Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 1: Phòng tổng thống




Khách sạn Thiên Long - một trong những khách sạn lớn nhất nhì thành phố.
Hôm nay Lâm gia bao toàn bộ khách sạn này để tổ chức bữa tiệc kỉ niệm Lâm thị phát triển được ba mươi năm, họ chỉ trừ một phòng tổng thống ra vì phòng này đã có người thuê, người thuê được phòng tổng thống ở khách sạn này hẳn là người có máu mặt, tốt nhất không nên đụng đến.
Đến sáu giờ tối tất cả trên dưới người trong Lâm gia đều có mặt tại đây, riêng chỉ còn thiếu mỗi Lâm Mạn Ninh.
Cha Lâm nhìn ra phía cửa lớn, lông mày khẽ cau lại, mẹ Lâm đi qua đi lại ở đó. Cha Lâm uy nghiêm hỏi.
- "Con bé Lâm Mạn Ninh đó vẫn chưa đến sao?"
Mẹ Lâm nói:"Con bé nói hôm nay ở trường nó có buổi liên hoan, ông chờ thêm một chút."
- "Có phải do chúng ta đã cưng chiều nó quá độ, xem việc liên hoan ở trường lớn hơn cả việc này của Lâm gia?" Cha Lâm nói.
Lâm gia chỉ có mỗi Lâm Mạn Ninh là đứa con duy nhất, cô được ông bà cưng chiều lên tận trời, thành ra tính tình có chút ngang bướng, khó bảo.
Chỉ còn vài phút nữa sẽ đến giờ tiến hành buổi lễ, đứa con này vẫn chưa có mặt làm cho ông bà có chút tức giận.
Một chiếc xe màu đen đỗ trước khách sạn, Lâm Mạn Ninh một thân váy màu đỏ bước xuống xe, cô đi vào bên trong nhanh chóng thu hút được ánh nhìn của những người xung quanh.
Cô chỉ mới mười bảy tuổi nhưng lại có sự vượt trội hơn bạn bè một chút, mái tóc dài đến lưng được uốn nhẹ bồng bềnh, đôi mắt bồ câu hút hồn những người khác. Sống mũi cao, đôi môi anh đào được tô lên lớp son màu đỏ. nhìn cô lúc này rất xinh đẹp.
- "Con bé này, con đi đâu mà giờ mới chịu đến hả? Liên hoa vui đến vậy sao?" Mẹ Lâm nhìn thấy cô liền kéo tay cô lại, nói.
Lâm Mạn Ninh đối với thái độ này của mẹ chỉ mỉm cười thật tươi, cha Lâm nói:"Thật không có phép tắc, con là tiểu thư của Lâm gia mà những chuyện này có thể đến muộn."
Lâm Mạn Ninh nói:"Không phải vẫn còn hai phút nữa mới đến giờ sao? Hai người làm như con đến muộn cả tiếng đồng hồ không bằng ấy."
Cha Lâm tiến về phía sân khấu cùng mẹ Lâm, đây là cơ ngơi của ông bà gây dựng lên từ hai bàn tay trắng, nhớ năm đó vì muốn con của ông bà có cuộc sống tốt đẹp nên mới tích cực làm việc đến nỗi quên cả việc sinh con cái, về sau phải tốn rất nhiều tiền thuốc thang mới sinh được Lâm Mạn Ninh, bảo bối của ông bà.
- "Tôi thay mặt cho Lâm thị chân thành cảm ơn sự có mặt của các vị, hôm nay các vị có mặt tại nơi này cùng Lâm thị để kỉ niệm ba mươi năm thành lập công ty, buổi tối hôm nay các vị cứ thoải mái vui vẻ." Cha Lâm nói.
Mọi người gật đầu giơ ly rượu lên, Lâm Mạn Ninh nhàm chán ngồi phía dưới, họ gọi cô tới đây làm gì chứ? Không phải là vì muốn tìm cho cô một đối tượng tốt sao?
- "Sau đây tôi xin giới thiệu đứa con gái duy nhất của Lâm gia, con bé rất vui khi được gặp các vị tiền bối ở đây." Cha Lâm nói.
Lâm Mạn Ninh cố nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời sớm mai, cô nâng chiếc váy lên, nhẹ nhàng tiến về phía sân khấu.
Mẹ Lâm nắm tay cô, những vị tiền bối có con trai phía dưới đều gật đầu, ý muốn cô làm con dâu nhà họ.
Lâm Mạn Ninh nói:"Cha, mẹ, con chỉ mới mười bảy tuổi, hai người đã lo con không lấy được chồng sao?".
Mẹ Lâm cười:"Không có, ta chỉ muốn tìm cho con một đối tượng thật tốt rồi để đó thôi, thời bây giờ tìm đàn ông thành đạt rất khó đấy."
Lâm Mạn Ninh thở dài, lắc đầu đi xuống phía dưới, cô cầm lấy một ly rượu lên. Mẹ Lâm đi đến.
- "Con bé này, ai cho con uống rượu chứ."
Lâm Mạn Ninh nói:"Không phải chúng ta thuê phòng nghỉ ở đây luôn rồi sao? Nếu uống say thì con lên đó nghỉ là được rồi."
- "Nhớ uống ít thôi, cha con mà thấy là chết chắc đó." Mẹ Lâm nói rồi đi ra chỗ mấy người bạn của mình.
Một vài người đàn ông tầm hai mươi tuổi chuẩn bị thừa kế sự nghiệp của cha mẹ mình đi đến bắt chuyện cùng cô, Lâm Mạn Ninh đối với chuyện này cũng có chút hứng thú, dù gì cũng đang chán.
- "Cô bé, em biết uống rượu rồi sao?"
Lâm Mạn Ninh cười lạnh, ghé sát vào tai anh ta nói:"Không chỉ là uống, mọi thứ tôi đều đã thử qua, rất tuyệt."
Anh ta nhìn cô rồi quay người bỏ đi, Lâm Mạn Ninh cười lạnh rồi đi lên phòng. Cô lúc này đã say mèm, đầu óc quay cuồng, chẳng nghĩ được gì.
Lâm Mạn Ninh bám tay vào tường rồi bước khập khiễng vào thang máy, cô lắc lắc đầu cố giữ cho mình tỉnh táo hơn, nhưng đâu biết rằng mình đã bấm nhầm số tầng.
"Tinh" Thang máy mở ra, Lâm Mạn Ninh đi từng bước loạng choạng ra ngoài, cô cau mày. Sao trên đây chỉ có một phòng?
Không nghĩ ngợi gì nữa, không phải khách sạn đã được cha mẹ cô bao trọn rồi sao? Vậy là phòng nào cũng có thể nghỉ ngơi được, cô liền mở cửa bước vào trong.
Không quan tâm đến trong phòng tối như mực cô liền chậm rãi đi đến chiếc giường.
- "A...êm quá!" Cô nói rồi thiếp đi.
Mười một giờ đêm, buổi tiệc cũng tan dần, một chiếc xe Ferrari dừng trước cửa khách sạn,, Hắc Bạch Lam bước xuống xe với bộ âu phục đen huyền bí, trong người anh cũng có chút men rượu. Anh nhìn khách sạn.
- "Hôm nay ở đây có chuyện gì sao?" Anh hỏi thư kí bên cạnh mình.
Thư kí là một cô gái hai mươi lăm tuổi, thoạt nhìn cũng xinh đẹp, cô ta cúi đầu nói:"Hôm nay ở đây có buổi lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập Lâm thị, cả khách sạn đều đã được bao, chỉ trừ một phòng tổng thống của Hắc tổng."
Hắc Bạch Lam không nói gì nữa, anh ta phất tay:"Được rồi, về hết đi."
Chiếc xe từ từ rời đi, Hắc Bạch Lam đi vào đại sảnh rồi bước vào thang máy. Thang máy mở ra, Hắc Bạch Lam đi đến trước phòng mình.
Anh giơ tay nhập mật khẩu chợt phát hiện cửa phòng đang khép lại, anh cau mày đi vào trong. Nhưng vài giây sau anh đã đoán ra, chắc là Chu Diệu Mẫn, cô ta bên cạnh anh cũng đã mấy tháng, sau đêm nay đến lúc cho cô ta biến mất được rồi.
Anh không bật điện mà đi vào phòng tắm, vừa đi anh vừa nới lỏng chiếc cravat của mình và tháo đồng hồ.
Vài phút sau anh bước ra ngoài, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn, trên tóc có mùi thơm nhè nhẹ rất dễ chịu.
Anh đi về phía chiếc giường, nếu đã đến đây thì phải làm tròn nhiệm vụ của mình rồi. Anh khẽ chạm vào thân thể mềm mại đang nằm trên giường.
Da thịt mát mẻ, mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng vương chút mùi rượu vang, Chu Diệu Mẫn từ khi nào đã trở nên như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.