Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 34: Tây Nam (1)




Liệt Oanh mấy ngày này mặt đen như nhọ nồi.
Tên biến thái họ Tu kia cứ liên tục quấn quanh chủ tử. Ờ thì cưỡng cầu chấp nhận đi, nhưng chỉ nhớ đến cảnh hắn bộ dạng nũng nịu Liệt Oanh liền xoay người ra nôn mửa. Tởm chết nàng!
"Oanh nhi, ngươi không khỏe nghỉ nhiều một chút, có phải gần đây ăn trúng thứ gì không sạch sẽ". Hắc y một bên ân cần đỡ lấy Liệt Oanh vỗ lấy lưng nàng xoa nhẹ.
"Đúng đó, Oanh thiếu hiệp, ngươi nếu không khỏe không nên bay qua bay lại nhiều như vậy, tiểu nữ cũng rất lo lắng a". Tu Diêu Dao à nhầm Tiêu Dao Du nhúng nhẹ người một cái, lấy khăn chấm trước môi nét mặt lo lắng nhìn Liệt Oanh quan tâm nói.
"Ọe...". Liệt Oanh liền nôn thóc thêm một trận nữa.
Hừ, còn không phải tại tên bán nam bán nữ nhà ngươi!
Hắc y nhìn Liệt Oanh ánh mắt câm thù đối Tiêu Dao Du khó xử:"Tu cô nương, có thể phiền cô nương tìm chút y dược giúp Oanh nhi cầm nôn mửa được không?"
"Xuân công tử không cần khách sáo,  bốc thuốc giã bệnh là nghề của ta, không việc gì khó". Tiêu Dao Du hào hứng hô một tiếng với Xuân Diệu sau đó đi mất hút vào rừng.
"Chủ tử, người kêu hắn bốc thuốc làm gì, còn không phải hắn hại ta ra nông nổi này?!". Liệt Oanh vẻ mặt câm giận hừ xuống.
"Oanh nhi, ngươi không cần đối nàng địch ý, nàng cũng không giống kẻ xấu gì, còn là một đại phu."
"Chủ tử không nên tin người, ta thấy hắn là chủ ý tiếp cận chúng ta, đừng nói hắn hành nghề đại phu, chỉ nhìn cái bộ dạng yêu quái của hắn ta đã không chịu được!". Xuân Diệu khó hiểu địch ý Liệt Oanh đối Tiêu Dao Du, trên đường cũng không ít lần tính kế bỏ nàng lại.
"Oanh nhi"

Liệt Oanh mặt bực dọc nhìn tấm mạn sa để ý bên kia Tiêu Dao Du bộ dạng như con khỉ tay cầm bó thuốc khó khăn bò xuống dốc, Liệt Oanh nheo mày khó chịu quay đầu phóng một cái bay đi mất.
"Xuân công tử, ta mang thuốc về này, Oanh thiếu hiệp đâu?". Tiêu Dao Du quần áo càng lúc càng bẩn, mấy mảng rách tới người nhìn khó coi, mặt lúc nào cũng lắm lem chút bùn đất.
"Xem nào, sao lúc nào cũng để mặt bẩn thành như vậy". Hắc y ngẩn đầu tay áo vương lên nhẹ nhàng lao đi mấy vết dơ trên mặt nàng.
1
Tiêu Dao Du sựng người, bất chợt giật mình vẻ mặt tái mét, bật người xoay đi.
"Tu cô nương, cô nương không sao chứ?"
"Ta không sao, lấy thứ này giã ra cho Oanh thiếu hiệp dùng, nàng sẽ không khó chịu nữa". Tiêu Dao Du đặt bó cây cỏ dúi vào tay Hắc y, hành động biến đổi kỳ lạ:"Mấy ngày này phiền hai người nhiều rồi, ta thật ở một mình cũng rất ổn, coi như từ biệt tại đây. Ơn cứu mạng của hai người xin ngày sau báo đáp!"
Khoảng không tĩnh lặng, qua thời gian người kia chỉ kia đạm mạc ừm một cái.
Tiêu Dao Du đáp một quyền cúi người đối Hắc y:"Nhờ người gửi lời từ biệt của ta cùng thiếu hiệp. Có duyên sẽ tái ngộ!". Nói xong không đợi Hắc y đối đáp liền xoay người đi vào núi.
Liệt Oanh ở trên cao há hốc miệng nhìn cảnh phía dưới. Từ đầu tới cuối vẫn không hiểu tên yêu quái đó là gì, mấy ngày trước nàng tính trăm phương nghìn kế đuổi hoài còn không đi, hiện tại đang yên đang lành bỗng dưng đòi mỗi người một ngã. Liệt Oanh phóng xuống đứng cạnh Hắc y, kiếm trong tay đã rời khỏi vỏ một khoảng...
"Chủ tử?"
"Để hắn đi". Hắc y cũng không đáp tiếp, xoay người về hướng Tây nam một đường rời khỏi.
Liệt Oanh đứng ở giữa nhìn hai người kia xoay lưng bỏ đi, máu trong người có chút nóng ran lên, nàng quay đầu ánh mắt thiêu đốt nhìn Tiêu Dao Du phía bên kia bộ dáng thư sinh lọt khọt leo lết lên núi, Liệt Oanh nắm chặt kiếm trong tay. Xú nam nhân, còn để ta gặp lại liền một kiếm giết chết ngươi!
Liệt Oanh tức giận rời đi cùng Hắc y, sau ba ngày đụng tới một cái thôn nhỏ ở rìa biên giới Tây Nam. Cả hai bước vào khách điếm duy nhất nhìn thấy, khung cảnh nơi này khá âm điểm.
"Chủ quán, có người không?"
"Tới đây! Tới đây! Hai vị khách quan cần gì?". Ông chủ mập mạp đi tới, ba người đụng nhau, Liệt Oanh cùng người chủ quán liền chỉ tay vào nhau hét lớn:"Ngươi!"
Chủ quán vẻ mặt tức giận hô:"Đại Tan, Đại Vu đến đây!"
Hai hùng tử to cao liền từ bên trong đi ra, người còn cầm dao lớn mang tạp dề:"Lão bản, là việc gì!"
Bọn họ nhìn thấy Liệt Oanh cùng Hắc y liền bất ngờ lớn tiếng:"Chẳng phải cùng bọn xú nữ nhân kia sao! Là muốn đến gây chuyện!". Sau đó hô thêm một đám người mang gậy gọc ra:"Lần đó là bọn ta đánh không lại,  đến hay này là địa bàn của bọn ta xem ngươi giở trò thế nào!"
"Hừ! Vẫn một đám ô hợp đầu xuôi đuôi cướp! Đến thì đến cần nói nhiều làm gì? Hay...là do ngươi sợ! Ha ha".

"Ngươi!!!"
Liệt Oanh phóng túng gác chân lên ghế cười ha hả giọng đầy thách thức, bằng bọn tép rêu này, nàng gạc kiếm một cái cũng đủ đầu rơi xuống đất!
"Oanh nhi!". Hắc y kì lạ nhắc nhỡ Liệt Oanh, y bước lên đối với bọn chủ quán ôm quyền hành lễ:"Chỉ là hiểu lầm không đáng có, mong các vị hào kiệt đây có thể bỏ qua!"
Liệt Oanh há hốc miệng.
"Tiểu đệ của ta còn nhỏ không hiểu chuyện, lần trước vô tình làm đả thương nhị vị ta vô cùng có lỗi, chỉ mong nhị vị người lớn không trách kẻ nhỏ thứ lỗi tiểu đệ ta!". Quay sang hai hùng tử đối đáp.
Bọn họ đều đánh một cái hừ:"Hắn cùng xú nữ nhân kia một bọn, không khéo lại giống nữ nhân kia muốn đến ăn quỵt! "
Hắc y vẫn bình tĩnh đáp lời:"Ta cùng tiểu đệ đơn giản đến Tây Nam du ngoạn, lần đó chỉ là vô tình đi ngang qua sự việc!"
"Không thì như thế này đi, ở chỗ ta có  hai túi bạc một là muốn thuê hai phòng ở chỗ các vị, còn lại xem như trả tiền ăn uống của vị cô nương kia, nhị vị thấy thế nào?". Hắc y lấy hai ngân túi từ mình và Liệt Oanh đặt cẩn thận lên bàn, giọng từ tốn chân thành.
Đám hùng tử tiến đến nhận hai ngân túi mở ra đầy bạc chính là mỗi túi đủ thuê dư ăn dư ở ở chỗ bọn họ mấy tháng. Cả đám kích động nhìn hai người Liệt Oanh, bỗng dưng lão bản lên tiếng:"Được rồi! Việc ở đây coi như là kết thúc! A Hỉ đến chuẩn bị hai phòng cho bọn họ".
"Lão bản!!!"
"Còn biết ta là lão bản?!". Bọn họ liền im lặng làm việc, vị lão bản thái độ đối hai người Liệt Oanh cũng tốt lên nhiều, quả nhiên sức mạnh đồng tiền là nhất!
Liệt Oanh ngồi bên cửa sổ bắt lấy một con bồ câu, thu lấy thư tín bên dưới, đọc xong liền cẩn thận thả bồ câu đi, bước đến chỗ Hắc y chăm thêm trà vào ly đã vơi đi một nửa.
"Chủ tử, Tây Nam quân doanh đã nhận được tin, mọi thứ đều chuẩn bị xong chỉ còn chờ ngài đến!"
Vị kia nhàn nhạt uống trà:"Ừm"
"Chủ tử? Oanh nhi có điểm không hiểu"

"Ừm?"
"Người việc gì phải đưa hết tiền cho bọn họ, chỗ bọn họ cũng không đáng đến thế!"
Hắc y cười:"Không phải ngày mai chúng ta liền tới doanh trại sao? Tiền còn hay hết có gì khác nhau?"
Liệt Oanh lúc này mới ngỡ ra, đúng là vậy, từ đây cách quân doanh Tây Nam chỉ còn một ngày đường, tiền kia vốn chỉ dùng để đi tới được biên doanh...nhưng nàng vẫn thấy không đáng!
"Chủ tử, Oanh nhi vẫn có điểm không hiểu"
"Là?"
"Chủ tử ngay từ đầu đã biết họ Tu kia nói dối, người vì sao vẫn giữ hắn lại bên mình?"
Người khựng chén trà, đặt nhẹ xuống bàn.
"Chỉ là ở chỗ hắn có chút thú vị". Y mỉm cười.
Một tên đực rựa to xác mặc nữ trang cử chỉ buồn nôn như thiếu mới lớn thì có gì thú vị?
Hắc y nhìn Liệt Oanh cười một cái đầy ý vị rời đi: "Ngày mai đến quân doanh ngươi có thể đến trực tiếp hỏi hắn".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.