Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 157: Phản Bội






Dịch: ABBY
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Hài, bất luận cứ điểm di động kia có phải là do Đại Đường chế tạo hay không, đều cho thấy Đại Đường sâu không thể dò được, bởi vì cứ điểm di động kia là cái duy nhất trên vũ trụ. Còn nữa, tin rằng mọi người cũng biết đến loại chiến hạm bạch kình này, mặc dù những nơi khác ngoài tinh hệ Vô Loạn cũng có tồn tại loại chiến hạm này, nhưng theo điều tra của tôi, trong toàn vũ trụ có được chiến hạm bạch kình sớm nhất vẫn là Đế quốc Đại Đường, xem ra thực lực tập đoàn tài chính chống đỡ phía sau cho Đại Đường rất hùng hậu.’ Lãnh đạo lớn tuổi nói.
“Nói như thế có thể đoán được Đại Đường là nước rất có tiền đồ phát triển, mặc dù bây giờ Đại Đường đang đối mặt với áp lực của 200 ngàn đại quân, nhưng vẫn có thể chống đỡ tấn công. Nếu như chúng ta chuẩn bị thoát ly khỏi liên minh, chúng ta có lẽ có thể…” lãnh dạo có dáng vẻ giống gian thương cố ý không nói hết lời, nhưng mọi người cũng không phải ngu ngốc, ý phía sau mọi người đều biết, bây giờ mọi người đều đang trầm tư tính đoán được mất.
“Sau khi liên kết với Đại Đường chúng ta có thể có được lợi ích gì?” Một lãnh đạo lên tiếng hỏi. Các lãnh đạo cùng gật đầu. Bọn họ đều biết nói là kết thành đồng minh, kỳ thực tương đương với đầu quân, nhưng đầu quân cho người khác cũng được, nhưng lợi ích của mình nhất định phải đảm bảo.
“Bây giờ đã nghĩ đến lợi ích? Đối phương còn chưa biết có đồng ý cho các người kết thành đồng minh hay không. Nếu như Đại Đường không nắm chắc đánh thắng, hắn sớm phái người đến ly gián liên minh phản Đường rồi, lâu như thế đến nay các người ai đã từng nhìn thấy sứ giả ngoại giao của Đại Đường, điều đó cho thấy Đại Đường nắm chắc có thể tiêu diệt liên minh phản Đường, cho nên đối với những việc này hoàn toàn không chú ý đến. Các người không cần nói Đại Đường ngay cả chúng ta kết thành liên minh phản Đường cũng không biết.’ Lãnh đạo giống gian thương nhắc nhở.
Sau khi nghe thấy lời này, mọi người đều hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, nếu như không nắm chắc, sứ giả Đại Đường sớm đã bay khắp nơi rồi, nhưng ai cũng chưa từng gặp qua sứ giả Đại Đường, điều đó chứng minh điều gì? Chứng minh Đại Đường hoàn toàn không xem liên minh phản Đường ra gì! Người ta trong tình huống tất thắng, cần gì kết thành liên minh với các người, tiêu diệt các người, sau đó nuốt trọn tất cả của các người như vậy không phải tốt hơn sao?
“Lẽ nào chúng ta phải trở thành thuộc địa của Đại Đường?” Một lãnh đạo không rõ tình hình hỏi. Những người khác đều nhìn anh ta bằng ánh mắt “Ngươi là đồ ngu”. Người ta đều muốn thôn tính anh, anh lại xem muốn làm thuộc địa của người ta? Thật là ngu ngốc!
Cuộc họp lần nữa rơi vào không khí trầm mặc, bởi vì theo cách nói như thế, ngoài việc đầu hàng dường như không có con đường nào khác, nhưng mọi người đều không nỡ từ bỏ địa vị và thân gia của mình. Nhưng theo tình hình hiện tại của tinh hệ Vô Loạn, mình không tìm đường ra chắc chắn sẽ không còn gì. Tìm nước lớn nào? Điều này không cần suy nghĩ, những nước nhỏ như mình đối với họ chỉ là hạt cát trong sa mạc, những thứ ít ỏi mà mình tặng bọn họ có cần hay không là một chuyện, nhưng có thể chắc chắn là không ai cám ơn mình, chẳng khác nào là uổng công đi tặng. Hơn nữa, nơi này của mình cách những nước đó quá xa, e rằng những lợi ích của việc đầu hàng có được mình còn chưa cầm lấy, hành tinh đã bị Đại Đường thôn tính.
Cho nên muốn lợi dụng đầu hàng để có được lợi ích chỉ có thể tìm thế lực bên cạnh, hơn nữa những thứ của mình có giá trị đối với thế lực này mới được, chỉ có như thế người ta mới cảm kích, mới sẽ cho ngươi nhiều lợi ích. Hơn nữa một điểm quan trọng nhất là đối phương phải có khả năng bảo đảm lợi ích của mình, có nghĩa là nói đối phương sẽ không lợi ích còn chưa đưa, thì đã bị người tiêu diệt. Nói đi nói lạu gần đây chỉ có Đế quốc Đại Đường là phù hợp với yêu cầu, còn về liên minh phản Đường? Mình ở đó bị chọc tức, hơn nữa còn bị người khác coi là bia đỡ, tốt nhất là bọn họ thôn tính mình một chút lợi ích cũng không cho, cho nên không cần suy nghĩ nữa.
“Xưng thần với Đại Đường như thế nào? Một lãnh đạo đề xuất đề nghị này.

“Đừng nghĩ nữa, chúng ta có thể làm quen với việc làm thuộc hạ cho người khác sao? Cho dù có thể, Đại Đường cũng không cho phép chúng ta có được quyền lực. Dựa vào sức ảnh hưởng của vùng đất chúng ta, rất khó khiến cho Đại Đường an tâm, đến lúc đó e rằng ngay cả làm một phú ông làm điều thiện cũng không được! Nên biết Đại Đường cũng là chế độ quân chủ độc tài giống như chúng ta, nếu là bọn họ, các người sẽ cho phép những người như mình tồn tại sao?!” Lãnh đạo có vẻ giống gian thương cười nhạo nói. Các lãnh đạo nghe thất lời này bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình làm sao mới có thể đảm đảm lợi ích đây?
“Tôi thấy chúng ta nên đề xuất đồng minh đến do thám, nếu không được, chúng ta sẽ nhắc lại chuyện đầu hàng. Về phương diện lợi ích chúng ta có thể đàm phán cùng Đại Đường để có được lợi ích tốt nhất, nên biết, mặc dù Đại Đường có cứ điểm di động, nhưng bất luận nói như thế nào họ cũng chỉ có 42 hành tinh hành chính và 50 ngàn chiến hạm. Mà ở tinh vực Mãn Đốn 7 nước chúng ta cộng lại có đến 300 hành tinh hành chính, hơn 40 ngàn chiến hạm. Chiến hạm do chúng ta khống chế nếu như trên chiến trường phản chiến, cũng có thể thay đổi tình hình, hơn nữa hành tinh hành chính nhiều gấp 8 lần Đại Đường, những điều này có thể rất đáng tiền. Đương nhiên, có lẽ Đại Đường sẽ trở nên vội vàng, kết thành đồng minh với cũng ta cũng có thể.” Lãnh đạo cao tuổi nhất phân tích nói, những lời này được mọi người tán đồng, dù gì bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền thế của mình.
“Cũng đúng, Đại Đường không cần làm gì đã có được hơn 40 ngàn chiến hạm, và mấy trăm hành tinh hành chính, tin rằng hắn sẽ không nỡ từ bỏ cơ hội này. Các người nói chúng ta nên đề xuất điều kiện gì?” Một lãnh đạo vỗ tay nói.
“Tôi cho rằng nên…” vì thế lãnh đạo 7 nước ở tinh vực Mãn Đốn bắt đầu náo nhiệt thảo luận điều kiện, toàn bộ đều vì mình tranh cầu lợi ích lớn nhất. Còn vệ lợi ích quốc gia? Làm ơn, quốc gia chính là bọn họ, bọn họ chính là quốc gia, đảm bảo lợi ích của bọn họ chính là đảm bảo lợi ích của quốc gia, điều này có gì khác biệt đâu?
Cứ điểm Ngân giáp lúc này đang lén lút đang bay trong bầu trời, sau khi bị người ta phục kích, cứ điểm Ngân gian mỗi lần tấn công đều rất cẩn thận, trước tiên phái vệ tinh trinh sát kiểm tra xung quanh hành tinh mục tiêu một lượt, sau đó mới đi tấn công. Mặc dù tốn khá nhiều thời gian, nhưng so với trước đây cái gì cũng không lo, trực tiếp chạy đến hành tinh người ta bắn phá an toàn hơn nhiều.
“Được! Mục tiêu lần này chính là nó, phái vệ tinh trinh sát!” Đường Long chọn xong mục tiêu chỉ lên một hành tinh trên màn hình nói.
Hàng ngàn quả cầu kim loại màu đen to bằng quả bóng, từ cứ điểm Ngân giáp bay ra, tăng tốc bay đến hành tinh trước mặt kia. Loại vệ tinh trinh sát này, trên cứ điểm ngân giáp có mấy trăm ngàn cái, không phải là do Đường Long đặc biệt sắp xếp lên, mà sau khi chế tạo cứ điểm này mới xếp lên, chỉ là sắp xếp cơ bản. Còn về chuyện ngày trước không dùng, là vì Đường Long quá tự đại mà thôi.
Lúc Đường Long đang chờ đợi tin tức, vệ tinh trinh sát đột nhiên truyền đến một hình ảnh, trên hình ảnh là một tàu vận chuyển màu trắng loại nhỏ, chiếc phi thuyền nhỏ này lúc này đang vừa phát ra tín hiệu không chống đối, vừa bay về phía cứ điểm Ngân giáp.
“Ừ, chiếc tàu vận chuyện này đang làm gì thế? Sao lại bay về phía chúng ta? Lẽ nào nó không biết cứ điểm này là kẻ địch của bọn họ sao?” Vừa nhìn chiếc phi thuyền, Đường Long bất giác chau mày lầm bầm.
“Chiếc phi thuyền kia cứ mãi gửi tín hiệu không chống đối, hơn nữa cứ mãi bay về phía này của chúng ta, chắc là sứ giả của một thế lực nào đó.” Phượng Băng nói.
“Sứ giả của một thế lực nào đó? Ha ha, lẽ nào muốn lôi kéo cứ điểm di động này? Ừ, phái một chiếc chiến hạm bạch kình đón người của chiếc phi thuyền kia.” Đường Long cười nói.
Không thấy người nào nhận lệnh, lúc Đường Long ra lệnh, một chiếc chiến hạm bạch kình liền bay ra khỏi cứ điểm bay về phía chiếc phi thuyền kia. Chả trách Đường Long hài lòng với binh lính người máy như thế, bởi vì tất cả mệnh lệnh của hắn đều có được sự chấp hành ngay lập tức.
“Đó là chiến hạm bạch kình!” Một quân quan trên chiếc phi thuyền kia nhìn thấy chiến hạm bạch kình bay ra từ cứ điểm trước mặt mình, bất giác ngạc nhiên hô lên. Các quân quan trên phi thuyền đều quan sát cẩn thận chiếc chiến hạm bạch kình này, nhao nhao đoán tính năng của chiếc chiến hạm này. Không còn cách nào khác, mặc dù biết ngoài tinh hệ Vô Loạn có bán chiến hạm bạch kình, nhưng không thể mua về được, thậm chí ngay cả dữ liệu chiến hạm cũng không cách nào có được, chả trách bọn họ lại có hứng thú đối với chiến hạm bạch kình như thế.
7 người có dáng vẻ là quan văn nghe thấy lời này, không nói lời nào căng thẳng nhìn thân chiến hạm bạch kình đẹp đẽ kia trên màn hình. Bọn họ đang đánh giá uy lực của chiến hạm này lớn như thế nào, Đại Đường có bao nhiêu chiến hạm này. Những quan văn này đều là tâm phúc của những lãnh đạo kia, biết mình đến để làm gì, cho nên đều đang đánh giá khả năng của Đại Đường, xem mình có thể vì quân chủ tranh thủ được bao nhiêu lợi ích.
Không lâu sau, phi thuyền dưới sự hướng dẫn của chiến hạm bạch kình đến bên ngoài cứ điểm, sau đó chiến hạm bạch kình phái ra tàu đổ bộ đón 7 viên quan kia bay vào cứ điểm. Các viên quan đối với việc phi thuyền của mình không thể bay vào cứ điểm không có ý kiến gì, dù gì ai cũng sẽ không để một phi thuyền không biết ngọn nguồn đi vào căn cứ quân sự. Ai mà biết chiếc phi thuyền kia có gì kỳ lạ không, nếu như sau khi đi vào căn cứ rồi phát nổ, vậy thì vui rồi.
Sau khi qua máy quét vũ khí, 7 viên quan được đưa đến tháp điều khiển, bọn họ vừa nhìn thấy Đường Long đang ngồi trên ghế chỉ huy phía sau có hai mỹ nữ đang đứng, liền đi đến trước cúi chào nói: “Xin chào tướng quân tôn kính, chúng tôi là đại diện cho 7 nước ở tinh vực Mãn Đốn.” Nói rồi lần lượt giới thiệu nước mình và tên của mình.
“Xin chào, mời ngồi, không biết các vị đến đây có việc gì? Chúng ta hai bên đang giao chiến.” Đường Long đứng lên đón tiếp vừa mời bọn họ ngồi xuống, vừa ra lệnh cho lính người máy bưng trà lên, vừa hỏi một cách hiếu kỳ. Hắn vốn cho rằng một thế lực nào đó vì mê tít cứ điểm này của mình mà đến, không ngờ là đại diện của 7 nước ở tinh vực Mãn Đốn của liên minh phản Đường, lẽ nào bọn họ là đến yêu cầu mình không nên tập kích bọn họ sao?
“Chúng tôi hi vọng có thể cùng quân chủ quý quốc thương nghị một chuyện.” Một viên quan nói một cách lịch sự.
“Ờ, tôi chính là thống soái tối cao của Đại Đường – Đường Long, có chuyện gì cứ nói.” Đường Long dù bận vẫn nhàn nói, nhìn dáng vẻ bọn họ lịch sự như thế liền biết có việc khẩn cầu mình, mặc dù không hiểu rõ bọn họ đến cầu mình những gì, nhưng Đường Long đã trở nên rất tự tại, nó cũng không khách sáo.
“A, ngài chính là …” 7 viên quan toàn bộ đều ngây ra đó, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng chàng thanh niên khoảng 20 tuổi trước mắt này lại chính là kẻ địch lớn nhất của liên minh phản Đường, quân chủ của Đại Đường. Càng không ngờ rằng, thân là quân chủ Đại Đường anh ta lại tự mình lãnh binh thâm nhập biên giới địch. Bởi vì theo lý mà nói, lãnh đạo cao nhất của một nước đều núp ở nơi an toàn nhất, giống như quân chủ của mình vậy, ngay cả tiền tuyến cũng không đi, chứ đừng nói đến chạy đến hậu phương của địch.
Sau khi kinh ngạc qua đi, 7 viên quan kia hoảng hốt vội cúi chào theo lễ tiết của thần tử quỳ một chân xuống, đồng thời lần nữa chào hỏi một cách cung kính, hơn nữa cung kính có chút quá, hoàn toàn vượt qua lễ tiết quỳ bái của quân chủ nước khác. Đường Long vừa yêu cầu bọn họ đứng dây, vừa cảm thấy kỳ lạ. Đối với bọn họ chào theo cách này, Đường Long đại khác biết được một chút chế độ lễ tiết hoàn toàn không lấy làm lạ, bởi vì địa vị của mình cùng cấp với quân chủ của bọn họ. Khiến Đường Long lấy làm lạ là, bọn họ tại sao lại cung kính với mình như thế, giống như mình là quân chủ của bọn họ vậy.
“Ngoại thần chúng tôi lần này đến, là đại diện quân chủ bổn quốc thương thảo với bệ hạ một chuyện.” Quan viên cung kính nói. Nghe thấy lời này hắn giật mình, hắn không để ý đến chữ “bệ hạ” này, hắn để ý là chữ “ngoại thần”. Đường Long nhớ dường như chỉ có thần tử của nước thuộc địa mới xưng ngoại thần với mẫu quốc, mình lúc nào trở thành mẫu quốc của 7 nước ở tinh vực Mãn Đốn? Nhưng Đường Long cũng không rõ rốt cuộc có phải là có quy định như thế không, có lẽ đại thần của nước khác nhìn thấy quân chủ của nước khác cũng tự xưng như thế.
Không để ý đến những tiểu tiết, Đường Long hỏi: “Có gì thương thảo, không cần nhiều lời, nói trực tiếp đi.”
“7 nước ở tinh vực Mãn Đốn chúng tôi nguyện ý kết thành liên minh với quý quốc, cùng tiêu diệt liên minh phản Đường.” Viên quan nói.
“Kết thành liên minh?” Phản ứng trực giác đầu tiên của tế bào đơn khiến Đường Long nghe thấy lời này lập tức lắc đầu nói: “Cám ơn các người, nhưng chúng tôi hoàn toàn không cần.” Trong lòng Đường Long, vốn dĩ không bao lâu nữa mình có thể nuốt trọn tất cả các nước của liên minh phản Đường, bây giờ kết thành liên minh, vậy chẳng khác nào mình nhìn món ngon trước mắt mà nuốt nước miếng sao? Chuyện như thế Đường Long sẽ không làm.
Nhìn thấy đối phương ngay cả suy nghĩ cũng không cần liền quả quyết trực tiếp từ chối, 7 viên quan sững sờ, xem ra ý đồ thứ nhất của quân chủ mình thất bại rồi. Nhưng bọn họ cũng không nản chí, bởi vì chuyện kết thành liên minh này vốn chỉ là thăm dò mà thôi, chuyện quan trọng còn ở phía sau. Nhưng nếu như mình sau khi bị cự tuyệt như thế lập tức nói ra phương án khác, e rằng rất không ổn, vì thế bọn họ lại hao phí một khoảng thời gian hi vọng Đường Long đồng ý kết thành liên minh.
Đương nhiên, Đường Long một lòng hoàn toàn không đồng ý, cuối cùng 7 viên quan kia lưu lại lời sau khi trở về thương thảo sẽ đến lần nữa rồi cáo từ. Đường Long mặc dù lấy làm lạ nói không kết thành liên minh thì còn thương lượng cái gì đến lần nữa làm gì, nhưng cũng không để ý nói câu hoan nghênh đến thăm, rồi không thèm để ý đến nữa.
Vốn những viên quan kia định qua vài ngày rồi mới đến, để tránh khiến Đường Long nhìn ra mình rất nóng lòng. Nhưng chưa đến một ngày đã bị quân chủ của mình thúc giục, bởi vì trong khoảng thời gian này, Đường long lại phá hủy vài hành tinh. Những lãnh đạo kia lo lắng nếu cứ phá hủy như thế, e rằng đến lúc đổi không đáng bao nhiêu tiền, cho nên cũng không sợ Đường Long biết chuyện của mình.
“7 nước tinh vực Mãn Đốn chúng tôi đồng ý gia nhập Đại Đường.” Những viên quan này sau khi nhìn thấy Đường Long, sau khi khách sáo lần nữa liền lật bài ngửa.
“Gia nhập Đại Đường?” Đường Long sững người, bây giờ sự thắng thua của cuộc chiến còn chưa rõ ràng, hơn nữa từ mặt sáng mà nói liên minh phản Đường đang chiếm thế thượng phong, sao 7 nước ở tinh vực Mãn Đốn vào lúc này lại gia nhập? Nhưng Đường Long nhanh chóng hiểu ra không có lợi ích lớn như thế lại có thể tùy tiện nhặt được, bất giác hỏi: “Chuyện gia nhập này là chuyện gia nhập loại nào? Gia nhập trên bề mặt hay là gia nhập trên thực chất?”
“Chuyện gia nhập của chúng tôi là chỉ toàn bộ quyền lực kinh tế, chính trị, quân sự, pháp luật của tinh vực Mãn Đốn đều giao cho Đại Đường, trở thành lãnh địa dưới sự thống trị của Đại Đường.” một viên quan giải thích.
“Ồ, tốt như thế sao?” Nghe thấy những thứ này, Đường Long động lòng tim đập mạnh, đây quả thực là sát nhập mà, sao lại có chuyện tốt như thế? Có phải là cái bẫy không? Nhưng cái bẫy như thế dường như không hãm hại được ai. Đường Long biết không có trả giá thì sẽ không có thu hoạch, cho nên mở miệng hỏi: “Các người có yêu cầu gì?”
“Quân chủ của chúng tôi hi vọng bệ hạ có thể trả một hành tinh 100 ngàn tỷ đồng Vũ Lai, một chiếc chiến hạm 1 tỷ đồng Vũ Lai hoặc vật phẩm quý trọng đồng giá để đỏi lấy toàn bộ tinh vực Mãn Đốn.” Viên quan có chút xấu hổ nói. Không còn cách nào khác, mặc dù trong vũ trụ chưa từng có lịch sử dùng tiền để đổi lấy hành tinh, nhưng đó đều là là người mua tìm người bán, làm gì giống như bây giờ người bán tìm người mua.
“Ơ…” Đường Long không ngờ đối phương lại coi hành tinh là hàng hóa để bán, ngây người, nhưng lúc Phương Sương khi viên quan vừa nói xong, nói toàn bộ giá tiền bên tai Đường Long, Đường Long lập tức nhảy dựng lên hét: “Cái gì? 312 hành tinh hành chính của các người bắt ta trả 31200 ngàn tỷ, còn 42.000 chiếc chiến hạm kia bắt ta trả 42 ngàn tỷ! Xì! Các người xem ta là kẻ ngốc hay là gì? Lại dám đòi nhiều tiền như thế với ta! Giá tiền của một hành tinh của các người cũng đủ để cho ta chế tạo được mấy chục ngàn chiếc chiến hạm bạch kình! Mua những hành tinh này của các người, ông đây không bằng đánh tới! Như thế không cần tốn tiền, còn có thể chiếm tiền trong quốc khố của các người thành của riêng! Không bàn nữa, tiễn khách!” Nói rồi tức giận vẫy tay.
Động tác vừa vẫy tay xong của Đường Long, mấy chục lính người máy không đợi những quan viên này có phản ứng đã đuổi bọn họ ra khỏi cứ điểm.
7 viên quan ngồi trên phi thuyền vội trở về đều buồn bã, mặc dù theo giá trị hiện hành của hành tinh mà nói, giá 100 ngàn tỷ hoàn toàn không mắc, hơn nữa mình vốn có thể đề xuất giảm giá, nhưng đối phương không đợi mình nói hết đã đuổi mình đi, khiến cho có rất nhiều lời còn giữ trong bụng, đối phương rõ ràng là muốn cứng rắn, không những muốn cướp hành tinh còn muốn cướp tiền trong quốc khố, như thế trừ phi tặng không hành tinh cho hắn, nếu không tất cả miễn bàn.
Lần này đàm phán thất bại, xem ra điều chờ đợi mình trở về không biết là xử phạt gì đây. Các viên quan đau khổ nhìn nhau, nhưng một viên quan đột nhiên nhớ đến gì đó kinh ngạc nói: “Các vị, hồi nãy những lời Đường Long nói kia các người có nghe thấy không?”
Một viên quan than: “Hài, đương nhiên nghe được, không ngờ rằng Đại Đường lại biết số lượng chính xác hành tinh và binh lực của chúng ta, xem ra chiến tranh chưa bắt đầu thì đã thua chắc rồi, tình báo của chúng ta người ta sớm đã biết rõ. Nhưng may mà Đại Đường chưa có được tình báo mới nhất, không biết chiến hạm của tinh vực Mãn Đốn chúng ta chỉ còn hơn 30 ngàn chiếc.”
Một viên quan khác cũng thở dài than: “Hài, biết hay không biết thì sao? Bàn chuyện buôn bán? Đại Đường bây giờ chuẩn bị trực tiếp đi cướp hành tinh, xem các người còn bán được tiền không. Hài, cũng chả trách sao Đại Đường lại suy nghĩ như thế, bởi vì như thế, không những không tốn tiền, hơn nữa còn có thể có được một khoản. Hài, sao lại được phân công việc như thế cơ chứ, mạng thật là khổ.”
Viên quan kia sốt ruột nói: “Không phải, tôi là nói chuyện các người có nghe thấy Đường Long nói giá tiền của một hành tinh đủ để hắn chế tạo vài chục ngàn chiếc chiến hạm bạch kình!”
“Nghe thấy rồi, vậy thì sao, không phải là…” Viên quan nói đến đột nhiên ngạc nhiên hét lên: “Ah! Ngươi nói như thế, lẽ nào… lẽ nào Đại Đường có thể chế tạo chiến hạm bạch kình?! Chiến hạm bạch kình của hắn lẽ nào không phải mua sao?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của các viên quan xanh mét, hơn nữa những quân quan hộ tống sau khi nghe thấy lời này liền xen vào hỏi thăm, sau khi có được kết quả, sắc mặt của quân quan cũng không khác những quan văn kia là mấy. Bởi vì bây giờ trong những thế lực ở tinh hệ Vô Loạn, nước nhỏ hoàn toàn không có khả năng chế tạo chiến hạm, mà kỹ thuật của Đại Đường có cao đến mấy cũng chỉ có thể chế tạo một số chiến hạm bình thường, còn về những chiến hạm cao cấp thì cần mua của những thương nhân buôn vũ khí. Cho nên một nước nếu như có thể chế tọa chiến hạm cao cấp, vậy thì thực lực của nước đó có yếu cũng không thể yếu được. Có nghĩa là, Đại Đường có thể chế tạo chiến hạm bạch kình, thực lực có lẽ không kém những nước lớn kia là mấy, liên minh phản Đường gồm những nước nhỏ như mình hoàn toàn không là cái thá gì.
Một quan văn lắc đầu thở dài nói: “Thôi bỏ đi, cứ bẩm bảo sự thật với quân chủ, xem quân chủ quyết định như thế nào.” Mọi người bất đắc dĩ gật đầu. Không còn cách nào khác, những người như mình có quyền gì để quyết đinh chỉ có thể chờ đợi quyết định của quân chủ.
Các vị lãnh đạo các nước tinh vực Mãn Đốn đều ngây người, bọn họ không ngờ rằng Đại Đường lại có thể chế tạo ra vũ khí như chiến hạm bạch kình, một bên chỉ có thể mua, một bên có thể tự mình chế tạo, bên nào lợi hai nhìn là biết.
“Lẽ nào Đại Đường không phải bị một tập đoàn tài chính nào không chế sao? Nên biết tập đoàn tài chính không thể nào đem kỹ thuật giao cho nước bị khống chế. Nhưng nếu như phía sau Đại Đường không có tập đoàn tài chính nào, vậy thì Đại Đường làm sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có được thành tựu như ngày hôm nay?” Các lãnh đạo đều khổ não bất giác cảm thất kỳ lạ.
“Tôi nói, nếu như hành tinh bán không được tiền, dứt khoát ôm tiền trong quốc khổ đi, những hành tinh này ai muốn thì cứ lấy.” Một lãnh đạo đề nghị, những lãnh đạo khác cũng tán đồng.
Lãnh đạo giống gian thương cười lanh nói: “Ôm đi? Hừ, các người muốn đi, nên biết bây giờ tinh vực Mãn Đốn chẳng khác nào hậu hoa viên của cứ điểm Ngân giáp, phi thuyền chúng ta vừa mới ra khỏi tầng khí quyển đã bị cái cứ điểm kia bắt lại!”

“Vậy phải làm sao? Lẽ nào không những tặng không hành tinh, ngay cả tiền trong quốc khố cũng tặng không sao?” Các lãnh đạo liền hoảng hốt kêu lên, bọn họ đều không muốn bị Đại Đường bắt, bởi vì hễ bị bắt, tất cả trên người mình đều là của Đại Đường! Nhưng bọn họ vẫn còn hi vọng có người nghĩ ra đưuọc cách nhất cử lưỡng tiện, dù gì tiền trong quốc khố cũng không thể thiếu.
Lãnh đạo lớn tuổi lên tiếng nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Tôi cũng là người của thế kỷ trước, không có nhiều dục vọng như thế, nể tình làm hàng xóm nhiều năm với các vị, nên nhắc nhở mọi người.” Các lãnh đạo lập tức yên lặng, muốn nghe xem lãnh đạo nhiều tuori này nhắc nhở gì mình.
“Bây giờ tinh hệ Vô Loạn loạn như thế, lo được buổi sáng, không lo được buổi tối, hễ mất đi lợi ích cái gì cũng không còn, e rằng mong muốn có sống nốt quãng đời còn lại cũng là một nguyện vọng xa xỉ. Bây giờ, còn có thể có được cơ hội rút lui khi đang trên đỉnh vinh quang, nhưng sau này thì không dám bảo đảm còn có cơ hội như thế không.” Nghe thấy lời này, những lãnh đạo khác đều trầm mặc. Bọn họ sau khi biết được tin các nước lớn bên ngoài có được hơn ngàn hành tinh hành chính, mấy trăm ngàn chiến hạm, dũng khí xưng hùng xưng bá trong lòng trước kia biến mất, bây giờ bọn họ để ý là làm sao bảo đảm tài phú tích lũy được bao nhiêu năm nay.
“Không dấu các vị, tôi ở nước Vũ Lai bố trí một phần gia nghiệp không nhỏ, đủ để tôi và con cháu sống thoải mái vài đời, tin rằng mọi người cũng đều chuẩn bị một con đường rút lui?” Nhìn thấy mọi người gật đầu, lãnh đạo cao tuổi cười tiếp tục nói: “Nếu như đều có những chuẩn bị như thế, vậy thì cũng không cần để ý đến chút tiền đó, chuyển những tài sản cá nhân có thể chuyển được thông qua ngân hàng, còn lại những thứ không mang được, thì dứt khoát tặng toàn bộ cho Đại Đường, để có được sự cho phép chúng ta rời đi,”
Nghe thấy lời này, sau khi suy nghĩ mọi người liền gật đầu. Bọn họ những lãnh đạo độc tài này đều quen với việc dùng danh nghĩ của mình gửi phần lớn tiền bạc vào ngân hàng vũ trụ, quốc khố của mình chỉ dùng để chứa những tiền bạc công cộng như lương, tiền trang bị…. Cho nên mặc dù có chút không nỡ từ bỏ số tiền đó, nhưng không phải đến nỗi đau lòng, dù gì những tiền đó là một phần nhỏ trong gia sản của mình mà thôi, có thể dùng khoản tiền nhỏ đó để đổi lấy việc mình rời khỏi biên giới, vậy cũng đáng.
“Đúng rồi, chúng ta tốt nhất sau khi giúp Đường Long có được quyền khống chế tinh vực này rồi hẵng đi, vì nếu không làm như thế e rằng chúng ta hoàn toàn không thể rời khỏi nơi này.” Nhìn thấy các vị lãnh đạo đều bận rộn chuyển tiền, lãnh đạo giống gian thương bất giác nhắc nhở. Các lãnh đạo không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, bọn họ đều hiểu thông lệ này.
Vì thế dưới tình hình Đường Long không biết chuyện, lãnh đạo các nước tinh vực Mãn Đốn đều quyết đinh nhường lại nước mình cho Đường Long, còn mình thì chạy đi làm phú ông.
Nhận được văn kiện 7 viên quan kia mang đến, Đường Long bất giác ngây người: “Thư thỏa thuận nhường nước của 7 nước tinh vực Mãn Đốn? Vô điều kiện nhường lại cả nước cho Đại Đường?! Hôm nay là ngày người ngu sao? Đường Long quay người ra sau thật thà hỏi hai người đẹp.
Cũng không hiểu chuyện này là sao, Phượng Băng, Phượng Sương nhìn nhay, bất đắc dĩ nhìn Đường Long lắc đầu. Bọn họ quả thật không hiểu những người thống trị tinh vực Mãn Đốn đang làm trò gì, chỉ bị chủ công của mình bắn phá mấy chục hành tinh, đã đầu hàng rồi? Ồ, không phải là đầu hàng, mà là nhường lại nước, nhường lại cả nước cho Đại Đường, sao bọn họ lại không có khí khái như thế.
Mặc dù Phượng Sương, Phượng Băng có chút cảm thán, nhưng cũng vui mừng cho chủ công của mình, bởi vì không tốn nhiều công sức thì đã có được cả tinh vực Mãn Đốn. Trong chốc lát đã có được hơn 312 hành tinh hành chính, tin rằng cá vị đại nhân trong nước như Ưu Na, e rằng sẽ mất ngủ một thời gian dài.
“Quân chủ của các người lẽ nào không có yêu cầu gì sao?” Đường Long đặt văn kiện xuống hỏi các quân viên kia, mặc dù trong thư thỏa thuận hoàn toàn là vô điều kiện, nhưng Đường Long không tin những lãnh đạo của tinh vực Mãn Đốn kia lại ngoan ngoãn dâng đất nước cho Đại Đường.
“Bệ hạ của chúng tôi chỉ hi vọng bệ hạ có thể để bọn họ mang theo người thân và tài sản cá nhân an toàn rời khỏi tinh hệ Vô Loạn, đương nhiên bệ hạ chúng tôi trước tiên sẽ giúp ngài có được cả tinh vực này và quyền thống trị bồ đội tiền tuyến kia, đợi sau khi tinh vực ổn định, hi vọng bệ hạ có thể thực hiện hiệp ước.” Quan văn nói.
Đường Long sờ cằm, mặc dù không biết chuyện này là như thế nào, nhưng lại cảm thấy không có chỗ nào là không ổn, hơn nữa yêu cầu này của đối phương cũng là hợp lý, vì thế Đường Long gật đầu đồng ý.
Điều kiện đã bàn xong, thì là vấn đề nắm giữ tinh vực Mãn Đốn. Do mình bây giờ nơi này chỉ có một cứ điểm, Đường Long đành điều binh lính người máy trong cứ điểm đến 312 hành tinh kia, mỗi hành tinh phái vài trăm người, tiếp quản hoàn toàn hệ thống radar trên tất cả các hành tinh tinh vực Mãn Đốn. Như thế cho dù tinh vực Mãn Đốn muốn nuốt lời, cũng có thể trong thời gian nhanh nhất phá hủy hệ thống radar khiến cho các hành tinh cả tinh vực đều trở thành người mù.
Các lãnh đạo tinh vưc Mãn Đốn mặc dù biết chuyện này, nhưng bọn họ không để ý, toàn bộ đều sắp xếp người thân của mình lên các phi thuyền rời khỏi. Bây giờ hệ thống radar đã bị Đại Đường khống chế, ai biết được Đại Đường sẽ không nuốt lời, cho nên tốt nhất nhanh chóng đưa người thân đi. Còn Đại Đường đối với những chuyện nhỏ nhặt này của các lãnh đạo tinh vực Mãn Đốn thì rất là rộng lượng, vẫy tay liền cho đi. Chuyện các lãnh đạo nương nhờ Đại Đường, ngoài thân tín của những lãnh đạo ra, tất cả đều tiến hành trong tình trạng quan viên dân chúng tinh vực Mãn Đốn đều không hay biết gì. Cho nên lúc Đại Đường đã khống chế tất cả hệ thống radar các hành tinh, những quan viên và dân chúng kia còn tưởng nước mình đang giao chiến với Đại Đường.
Sau khi lính người máy báo cáo đã tiếp quản hệ thống radar các hành tinh, Đường Long liền nhảy lên hoan hô: “Ha ha! Ta có đến hơn 350 hành tinh! Ha ha ha ha, chỉ cần ta ra lệnh cho bồ đội của 7 nước kia tấn công từ bên trong, liên minh phản Đường kia chết chắc! Wa ha ha…” Đường Long cười đến đây đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có chút ngượng ngùng: “Chết rồi, còn chưa có cách nào liên lạc với trong nước, lẽ nào phái tàu liên lạc? Nhưng làm sao đi qua tinh vực Loan Nguyệt và Tinh Hải? Phi thuyền không thể đi qua đường ngăn cản! Lái cứ điểm trở về? Không có sự uy hiếp của cứ điểm, quỷ mới biết những tinh vực này sẽ trở thành gì, rốt cuộc nên làm sao đây?”
“Chủ công, chúng ta có thể sử dụng tàu liên lạc của tinh vực Mãn Đốn, các nước ở tinh vực Loan Nguyệt và Tinh Hải sẽ không ngăn cản chúng ta, chỉ cần liên lạc được với trong nước, phối hợp nội công ngoại kích tiến đanh tinh vực Loan Nguyệt và Thanh Hải.” Phượng Sương nhắc nhở.
“Ah, đúng vậy, ta sao lại vui mừng đến nối quên mất cơ chứ? “ Đường Long vỗ một cái thật mạnh vào đầu, “Nhanh, nhanh thông báo trong nước, để bọn họ lập tức thay đổi kế hoạch, nhanh chóng giải quyết liên minh phản Đường!” Đường Long vừa nói vừa hét.
Nhìn thấy Đường Long vui mừng đến nối khua tay múa chân, hai người Phượng Băng, Phượng Sương mỉm cười liền đi thực hiện nhiệm vụ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.