Tiêu Dao Lục

Chương 22: Cốc Thánh




Tô Y Y tỏ vẻ khinh thường:
- Ngươi nói xong liền xong? Một màn này nếu đi lừa tiểu nữ hài còn được, đừng mong qua mặt được ta.
Tô Y Y đã từng tiếp xúc với vài tên Tu Đạo Giả khá lợi hại, khi bọn hắn thi triển thuật pháp đều phát sinh một ít hình ảnh khá bắt mắt. So với Diệp Thiên cũng không khác biệt nhiều. Cho nên việc Diệp Thiên tạo ra huyết quang không đại biểu cho Tán Huyết Ấn của hắn có tác dụng.
Diệp Thiên không đáp lại Tô Y Y mà gửi cho Tần Khinh Tuyết một tin nhắn:
- Khinh Tuyết, tại căn cứ này của ngươi có món Hồn Khí nào khác hay không? Tốt nhất là loại vẫn chưa thức tỉnh.
Tần Khinh Tuyết hồi đáp rất nhanh:
- Có một món, là một chiếc cốc mua được từ một buổi giao dịch ngầm, nghe đồn là bảo vật tùy thân của hoàng đế Phổ Chiếu. Ta đã cho người kiểm chứng, cách thức chế tác và niên đại đều phù hợp, nên khả năng nó là Hồn Khí rất cao. Tuy triều đại của hoàng đế Phổ Chiếu khá ngắn, đất nước lại nhỏ, nhưng dù sao hắn cũng là một danh nhân với chính sách cai trị đi trước thời đại. Ngươi cần nó để làm gì?
- Không có gì, tiểu mỹ nữ này không tin ta có thể thức tỉnh và tìm ra tung tích của Hồn Khí. Ta muốn biểu diễn cho nàng xem một chút.
- Đợi một lát, ngươi vừa nói là mình có thể thức tỉnh Hồn Khí?
- Rất khó khăn sao?
Tần Khinh Tuyết im lặng, cái này đâu chỉ gọi là khó khăn. Trên thế giới có rất nhiều Hồn Khí từng được tìm thấy, nhưng chỉ có một số lượng cực ít thức tỉnh. Cho dù là những vị Tu Đạo Giả lợi hại nhất cũng không dám nói chắc mình có thể thức tỉnh Hồn Khí. Một linh hồn ngủ say hàng ngàn năm bên trong một món bảo vật, muốn gọi họ tỉnh giấc nào có đơn giản. Biện pháp quá yếu sẽ vô dụng, biện pháp mạnh có thể khiến Hồn Khí hư hại, nặng hơn chính là phá hủy chúng hoàn toàn. Có một ít Dị Năng Giả tinh thần lực hay Tu Đạo Giả có thể tiến hành câu thông, thức tỉnh Hồn Khí. Đây là biện pháp thường dùng nhất nhưng hiệu quả không cao, đa phần linh hồn sẽ không chấp nhận câu thông. Trong trường hợp tệ nhất, Dị Năng Giả và Tu Đạo Giả thất bại có thể bị tổn thương tinh thần, trở thành người điên. Vì nguy cơ tiềm ẩn này, rất ít người nguyện ý đi thức tỉnh Hồn Khí.
- Cần chuẩn bị thứ gì sao?
- Loại chuyện vặt này cũng cần chuẩn bị sao? Ngươi để người mang Hồn Khí đến đây là được.
- Tốt, Diệp Thiên, ngươi mở ấn vào nút màu đỏ của thiết bị truyền tin, sau nó đặt nó ở xa ra một chút, vị trí càng cao càng tốt
- A.
Diệp Thiên làm theo lời của Tần Khinh Tuyết, bấm nút xong liền đặt thiết bị ở một cái giá đỡ khá cao trên tường phòng. Tần Khinh Tuyết mở ra chức năng ghi hình, nàng muốn xem thử Diệp Thiên rốt cuộc muốn làm như thế nào.
Mười phút sau, một nhân viên trong căn cứ mang đến cho Diệp Thiên một chiếc cốc khá lớn làm bằng vàng ròng, bên ngoài đính đủ loại đá quý, có thể thấy chủ nhân của nó có địa vị cực cao.
Diệp Thiên đặt chiếc cốc trước mặt Tô Y Y rồi hỏi:
- Ngươi biết thứ này?
Tô Y Y gật đầu:
- Cốc thánh đại diện cho quyền lực của hoàng đế Phổ Chiếu. Hắn là một trong những danh nhân yêu thích nhất của ta. Đáng tiếc người tài hoa thường mệnh yểu. Nếu hắn sống thêm hai mươi năm nữa, vương triều Phổ Chiếu có lẽ đã là bá chủ khu vực Bắc Âu.
Diệp Thiên gật đầu, hắn cũng đọc qua không ít sách lịch sử, biết được kha khá danh nhân. Hoàng đế phổ chiếu được xếp vào trong một trăm vị danh tướng tài hoa nhất lịch sử nhân loại, xếp hạng thứ ba mươi tám. Đây là do hắn chỉ cầm quân trọn vẹn ba năm, đánh hai trận đại chiến. Lại để cho hắn sống thêm ba mươi năm nữa, quả thực có thể làm nên việc lớn.
Dao găm trên tay Diệp Thiên gõ nhẹ vào chiếc cốc trước mặt, từng tia huyết khí màu đỏ dùng tốc độ cực nhanh mà mắt thường không nhìn thấy được tiến vào bên trong. Chiếc cốc khẽ rung lên, từng cơn gió không biết từ đâu xuất hiện khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo. Tô Y Y trừng to mắt, tựa như không tin được khi nhìn thấy một thân ảnh hư ảo xuất hiện ngay bên trên cốc.
Dáng vẻ, bộ dạng có chút khác biệt với hoàng đế Phổ Chiếu bên trong sử sách. Dù sao qua vài lần cải biên sẽ có chỉnh sửa cho phù hợp. Nhưng chiếc vương miện mờ nhạt trên đầu hắn cùng ký hiệu trên y phục tuyệt đối không sai. Diệp Thiên nhìn linh hồn thể vừa xuất hiện không khỏi lắc đầu:
- Quả nhiên quá yếu ớt. Hồn Khí rất tốt, nhưng cường độ mạnh yếu còn phụ thuộc vào linh hồn bên trong có bao nhiêu tín ngưỡng. Bất quá chỉ cầm quân cai trị vài năm đã đến được mức này cũng không tệ.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Hoàng đế Phổ Chiếu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt mơ hồ rồi biến mất. Tín ngưỡng lực của hắn quá ít khiến tư duy đình trệ, thậm chí quên đi ký ức, không nhớ bản thân mình là ai. Bất quá đầy đủ, Hồn Khí đã thức tỉnh vẫn có sức mạnh vượt qua vũ khí thông thường. Chỉ cần tìm người kiểm nghiệm xem năng lực của chiếc cốc này là gì nữa mà thôi.
Trong ánh mắt kinh hãi của Tô Y Y, Diệp Thiên nắm lấy chiếc cốc, xoay xoay vài cái rồi vung mạnh. Từ trong cốc bắn ra vài giọt nước, vừa chạm vào sàn nhà liền phát ra âm thanh xèo xèo khó nghe. Vài giây sau, sàn nhà bằng kim loại bị thủng một cái lỗ lớn, giống như bị một thứ gì đó rất đáng sợ ăn mòn. Diệp Thiên càng thêm thất vọng:
- Axit? Đây là loại năng lực vô dụng gì?
Tô Y Y câm nín, Tần Khinh Tuyết ngồi sau màn hình cũng câm nín. Nếu bị thứ này rơi trúng, cho dù là Võ Giả Thiên Cảnh hay Dị Năng Giả Cấp S cũng phải trọng thương. Ngươi còn nói nó vô dụng? Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đánh trúng đối thủ, khả năng thành công cực thấp, nhưng bấy nhiêu đã đủ lợi hại rồi a.
Tần Khinh Tuyết biết năng lực của Diệp Thiên, rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Chỉ có Tô Y Y vẫn đang kinh hãi đến mức không nói nên lời. Diệp Thiên vẫn làm như không nhìn thấy, tiếp tục ngồi xuống hỏi:
- Thế nào, đã tin tưởng hay chưa? Ta có thể khống chế tốt một chút, vừa đủ phát hiện ra Hồn Khí nhưng không để nó thức tỉnh. Hiện tại ngươi cũng nên nói cho ta biết về những tên kia rồi chứ?
Tô Y Y đã đủ kinh ngạc, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyến đi lần này lại gặp được một nhân vật lợi hại như Diệp Thiên. Nếu có hắn giúp đỡ, nói không chừng vẫn còn hi vọng.
- Ta có thể nói cho ngươi tất cả những gì ta biết. Đổi lại ngươi phải giúp ta một chuyện.
Diệp Thiên dứt khoát cự tuyệt:
- Ngươi là tù nhân, giữa chúng ta không phải loại quan hệ có thể bàn điều kiện. Hơn nữa việc ngươi nói ra chỉ giúp ta tiết kiệm thời gian mà thôi, cho dù không có ta cũng sẽ nhanh chóng tìm được những tên kia. Chẳng qua nếu ngươi chịu hợp tác một chút, sau khi xong việc ta sẽ thả ngươi ra. Thế nào, có muốn nghĩ lại hay không?
Diệp Thiên đã xem qua các nguyên tắc trong đàm phán của thế giới này. Ở vị thế của hắn hoàn toàn là cửa trên, không cần bàn điều kiện cùng đối phương. Hắn chỉ cần để Tô Y Y nhận thức lại vị trí của mình, sau đó cho nàng chút lợi ích là đủ.
Sách là kết tinh tinh hoa nhân loại, nó sẽ không lừa Diệp Thiên. Sự thật chứng minh lần này cũng là như vậy, Tô Y Y trải qua một đợt đấu tranh tâm lý, sau cùng liền đem tất cả nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.