Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 49:




Tuy trải qua cơn sóng gió chym nhỏ, nhưng tổng thể mà nói, Tư Không Dịch ở chung với Yến Khôn coi như hòa hợp, lúc hai người không thảo luận bát quái sẽ làm chuyện riêng của mỗi người, mà nếu có người nghỉ ngơi, dù là Tư Không Dịch hay Yến Khôn, tùy tiện mở đầu một câu, người sau cũng có thể nhẹ nhàng tiếp chuyện.
Tư Không Dịch cũng thôi, còn Yến Khôn thì cảm thấy hơi kinh ngạc, thậm chí còn có chút kinh hỉ, bởi vì lúc hắn nói đến một vài chuyện mà cậu không hiểu, cậu vẫn có thể tìm được điểm mấu chốt trong đó, mà còn cho nhận xét, cố tình hắn cũng rất tán thành những nhận xét của cậu.
Vì thế, lúc ba giờ chiều, khi Trần Hi chủ động gọi điện thoại mời Tư Không Dịch đi dạo một vòng phụ cận Minh Sơn, thậm chí cậu và Yến Khôn còn hơi tiếc nuối vì bị cắt ngang. Nhưng mà, địa vị của bát quái trong lòng hai người vẫn tương đối cao, cho nên Tư Không Dịch vẫn kiên định đi gặp Trần Hi, trước khi đi cậu còn nhìn vào ánh mắt mong đợi của Yến Khôn nói: “Anh Yến yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ nói hết tin tức cho anh biết! Ngày mai chúng ta lại đi trượt tuyết nha!”
Yến Khôn chậc một tiếng: “Đi đi… Cậu có mang tiền không? Nơi này có không ít thức ăn đặc sản, cậu có thể mua một chút.”
Tư Không Dịch gật đầu: “Đó là tất nhiên, cái gì có thể không mang chứ không thể không mang theo tiền nha!”
Vì thế, mười phút sau Tư Không Dịch tìm được Trần Hi, lúc này hắn đeo một cái khẩu trang và đội một cái mũ thật to cũng bằng lông nhung, mặc áo lông bọc kín cơ thể, thoạt nhìn rất ấm áp. Mà Tư Không Dịch cũng không kém hắn bao nhiêu, duy nhất thiếu chính là cái mũ lông có thể che lỗ tai. Cậu lộ ánh mắt hâm mộ nhìn cái mũ này.
Trần Hi nở nụ cười: “Bên kia có bán mũ thủ công làm bằng nhung hươu, cậu có thể xem một chút. Tôi có thể giúp cậu mua với giá phải chăng.”
Tư Không Dịch lập tức chờ không nổi: “Vậy còn chờ gì nữa, đi nhanh lên!”
Sau đó, có Trần Hi là dân bản xứ đi cùng, Tư Không Dịch đi tham quan mấy nơi thú vị trong làng du lịch, rồi còn muốn chơi xe kéo trượt tuyết, có lẽ là hai con Alaska hoặc nhiều ít vài con cũng được, cho nên lúc cậu ngồi lên xe trượt tuyết, hai con Alaska cho cậu và mấy người vây xem biết thế nào gọi là “Chạy như điên, giống chó điên ”
Tư Không Dịch bị hai con Alaska kéo chạy mười một mười hai vòng, cả người phát ngốc luôn, mà chủ đám chó dáng vẻ đáng thương cũng không đòi tiền: “Này, cậu nhóc à, hai con chó của tôi trước kia không như vậy, hai đứa nó yếu ớt mà lười biếng, trên cơ bản chạy bốn năm vòng là dừng rồi, nhưng hôm nay lại giống như ngựa hoang thoát cương. Haiz, có thể là hai đứa nó đặc biệt thích cậu đó. Cậu xem hai đứa nó thân thiết với cậu ghê chưa.”
Tư Không Dịch nghĩ bản thân không nôn ra tuyệt đối là do tố chất cơ thể cực kỳ mạnh mẽ. Cậu buồn bực đẩy hai đầu chó chỉ hận không thể nằm lên người cậu, cắn răng nói: “Hai con chó này thật là, thôi thôi, nơi này rất tuyệt, xem ra chủ nhân đối với tụi bây cũng rất tốt, sống cho tốt đi!” Sau khi nói xong Tư Không Dịch móc ba mươi tệ trả tiền xe trượt, còn cho thêm năm mươi tệ: “Chú à, hai con chó này thích cháu như vậy, cháu cũng không có gì bày tỏ. Năm mươi tệ để mua thêm xương cho chúng nó gặm. Trời lạnh muốn đông luôn, đừng để đông lạnh thành chó.”
Ông chú cho thuê xe kéo trượt tuyết cười ha ha: “Cậu nhóc này rất thành thật nha! Nhưng chú không thể nhận tiền này, nhà của chú còn kinh doanh nông gia nhạc mà, cuộc sống và tiền lời cũng được lắm, nếu không sao có thể nuôi chúng nó mập như vậy đúng không? Chú tới đây bày sạp chính là tìm vui một chút, dù sao con trai con gái của chú đều đi làm, không ai tán gẫu với chú.”
Tư Không Dịch cười cười: “Chú đúng là người tốt, nếu không phải cháu còn một người bạn muốn đi chỗ khác chơi, cháu đã lưu lại tán gẫu ngắm chó với chú rồi. Chú không cần năm mươi tệ này đúng không? Không sao, cháu đưa cho chó của chú.”
Vì thế, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của ông chú và đám đông du khách vây xem, cậu vươn tay đến trước mặt hai con Alaska: “Nào nào, ngậm năm mươi tệ này cho lão đại, tụi bây muốn đi đến cửa hàng bánh bao phía trước mua bánh ăn? Hay là trực tiếp đi về khu nông gia nhạc của tụi bây mua cốt lết, xem tụi bây có bản lĩnh không?”
Thấy hành vi của cậu như vậy, một người đàn ông cao lớn đang vây xem cười nói: “Cậu trai, cậu cho là hai con chó này thành tinh rồi sao? Cậu cho chúng tiền chính là bánh bao thịt đánh chó có đi không có về. Còn làm người khác được lợi.”
Ông chú xe trượt cười không nổi: “Haiz, cậu trai cậu trai, cậu đừng đùa, hai chúng nó làm sao hiểu được chứ.”
Tư Không Dịch lại cười ha hả: “Chưa chắc đâu chú, đối với thức ăn, hai con chó này hay là nói tất cả động vật đều rất tinh. Đi thôi đi thôi, mau đi đi! Để mọi người nhìn xem tụi bây có tiềm chất thành tinh không.”
Kết quả Tư Không Dịch vừa mới dứt lời, hai con Alaska thế nhưng giống như nghe hiểu, đắc ý ngậm tiền chạy về hướng cửa hàng bánh bao.
Tất cả quần chúng vây xem đều không bỏ đi, mong ngóng đứng chờ kết quả, muốn nhìn xem hai con chó có thật sự biết dùng năm mươi tệ đổi bánh bao không? Cho dù không đủ số lượng thì chuyện này cũng đủ kinh ngạc nha!
Thậm chí còn có du khách tràn đầy lòng hiếu kỳ nhẹ nhàng đi theo hai con chó, phỏng chừng năm phút sau, mọi người tập thể há to miệng, thấy hai con Alaska thắng lợi trở về.
Du khách đi theo chúng nó ồn ào nói: “Ha ha ha ha! Chúng nó cực kỳ thông minh nha! Năm mươi tệ đổi ba lồng tiểu long bao! Tuy rằng cuối cùng không ngậm nổi một nửa, nhưng là ha ha ha ha ha, lần đầu tiên tôi thấy chó tự mình mua thức ăn đó!”
Hai con Alaska ngậm về tổng cộng ba gói bánh bao, gói lớn nhất chúng nó đưa cho chủ, hành động này làm ông chủ xe trượt lập tức cảm động nói không nên lời, ôm hai con chó xoa đầu. Tiếp theo chúng nó ngậm một cái gói cỡ vừa đưa cho Tư Không Dịch, như là biết cậu chính là người đưa tiền cho chúng. Cuối cùng là cái gói nhỏ nhất, chúng nó xé mở hì hục ăn, vui vẻ lắc đuôi xoay tít như chong chóng.
“Ôi chao! Hai con chó này quả thật thần kỳ! Thông minh hiểu chuyện còn tri kỷ nữa! Ông chủ! Có bán hai con chó kéo xe này không? Tôi mua mười vạn!” Vẫn là người đàn ôn cao lớn kia nói chuyện, vừa mở miệng là có thể biết đây là một người có tiền.
Thế nhưng ông chú xe trượt cũng không thiếu tiền, dù thiếu ông cũng luyến tiếc hai con chó này. Ông chú ôm hai con chó xoa đầu nói: “Không được không được đâu, tôi nuôi chúng nó từ đời ông nội, hai đứa chúng nó như con tôi vậy, sao có thể bỏ được. Thế nhưng tôi có thể để anh ngồi xe trượt, để hai con chó thông minh biết đi mua bánh bao kéo một vòng.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Trần Hi bên cạnh cũng cười mặt mày cong cong, hắn phát hiện Tư Không Dịch cũng giống Ngụy Tử Hàm rất biết nói chuyện, nhưng khác nhau ở chỗ, một người làm người khác vui vẻ cao hứng, còn người kia thì lại tràn ngập châm chọc nói móc, khiến người khác vừa nghe đã nhíu mày. Hắn thật thích cách nói chuyện của Tư Không Dịch, ở chung với cậu cũng làm người ta thoải mái vui vẻ.
Cuối cùng người đàn ông to lớn kia không chịu nổi đám đông ồn ào, cũng vui vẻ ngồi lên xe trượt tuyết, kết quả chọc mọi người cười ha ha một trận, chuyện làm ông chú xe trượt không nỡ lấy tiền chính là, hai con chó vừa mới kéo Tư Không Dịch chạy mười vòng như điên, thế nhưng ăn bánh bao xong lại như mất hết sức lực, mới kéo có ba vòng đã nằm giả chết không đứng dậy. Chúng nó còn duỗi đầu lưỡi làm ra vẻ “Người kia nặng quá, tụi tui kéo không nổi nữa”, thật sự là vô cùng thú vị.
“Ôi, tức chết tôi, hai con chó này.” Người đàn ông cao lớn kia cười mắng một câu. Thế nhưng mặt mày lại đầy vẻ yêu thích: “Thật sự là sắp thành tinh rồi đó, tôi mà có hai con chó như vậy, thì chính tôi cũng luyến tiếc ha ha. Ông chủ, hai con chó này là một đực một cái phải không, chờ bọn chúng có chó con nhớ gọi điện cho tôi! Tôi muốn mua về nuôi.”
Ông chú xe trượt cười ha ha nhận danh thiếp: “Chuyện này thì dễ, nhưng anh phải nuôi thật tốt nha. Nếu không tôi không bán đâu.”
Vì thế, trong tiếng cười nói vui vẻ, Trần Hi kéo Tư Không Dịch rồi đi: “Cậu cũng thật lợi hại, hai con chó kia giống như nghe hiểu lời cậu nói.”
Tư Không Dịch cười cười: “Hai con chó đó chỉ có chút thông minh thôi, không phải anh đã gặp Đại Hoàng rồi sao? So với chúng nó, Đại Hoàng còn thông minh gấp mười lần. Đại Hoàng chính là con chó thông minh nhất thế giới này, đáng tiếc lần này tôi không có cách nào mang nó vào Đại Hoa, Tiểu Bạch theo được.”
Trần Hi nhớ đến con chó săn lông vàng óng nhìn rất đáng tin kia, sau đó không tự giác nhớ đến Đại Hoa đã đánh con mèo Ba Tư nhà hắn te tua, cũng cười lên: “Đại Hoàng, Đại Hoa nhà cậu quả thật rất lợi hại. Thật hâm mộ cậu, con mèo Ba Tư của tôi chỉ biết ngu ngốc làm nũng bán manh. Thế nhưng dù sao cũng nuôi nó nhiều năm như vậy, à đúng rồi, tôi dẫn cậu đến chỗ tôi nhặt được con mèo Ba Tư nha? Kỳ thật tôi cũng không ngờ bản thân sẽ nuôi một con mèo đâu. Chẳng qua còn mèo Ba Tư này cũng xem như đã cứu tôi một mạng.”
Tư Không Dịch nghe thế lập tức biết cậu đã nghe được trọng điểm: “Ồ, không phải anh mua nó hả?” Trách không được con mèo này tinh y như Đại Hoa, thì ra là trong núi ra.
Trần Hi cười khẽ lắc đầu: “Tôi bận rộn như vậy, làm sao có thời gian mua mèo nuôi, thế nhưng hiện tại tôi thật tâm cám ơn nó đã giúp đỡ tôi.” Trần Hi nói xong liền dẫn Tư Không Dịch đi về phía sườn núi toàn cây tuyết tùng phía đông bắc làng du lịch. “Ba năm trước, đại khái cũng khoảng thời gian này thì phải? Vì tôi cứ nghĩ không ra nhân vật trong phim mà hơi lo lắng, liền về quê thả lỏng, ngày đó đại khái cũng là giờ này, tôi vốn tính đi vào rừng tuyết tùng cắt cành, hoặc là bắt gà rừng gì đó, kết quả…”
“Kết quả thế nào?”
Trần Hi ho một tiếng, gương mặt hơi hồng lên: “Ừm, rừng ở đây rất dễ lạc đường. Hơn nữa đã lâu tôi không quay về, cho nên.”
“Anh lạc đường.” Tư Không Dịch khẳng định nói: “Hơn nữa còn ở ngay quê nhà của anh.”
Trần Hi nặng nề gật đầu: “Ừ, tôi đi lạc. Thế nhưng tôi cũng không sợ, dù sao cứ đi thẳng một hướng là có thể ra ngoài, tôi còn có thể nhận biết phương hướng. Sau đó bỗng nhiên tuyết rơi… Tôi đi liên tục hơn hai tiếng.”
Tư Không Dịch nghĩ thầm, tất nhiên anh đi liên tục hơn hai tiếng rồi, nếu không làm sao anh cứu người?”
“Sau đó tôi bị rơi xuống một hố tuyết.” Trần Hi tiếp tục nặng nề thở dài. Lúc này hai người đã đi đến rừng tuyết tùng, Tư Không Dịch nhìn sắc trời và khu rừng âm u, dứt khoát nói: “Ngồi ở đây nói chuyện đi! Tôi sợ chúng ta đi vào rồi lại bị lạc đường nữa.”
Trần Hi chậc một tiếng: “Tôi sẽ không, được rồi, đúng là có hơi tối, trong rừng vẫn có thú hoang hung dữ. Tôi vừa nói đến chỗ tôi rơi xuống hố tuyết đúng không?” Hai người ngồi xuống một tảng đá to, phía sau có một tuyết tùng rất to.
Tư Không Dịch gật gật đầu, sau đó vẻ mặt cậu đột nhiên thay đổi, suýt nữa nhịn không được quay đầu ra sau, nhưng cậu vẫn cố kìm nén. Chỉ là lúc này hai mắt cậu liên tục lóe lên tia sáng kỳ lạ. Hiện tại thật sự là không khéo không thành sách, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Vo ve. [Tiểu chủ nhân, sao anh lại ở đây?]
“Chẳng lẽ anh ngủ một đêm trong hố tuyết?” Tư Không Dịch nhìn thoáng qua Tiểu Văn đã bị sung quân qua bên Lục Phong tìm chứng cứ, lộ ra một nụ cười mỉm chi không rõ ý tứ.
Trần Hi chậc một tiếng: “Sao có thể ngủ trong đó một đêm được! Đây chính là núi tuyết phương bắc, ở trong hố tuyết cả đêm không bị đông lạnh chết sao? Đừng nhìn bây giờ tôi hơi gầy, nhưng lúc đó trong tay tôi có xx. Chỉ cần đục vài lỗ làm chỗ đạp chân trong hố tuyết, tốn vài phút là có thể bò ra thôi.”
*Raw cũng là xx, không biết là cái gì luôn.
“Vậy là anh bò lên?”
Trần Hi dừng một chút: “Giằng co thật lâu mới lên được. Chủ yếu là do xui xẻo rơi xuống hố không chỉ có mình tôi, còn có một tên mặc áo gió đang phát sốt, thật ra tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy tên có tiền, lúc đó tôi còn tưởng hắn muốn tự sát tìm sai hố.”
“Phụt.”
Răng rắc.
Một tiếng cành gãy rất nhỏ vang lên từ sau cây tuyết tùng, đuôi mắt Tư Không Dịch liếc ra phía sau một cái, sau đó tiếp tục vờ như không phát hiện gì cả. Mà Trần Hi có thính lực bình thường tiếp tục nói: “Haiz, tên quỷ xui xẻo kia rất nặng, vóc người còn cao hơn tôi nữa. Dù tôi đã đục mấy lỗ đạp chân rất tốt, cũng không thành công cứu người lên. Tôi cõng hắn bị té mười mấy hai mươi lần. Cả người đều sưng lên, chậc, nghĩ lại lúc đó tôi cũng thật khờ, tôi nên ra ngoài trước tìm người cứu hắn mới đúng, không nên vác hắn cùng đi. Cái hố tuyết đó cao đến ba mét, lúc ấy tuyết còn đang rơi, tôi thật thảm.”
Tư Không Dịch nở nụ cười: “Ai cũng có lúc nghĩ không thông mà, đừng nóng nảy. Vậy sau đó thì sao? Anh và tên xui xẻo kia lên thế nào?”
Trần Hi nở nụ cười: “Chính lúc đó con mèo Ba Tư xuất hiện. Nó đứng trên hố tuyết nhìn tôi, ánh mắt cứ như đang nhìn thằng ngốc vậy. Lúc đó tôi nói đùa với nó một câu: Nếu mày có thể gọi người đến cứu chúng tao, sau này tao sẽ nuôi mày, mỗi ngày đều cho mày ăn cá khô. Ha ha, lúc đó tôi chỉ nói giỡn thôi, ai ngờ nó giống như nghe hiểu, lắc lắc đuôi bỏ chạy, phỏng chừng nửa giờ sau trở lại, có cả anh họ tôi và nhân viên công ty của tên quỷ đen đủi kia nữa. Sau đó anh họ kéo tôi và cái tên sốt mê mang kia lên, rồi dẫn tôi về. Từ đó tôi bắt đầu con đường đầy tớ của mèo.”
Tư Không Dịch hít một hơi thật sâu, sự việc đến đây đã vô cùng rõ ràng. Đây đúng là một câu chuyện nhấp nhô lên xuống, máu chó bất ngờ mà. “Ôi chao, con mèo Ba Tư đúng là phúc tinh của anh.”
Trần Hi gật đầu: “Đúng vậy, vì thế sau này tôi thực hiện lời hứa nuôi nó. Mỗi ngày đều phải có cá khô cho nó ăn, sau đó là các món thịt cá khác nữa, nói thật, trước khi nhìn thấy con mèo tam thể của cậu, mèo Ba Tư chính là con mèo thông minh và kiêu ngạo nhất mà thôi từng thấy. Không ngờ Đại Hoa có thể làm cho nó trở nên chân chó như vậy.”
Tư Không Dịch cười không nói, bởi vì Đại Hoa nhà cậu là con mèo tinh lợi hại nhất a~. Thế nhưng phỏng chừng con mèo Ba Tư kia cũng là con cháu của con mèo thành tinh nào đó, nếu không thiên phú sẽ không tốt như vậy. “Ừm, trở về chúng ta cho Đại Hoa và mèo Ba Tư…”
Tư Không Dịch còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một người lao ra từ sau cây tuyết tùng phía sau hai người, người kia trực tiếp nhìn Trần Hi, không hiểu sao lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Những gì cậu vừa nói đều là sự thật?”
Trần Hi bị dáng vẻ Lục Phong lao ra làm kinh ngạc một chút, thế nhưng sau khi hắn thấy rõ là Lục Phong, khác với vẻ hoảng sợ vừa rồi, Trần Hi nhanh chóng khôi phục bình thường – Dù là ai đã gặp qua một người phát sốt lơ mơ run rẩy gọi mẹ, thì sau đó sẽ không sinh ra cảm giác e sợ người này được nữa. Càng miễn bàn là Trần Hi còn cõng Lục Phong té lăn lộn mười mấy lần, âm thầm mắng tên này rảnh đến đau “bi” đi dạo lung tung nơi này.
Trần Hi nhíu nhíu mày: “Anh núp phía sau nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
Lục Phong dừng một chút: “Tôi chỉ đến đây giải sầu, sau đó hai người cũng tới. Tôi đi ra không tiện, cũng không phải cố ý nghe lén. Thế nhưng những gì cậu vừa nói có phải là sự thật không? Nếu là sự thật thì có phải cậu nên nhận ra tôi?”
Trần Hi hạ mắt: “Lục tổng nổi danh như vậy, sao tôi có thể không biết?”
Tâm trạng Lục Phong lúc này quả thật ngũ vị tạp trần, lo lắng mang theo vài phần buồn bực và mong chò: “Cậu biết tôi hỏi không phải là ý này! Ba năm trước tôi cũng rơi xuống hố tuyết! Lúc đó tôi mơ mơ màng màng biết có người cứu tôi, người kia là cậu có phải không?”
Trần Hi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú tràn đầy chờ mong của Lục Phong, nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân cũng không có gì đuối lý, cùng lắm là vừa rồi có nói một câu, cho là vị này muốn tự sát mà thôi, vì vậy Trần Hi gật gật đầu. Mà lúc hắn mở miệng định nói chuyện, một giọng nói sắc nhọn làm người ta muốn che lỗ tai truyền đến.
“Lục tổng!!! Sao anh lại chạy đến đây? Lần trước anh té ngã ở đây còn chưa đủ sao, anh…” Nhạn Minh nhanh chóng chạy tới nắm chặt cánh tay Lục Phong, hắn còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên thấy được Lục Phong đang nắm chặt Trần Hi. Trong nháy mắt đó, Nhạn Minh cảm thấy như toàn bộ thế giới giống như yên lặng thật lâu, sau đó hắn liền cảm thấy trái tim đập điên cuồng, toàn bộ máu đều dồn lên não, sợ hãi, phẫn nộ, ghen tỵ, tất cả cảm xúc này từ từ lan truyền toàn thân hắn.
“Mày! Sao mày lại ở đây!!” Nhạn Minh phẫn nộ thét chói tai, giơ tay hung hăng đẩy Trần Hi.
____________________________
Bạn Trần Hi không đặt được cái tên cho con mèo Ba Tư à trời ơi. Lục Phong còn không thèm giao phối mà thằng Nhạn Minh cứ làm như đi quánh ghen không bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.