Tiêu Dao Tiên Giới

Chương 122: Trần Phong Thoái Chí




Bản thân của Trần Phong cũng là một cái người không đến nỗi nào chỉ có cái là Hắn quá cưng chiều cùng bao che Trần Huyền hơn nữa còn nhiều lần dùng quyền uy lấn áp không ít phản kháng, lấy thân phận cùng địa vị của Hắn có người chỉ dám hận không dám nói cho nên Trần Huyền mới mắt nhắm mắt mở. Mà bọn người Tiêu Sách cũng đối chuyện xấu của Trần Huyền cũng là mắt nhắm mắt mở.
Lúc trước trên đường chạy đến niếu Trần Huyền không làm ra chuyện quá đáng cũng thôi. Trần Phong nghe đến thân phận của bọn Lý Thành cũng không dám to nhỏ. Nhưng hiện tại chứng kiến Trần Huyền thảm trạng thì Trần Phong cũng hai mắt đỏ ngầu cả người bốc lên sát khí.
Mà Trần Tiêu cùng Giang Hải nhìn vậy cũng lắc đầu buông bỏ, nhất là Trần Tiêu hắn đối với hai ông cháu nhà này càng là hết thuốc chữa, khi nãy còn chửi cả mẹ của hắn.ai mà không cáu.
"Tiểu Tử ngươi có cần đối với cháu ta ra tay nặng như vậy không?" Trần Phong ánh mắt lúc này cũng tràn đầy cừu hận chăm chăm nhìn về Lý Thành.
"Tên kia Đan Điền là bị cô nãi nãi đánh nát. Ngươi có gan đối với Thiếu Gia bất kính xem ta có thiêu chết ngươi hay không?" Phụng Hoàng càng là khó chịu liền bước ra mắt hạnh đầy sát khí đối chọi với Trần Phong.
"Xú nữ nhân là ngươi đối vơi cháu ta ra tay. Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì.? Lôi Phong Quyền" nói rồi Trần Phong hướng Phụng Hoàng xuất thủ mà đến bàn tay hóa thành nắm đấm trên tay phát ra quang mang lập lòe cùng tiếng xé gió hướng Phụng Hoàng mà đến.
Thấy vậy một màn Trần Tiêu muốn ra tay ngăn cản nhưng lại bị Lý Thành dùng ánh mắt ra dấu không nên can thiệp. Mà bây giờ Phụng Hoàng cũng đã ra tay trên người nàng linh lực tuôn trào mà ra trong đó xen lẫn Yêu Thú đặc hữu khí tức nhưng niếu không chăm chú sẽ không phát giác.
Sau lưng nàng bây giờ hiển hóa ra một hư ảnh Phường Hoàng toàn thân được hỏa diễm bao quanh mà khi Hỏa Phượng Hư Ảnh xuất hiện trên khuôn mặt của nó nhìn về phia Trần Phong đang đanh đến kèm theo anh mắt đầy khinh miệt. Nên nhớ rằng lúc trước Lý Thành tốn hao đại lượng Tiên Thạch để giúp Mấy người các nàng đột phá cho nên Linh Khí của bọn Hắn mạnh hơn so với thường nhân. Đây là sự chênh lệch của Tiên Thạch cùng Linh Thạch.
Tuy Phụng Hoàng cùng Trần Phong cùng là Đại Thừa Sơ Kỳ nhưng Phụng Hoàng tích lũy vô số năm sau đó đột phá tính ra đã mạnh hơn Trần Phong một bậc chưa kể đươc Tiên Thạch tôi thể.
"Phượng Hoàng hư ảnh vỗ cánh sau đó lao đến cùng Lôi Phong Quyền đối chọi. Hai Đại Sát chiêu đụng vào nhau liền phát ra trầm muộn âm thanh chát chúa. Nhưng sau đó Lôi Phong Quyền hư ảnh liền bị Phượng Hoàng hư ảnh ngạnh sinh sinh cho chụp nát. Chưa để Trần Phong kịp làm ra phản ứng nó liền thuận thế một móng vuốt chụp vào Cánh tay phải của Trần phong sau đó dùng man lực xé rách.
"A............" Trần Phong bị xé đứ cánh tay cả người càng thêm tỏ vẻ thê lương. Trên mặt chỉ còn đau sót cùng suy tư. Hắn tự hỏi mình đúng hay sai?
×
— QUẢNG CÁO —
"Thật mạnh."Đám người Trần Tiêu cùng Giang Hải đứng một bên quan chiến cũng hít một hơi khí lạnh, nữ nhân này trước mặt Lý Thành cung cung kính kính nhưng đối với địch nhân lại xuất thủ không cố kỵ. Điều này càng khiến Lý Thành đối với bọn Hắn đánh giá cao lại càng cao. Để bậc này nhân vật đi theo không chút phản kháng đủ thấy Lý Thành nhân cách cùng thực lực không thể đo lường. Điều này càng khiến bọn hắn kiên định giao hảo với Lý Thành.
Mà đáng thương Trần Phong lúc này đã chật vật không chịu nổi. Lại giao phong thêm mấy lần liền tại hạ phong bây giờ thế cục là bị Phụng Hoàng đè ra đánh, tâm của Hắn triệt để lạnh. Chỉ là giao thủ với thuộc hạ của Lý Thành hắn một cái Đại Thừa cảnh đại năng bị đánh như chó. Chứ đừng nói đến Lý Thành cùng mấy tên như nữ nhân trước mặt.
Bây giờ qua đi đầu óc Hắn cũng triệt để thanh tỉnh. Tự hỏi liệu rằng mình sai lầm. Đứa cháu bất học vô thuật của Hắn có xứng đáng để Hắn cùng cả gia tộc phải đánh đổi tất cả sao? Nghĩ đến vậy Hắn liền nản lòng thoái chí. Có lẽ do ta quá nuông chiều bọn hắn.
Nghĩ đến đây Trần Phong đánh ra một quyền nhưng người sáng mắt là thấy Hắn không còn hạ sát chiêu. mà mượn thế dư chấn của chiêu này Trần Phong liền lui đằng sau. Sau đó hướng Lý Thành nói.
"Lý Công Tử. Lão phu lỗ mãng rồi. Ta trước đến nay quá mức bao che Hắn. Lần này cũng là Hắn tự làm tự chịu đi." nói đến đây trên mặt Trần Phong lại là một tia già nua.
"Ngươi cũng suy nghĩ kỹ. Niếu như vậy đến đây liền thôi." Lý Thành cũng không hẹp hòi đến mất đuổi tận giết tuyệt hơn nữa Trần Phong là thật hối hận. Mà dù sao Trần Phong cũng là Thánh Địa Thái Thượng một trong.
"Ta đã suy nghĩ kỹ, hiếu là thiên ý liền để Hắn một đời làm cái phàm nhân. Trăm năm duyên thọ." Trần Phong Nhìn Về Trần Huyền đang hôn mê trên mặt mang theo bất lực, thương sót cùng cam chịu.
"Sư Huynh. Sư Đệ lần này ta sai. Trần Gia sau này xin rút khỏi Thánh Địa một lòng ẩn cư, còn mong 2 vị thành toàn." Trần Phong ánh mắt cầu khẩn nhìn về Trần Tiêu cùng Giang Hải hai người.
"Ta cũng không là Thánh Chủ. Sư Đệ niếu ngươi quyết định ta chắc Sách Nhi cũng thành toàn ngươi. Chỉ mong ân oán nên giải." Trần Tiêu khuông mặt buồn thiu nói.
"Niếu Sư Thúc ngài nói vậy thì cứ như vậy? Nhưng ngài cũng là là một Thành Viên của Thánh Địa sau này niếu Cần Thánh Địa ngài cứ nói." Tiêu Sách cũng như vậy nói ra trên mặt có chút không nỡ.
"Vậy Cảm Tạ Thánh Chủ. Bái Biệt Sư Huynh cùng Sư Đệ."
"Đa Tạ Công Tử không chấp nhặt Lão Phu lỗ mãng" Trần Phong lần lượt nói ra sau đó cánh tay đứt liền như vậy dài ra, đối với đại năng giả đoạn tay chân cũng rất nhanh mọc lại niếu còn linh lực.
Cáo Từ xong Trần Phong đi đến ôm lấy đang hôn mê Trần Huyền sau đó đi xa chỉ để lại cho bọn người một bóng lưng đơn bạc.
Hắn đây là nản lòng thoái chí.
"Ài......" không biết là ai chỉ phát ra một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.