quốc bên kia cũng đã giằng co đến thời điểm mấu chốt, camera luôn theo sát hai người, đạo diễn râu rậm thầm cầu nguyện quay một lần là xong, dù sao đạo cụ cũng rất đắt tiền.
Ngay lúc đó, Tư Không Dịch đang diễn bỗng nhiên cảm nhận một cơn đau kịch liệt từ trái tim truyền đến, vẻ mặt cậu trở nên trắng bệch, gần như không đứng thẳng nổi nữa. Chung Thế Quốc đối diễn với cậu là người đầu tiên phát hiện Tư Không Dịch không đúng, trong lòng anh thoáng do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn quyết định hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà ngay lúc anh chạy lên nắm lấy Tư Không Dịch, lại bị cậu trở tay nắm lấy cánh tay, điên cuồng lôi kéo chạy về phía gốc cây to bên phải, đồng thời ném con dao đạo cụ màu bạc vẫn chưa bật ra về phía tây. Cậu hô lớn về phía nhân viên quay phim cách đó không xa: “Chạy!!”
“Cậu làm cái gì…” Chung Khôi tuyệt đối không ngờ Tư Không Dịch thế nhưng một mình thêm diễn, đang muốn trách cứ, bỗng nhiên nơi mà bọn họ vốn nên đứng theo kịch bản phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, kèm theo là tiếng kinh hô của đạo diễn và mấy nhân viên đoàn phim. Mấy câu nói của Chung Khôi bị tiếng nổ mạnh làm nghẹn trở về, anh không thể tin nhìn về chỗ bọn họ vốn nên đứng, nơi đó đã biến thành một cái hố sâu nhỏ.
“… Trời đất…”
Tư Không Dịch ngồi dưới đất thở dốc, kinh hồn bạt vía nhìn cái hố bom kia, một cảm giác hoang đường bao quanh toàn thân cậu. Đây là thời đại nào? Cậu là đang quay phim chứ không phải đang đánh giặc, làm có thể bị một trái bom chôn ở đây?! Không không không, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là rốt cuộc trái bom này là sao, là trò đùa dai hay là có người cố ý làm vậy?
Nếu là đùa dai thì trò này quá độc ác rồi. Trái bom này là đạo cụ do đoàn phim chuẩn bị sao? Như vậy đạo cụ có an toàn không?
Mà nếu đây không phải là trò đùa dai… Trán Tư Không Dịch dần dần toát mồ hôi, đây là nhằm vào cậu hay là Chung Khôi? Nếu là cậu, vậy ai muốn cậu đi gặp Diêm Vương? Tư Không Dịch nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất phân tích mỗi một khả năng của chuyện này.
Lúc này đám người đạo diễn râu rậm đã chạy đến cạnh bọn họ, vẻ mặt ai cũng kinh hồn tán đảm, hai nhân viên quay phim vì khoảng cách hơi xa nên chỉ bị đá văng trúng đầu, không có vấn đề gì. Trọng điểm chú ý của mọi người tất nhiên đặt hết lên Tư Không Dịch và Chung Khôi, cuốn quít hỏi hai người có sao không, mà Khổng Triệu cũng bị dọa phát điên luôn rồi. Trời biết hắn đang quay lén Tư Không Dịch! Trong nháy mắt quay được hình ảnh bom nổ đó, tuy sức nổ không quá mạnh, Tư Không Dịch cũng như có cảm ứng bỏ chạy, nhưng lúc quay phim mà xảy ra tình huống này cũng là lần đầu tiên Khổng Triệu trải qua.
Đáng sợ nhất chính là lúc hắn hoảng sợ chạy đến, không cẩn thận đè xuống nút gửi đi… Ha hả. Khổng đại bảo mẫu không dám tưởng tượng Yến tổng đại ma vương sẽ có phản ứng gì.
“Tiểu Dịch Tiểu Dịch Tiểu Dịch! Cậu thế nào rồi?! Có bị gì không?! Có bị thương không?! Hiện tại cảm giác thế nào?? Nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết, anh đưa cậu đến bệnh viện!” Khổng Triệu tách đám người đạo diễn râu rậm ra, nhìn Tư Không Dịch ngồi dưới đất, mặt mày trắng bệch mà đau lòng không thôi.
Lúc này Chung Khôi đã phục hồi tinh thần, so với Tư Không Dịch nghĩ nhiều chuyện như vậy, Chung Khôi ngược lại chỉ cho là có người dùng đạo cụ trong đoàn làm phim đùa dai, vì vậy anh tương đối thản nhiên, thế nhưng Chung Khôi vẫn cho Tư Không Dịch một cái ôm. “Cậu đã cứu anh một lần. Lần sau anh sẽ trả lại. Hiện tại cậu thấy thế nào? Anh thấy mặt cậu không tốt lắm.”
Tư Không Dịch bị người khác ôm như gấu, rốt cuộc không cách nào tiếp tục ngẫm nghĩ. Cậu vịn tay Khổng Triệu đứng lên, rồi khẽ hô một tiếng: “Đại Hoàng.”
Sau đó mọi người phát hiện một con chó lông vàng óng, to như một con sói đang ngậm thứ gì đó chạy đến, sau đó lại có một con mèo tam thể từ trong đám người nhào đến, trực tiếp nhào vào lòng Tư Không Dịch, cuối cùng là một con hamster cũng từ ống quần cậu bò lên bả vai, liếm liếm cổ Tư Không Dịch. Bàn tay Tư Không Dịch ôm Đại Hoa vẫn còn hơi run, sau đó cậu nhìn xác quả bom Đại Hoàng đang ngậm trong miệng, nói với đạo diễn râu rậm: “Đạo diễn, cháu không sao. Nhưng mà, chú nhìn xem đây rốt cuộc là cái gì? Là đạo cụ trong đoàn làm phim của chúng ta hả? Đây là… có người chôn sai chỗ sao? Người này làm việc kiểu gì thế. May mà chúng ta có quay cảnh chiến đấu, nếu không lúc này chắc đã lên đầu trang rồi.”
Đạo diễn râu rậm đột nhiên cả kinh, ông nhìn gương mặt Tư Không Dịch, tự hỏi thanh niên này rốt cuộc cố ý nhắc nhở ông xử lý chuyện này, hay là vô tình nói ra. Nếu là vế trước, thằng nhóc này… rất có năng lực.
Mà lúc này, tổng công ty Yến thị ở trung tâm thành phố đang họp đại hội cổ đông, Yến tổng vốn không để ý mở video trên Wechat, sau đó điện thoại di động vang lên một tiếng nổ nhỏ, hắn đứng bật dậy, dưới ánh mắt của bao nhiêu người, bao gồm cha ruột, em họ, ông chú, cổ đông, tinh anh công ty, đá văng ghế dựa xoay người rời đi, dọa một nhân viên cao tầng đang phát biểu ý tưởng mới sợ muốn tè ra quần. QAQ! Có phải tôi đã nói câu gì tự tìm chết không?! Tại sao Yến tổng lại phẫn nộ rời đi? Có phải tôi xong đời rồi không?!
Tốt xấu gì cũng biết Yến đại tổng tài đang làm gì, Ngô Hình nhanh chóng lên tiếng: “Các vị, thật có lỗi, vừa rồi Yến tổng nhận được một tin khẩn cấp, có việc gấp phải xử lý. Không liên quan gì đến Trương tổng giám và mọi người, mong mọi người bỏ qua cho.”
Ngô Hình nói xong cũng chạy một mạch đi theo, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau: “….” Là cổ phiếu toàn cầu sụp đổ hả? Hay là ông nội bị bệnh? Cha chết là không có khả năng, lão cha tổng tài còn đang ngồi ở đây nè.
Cha ruột tổng tài – cái gì cũng không biết – bị con ruột ném mặt: Mẹ nó giận rồi nha, nhưng vẫn phải bảo trì phong độ. (╯‵□′)╯︵┻━┻!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.