Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 72: Hoa Thiên Tuyết




- Buồn cười, ngươi nghĩ mình là ai mà có Thiên cấp đan dược.
Kim Minh Hạo cười lạnh nhìn Thiên Tà. Thiên cấp đan dược vô cùng quý hiếm, khắp đại lục luyện dược sư Thiên cấp không có, thì lấy đâu ra Thiên Cấp đan dược.
Thiên Tà cũng cười nhìn lão, nói :
- Vậy không bằng chúng ta cá cược một chút. Nếu như bản trưởng lão không có Thời cấp đan dược, bản trưởng lão sẽ tự phế một tay. Còn nếu như bản trưởng lão thật sự có Thiên cấp đan dược, vậy ngươi phải tự phế một tay. Thấy thế nào?
Kim Minh Hạo cũng không tin hắn thật sự có Thiên cấp đan dược, cắn răng một chút, nói :
- Cược thì cược, lão phu cũng không tin ngươi có Thiên cấp đan dược. Chuyện này xin Trương Cốc chủ làm chứng cho, tránh có người lúc gì thua rồi lật lọng. Kim Minh Hạo nhìn về phía Trương Hinh Dư, nói. Hắn không biết một lát nữa, chính mình bị câu nói này làm hại.
Trương Hinh Dư nhìn Thiên Tà một chút, nàng quả thật cũng không tin, cộng thêm vụ cá cược này cũng khá nguy hiểm rồi. Nếu như thắng thì không sao, một khi thua thì sẽ phải chém một cánh tay. Nếu như võ giả bị chém đứt một tay, thực lực không những đi xuống, mà trong lòng cũng sẽ có vết mờ.
Thấy hắn gật đầu nhìn mình, Trương Hinh Dư cũng không còn cách nào khác, nàng nói :
- Được. Chuyện này Trương Hinh Dư ta sẽ
làm chứng. Nếu như bên nào thất bại, phải thi hành điều kiện chặt một cánh tay.
Nàng nói vậy, nhưng trong lòng đang tìm vô số cách, để Thiên Tà có thua thì cũng không phải chặt tay. Phải biết nếu như hắn bị chặt tay ở Bách Hoa Cốc, cho dù có giải thích thế nào thì chắc chắn Băng Nguyệt cung cũng sẽ không tin, nếu như có tin thì cũng sẽ ghi hận trong lòng. Nếu như Bách Hoa Cốc để đồng một đồng minh duy nhất của mình ghi hận, đó có thể là một tai nạn của Bách Hoa Cốc.
Thiên Tà lấy một chiếc lọ nhỏ, vất cho Kim Minh Hạo, cười nói :
- Kim đại sư. Ngài giúp bản trưởng lão một chút xem bên trong lọ này là đan dược phẩm cấp gì. Bản trưởng lão lớn tuổi rồi, con mắt đã nhìn không tốt nữa.
Kim Minh Hạo hai tay có một chút run rẩy, hắn có cảm giác không tốt. Cả đám người Bách Cốc lúc cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Lắp lọ được mở ra, một mùi thơm ngào ngạt bốc ra, mùi thơm này không những nồng đậm hơn gấp trăm lần mùi thơm lúc trước Kim Minh Hạo luyện chế, mà những người ngửi thấy còn cảm giác thấy tâm thần mình vô cùng thoải mái.
Kim Minh Hạo run rẩy đổ viên đan dược bên trong ra tay, một hạt tròn, nhỏ xuất hiện. Hạt này chỉ to hơn hạt đậu một chút, nhưng nó tròn vành vạnh, màu trắng đục, trơn bóng như ngọc.
- Kim đại sư, cho ta hỏi phẩm cấp của viên đan dược này là gì vậy. Bản trưởng lão hiểu biết về đan dược khá ít.
- Thiên... Thiên cấp.... Thiên cấp đan dược...
Kim Minh Hạo run rẩy nói. Lúc này hắn hắn đã chìm đắm vào trong không thể tin và khiếp sợ. Chỉ đan dược Thiên cấp trở lên mới có màu sắc, hình dáng như vậy. Điều này hắn cũng đã từng đọc qua trong một cuốn sách viết về đan dược.
Đám người Bách Hoa Cốc nghe hắn nói xong, lập tức Ồ lên. Trương Hinh Dư cực kỳ kích động, nàng lao tới cướp viên đan dược trong tay Kim Minh Hạo, nâng lưu trong bàn tay mình.
- Thật... Thật tốt quá.... Sư phụ được cứu rồi. Thiên Tà trưởng lão, ngài thật là ân nhân của Bách Hoa Cốc chúng ta.
Thiên Tà cười nhìn nàng, nói:
- Trương Cốc chủ, nàng mau cầm đan dược đi cứu người đi.
Thiên Tà cũng không nói cho nàng việc viên đan dược này thật ra không phải Thiên cấp, mà phẩm chất của nó cao cao phía trên. Loại đan dược này hắn nói có nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít. Nói chung đủ để ăn thay cơm vài trăm năm ( Đoạn này chém cao vãi ha) . Nhớ tới lúc trước hắn tiêu diệt đan tông, vơ vét được một số lượng đan dược khá lớn. Hắn cũng không có việc gì cần dùng lên vẫn vất trong một góc nhẫn chứa đồ, bây giờ chắc đã bụi bặm phủ đầy. Vừa rồi khi vất chiếc lọ cho Kim Minh Hạo hắn cũng phải lén lút lau qua một chút.
Trương Hinh Dư đưa đan dược cho Bạch Tố Dao, nói nàng mang tới cho Lão Cốc chủ. Còn nàng sau đó hơi khom người, nói:
- Thiên Tà trưởng lão, ân tình này Bách Hoa Cốc sẽ không bao giờ quên. Mặc dù Bách Hoa Cốc chúng ta chỉ là nữ nhân, thực lực cũng không mạnh bằng Băng Nguyệt cung, nhưng chỉ cần Thiên Tà trưởng lão mở miệng, Bách Hoa Cốc chúng ta quyết không từ chối.
Thiên Tà đưa tay đỡ lấy nàng, cười nói:
- Trương Cốc chủ lại không coi Thiên Tà ta là người một nhà rồi. Mở miệng lại nói những lời như vậy làm ta rất thất vọng.
Trương Hinh Dư cũng không hiểu rõ ý tứ của hắn, nàng mỉm cười nói :
- Xin lỗi Thiên Tà trưởng lão, Bách Hoa Cốc chúng ta và Băng Nguyệt cung sẽ mãi mãi là người một nhà. Kim Minh Hạo, ngươi định đi đâu.
Trương Hinh Dư đột quát lớn, ánh mắt giận nhìn về cửa điện. Các đệ tử cũng nhìn lại, sau đó lập tức giận dữ. Tên Kim Minh Hạo lúc này đang lén lút chạy chốn ra tới cửa, hắn nghe thấy có người phát hiện mình, tăng nhanh tốc độ lao đi.
Kim Minh Hạo lúc này đã vô cùng hoảng sợ, hắn cá cược thua nhưng nếu chạy thoát,tuy vậy có hơi mất mặt một chút, nhưng ngày sau đột phá Thiên Cấp luyện dược thì chắc chắn sẽ không ai nhắc tới chuyện hôm nay. Một khi ở lại bị chặt mất một cánh tay, hy vọng đột phá của hắn sẽ biến mất, không những vậy, tu vi còn giảm sút thảm trọng. Vì vậy hắn thừa lúc mọi người không để ý chạy trốn, không nghĩ tới bị phát hiện, hắn lập tức cắn răng tăng cao tốc độ.
- Muốn chết, dám ở trong Bách Hoa Cốc chúng ta làm loạn.
Trương Hinh Dư cười lạnh một tiếng, sau đó cánh tay giơ lên, một chưởng pháp nho nhỏ bay về hướng Kim Minh Hạo, nhưng trên đường bay nó dần dần biến lớn hơn, lớn hơn.
Phanh phanh phanh phanh phanh
Kim Minh Hạo còn chưa kịp phản ứng thì Cự đại bàn tay đã nện xuống người hắn. Hắn kêu lên thảm thiết.
- Hừ.... Hôm nay chém ngươi một tay vì cá cược thua. Phế ngươi tu vi vì nói lời không giữ lời.
Trương Hinh Dư nói tiếp, sau đó lại đánh ra một chưởng về phía hắn. Kim Minh Hạo lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Sau đó ngất đi. Hắn mặc dù là Địa cấp luyện dược sư, nhưng tu vi võ học cũng không cao, chỉ có Kết đan cảnh. Mà Trương Hinh Dư là Hóa thần cảnh, khoảng cách chênh lệch lớn như vậy, muốn bóp chết hắn dễ như giết một con kiến.
Trương Hinh Dư xử lý xong, sau đó quay về phía Thiên Tà, nói:
- Thiên Tà trưởng lão, chúng ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu, một là cảm ơn ngài đã tặng cho Thiên cấp đan dược cứu Cựu Cốc chủ. Hai là muốn tẩy trần cho ngài. Mời đi bên này.
Thiên Tà cũng gật đầu đi theo sau nàng. Nhìn bóng lưng của nàng, hắn lại cảm thấy nóng người lên. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông to đang không ngừng lắc lư theo mỗi bước đi.
Trên bàn ăn, mọi người ăn uống khá vui vẻ, thoải mái. Mặc dù được mời rượu liên tục, nhưng Thiên Tà cũng không có từ chối một ai, bởi vì bọn họ toàn là mỹ nữ, có người nào được mỹ nữ mời rượu mà lại không uống chứ.
- Thiên Tà trưởng lão, lần này chúng ta vô cùng cảm tạ ngài. Nếu như có yêu cầu gì ngài cứ nói. Bách Hoa Cốc chúng ta sẽ không chối từ.
Bữa tiệc cũng đã sắp kết thúc, Trương Hinh Dư lên tiếng nói.
- Không phải ta đã nói rồi sao? Trương Cốc chủ, nàng không cần như vậy.
- Thiên Tà trưởng lão, nếu như ngài vừa ý người nào trong Bách Hoa Cốc chúng ta, ngài cứ nói. Ta tin đám đệ tử cũng không ai là không đồng ý.
Nghe Trương Hinh Dư nói vậy, cả đám nữ nhân có mặt trong Điện đều cúi đầu xuống, nhiều người mặt còn đỏ lên. Trong lòng bọn họ cũng không biết là đang suy lung tung gì.
Thấy hắn lại tiếp tục uống rượu, sau đó lắc lắc đầu. Trương Hinh Dư lại nói:
- Không lẽ Thiên Tà trưởng lão chướng mắt với đệ tử của Bách Hoa Cốc chúng ta.
Nghe vậy cả đám đều ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tà. Chờ đợi câu trả lời của hắn.
Thiên Tà cười cười nhìn bọn họ, nói :
- Nếu vậy ta vừa mắt Trương Hinh Dư nàng, thì có được không?
Trong điện lập tức im lặng không một tiếng động. Trương Hinh Dư ngây người ra, không biết nói gì.
- Khục.... Khục. Ta chỉ nói đùa. Các người đừng tưởng thật.
Thiên Tà thấy bầu không khí có chút không đúng, hắn vội vàng nói.
- Thiên Tà trưởng lão nếu là vừa ý Hinh Dư, ta cũng không phản đối.
Lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên. Sau đó một bóng người xuất hiện ở cửa. Thiên Tà ngước mắt lên nhìn, thì thấy một mỹ phụ xinh đẹp đang chậm rãi bước vào bên trong.
Mỹ phụ này cực kỳ xinh đẹp, khí chất ung dung, cao quý. Dáng người thướt tha, cực kỳ nóng bỏng.
- Sư phụ ( Thái thượng trưởng lão) sao người lại tới đây. Người bị thương vừa khỏi, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi.
Trương Hinh Dư lập tức chạy tới dắt tay nàng. Mà đám đệ tử cũng lập tức đứng dậy chào hỏi.
Mỹ phụ trước mắt này chắc chắn là Cựu Cốc chủ của Bách Hoa Cốc, đồng thời cũng là sư phụ của Trương Hinh Dư. Thiên Tà không nghĩ tới nàng còn trẻ, lại còn đẹp như vậy, hắn có một chút thất thần.
Giống bộ truyện lần trước. Bộ truyện này ta lại bị chó cắn. Một con thì không sợ, nhưng đây là cả đàn chó giữ. Tục ngữ nói: - Chó cắn theo đàn. Quả là không sai. Có lẽ ta phải dừng lại quá. Quá nhiều chó nên dù là sư tử cũng không đánh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.