Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 67: Mùa thu hoạch (2)




- Long quyền.
Tên thanh niên được gọi là Lăng thiếu hét lên một tiếng, sau đó đánh ra một quyền, một đầu hư ảnh Long xuất hiện, hướng về phía bốn người Thiên Tà gầm thét mà lao tới.
Thiên Tà bĩu môi, nhìn đầu hư ảnh Long kia, khinh bỉ nói:
- Long gì yếu như vậy. Nguyệt Nguyệt, cho hắn biết Long thật sự là như thế nào.
Theo hắn quan sát, đầu hư ảnh Long này trông vô cùng dữ tợn, nhưng uy lực không có bao nhiêu, thua xa Long ảnh của Huyền Nguyệt.
- Chết đi, Cuồng Phong Bạo Vũ.
Theo Lăng thiếu xuất thủ, lão giả áo trắng cũng nhanh chóng xuất thủ, phất trần phất mạnh một cái, Cuồng Phong xuất hiện, mang theo uy lực mạnh mẽ hướng về phía bốn người.
Huyền Nguyệt lúc này hét lên một tiếng. Một đạo hư ảnh Long khổng lồ xuất hiện sau lưng nàng. Hư ảnh Long này màu trắng, vảy rồng phát ra ánh sáng long lanh, nhìn vô cùng giống thật. Sau đó nàng cũng đánh ra một quyền. Không gian kịch liệt chấn động, Long ảnh màu trắng gầm thét lao đi, quấn thành một đoàn lộn xộn với Long ảnh của Lăng thiếu và cuồng phong của Bạch bào lão giả. Long ảnh màu trắng dẫn theo chiêu thức của hai người hướng về phía họ lao tới, vây kín họ lại.
Phốc
Lăng thiếu cùng lão giả phun ra một ngụm máu tươi.
- Chết
Lăng thiếu trong tay xuất hiện một cây đao màu đỏ, hung hăng chém ra một đao. Lập tức, một luồng năng lượng khổng lồ từ cây đao trong tay hắn lao ra, chém nát Long ảnh. Theo Long ảnh biến mất, bụi cát cũng dần dần tán đi. Lăng thiếu còn chưa kịp thở ra một hơi, thì sau gáy đột nhiên mát lạnh. Một chưởng lực khủng bố lại hướng về phía đầu hắn oanh tới.
Huyền Nguyệt không biết lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn, oanh ra một chưởng về phía đầu hắn.
Lăng thiếu vội vàng sử dụng thân pháp né tránh, chưởng lực oanh trượt qua đầu hắn, cuốn đi một bên tai của hắn. Mà lúc này, bạch bào lão giả cũng lao tới bên cạnh hắn, nói:
- Lăng thiếu, người không sao chứ.
- Đau chết ta.
Lăng thiếu ôm tai nói. Giọng nói vô cùng lạnh lùng. Lần này hắn đến nơi này tìm bảo, mọi việc vô cùng thuận lợi, bây giờ lại bị một cô gái đánh mất một bên tai, hơn nữa ba người bọn hắn đánh đều không lại. Mặc dù hắn không nhìn ra tu vi của cô gái này, nhưng hắn cũng không tin cô gái này đã tu luyện hơn một trăm năm. Bởi vì vừa rồi nghe giọng hét, hắn có thể khẳng định nàng còn rất trẻ.
Đừng nhìn hắn trẻ như vậy, nhưng hắn đã tu luyện hơn hai trăm năm. Lần này ba người bọn họ đánh không lại một cô gái trẻ, tin tức này nếu như truyền đi, hắn sau này làm sao còn mặt mũi gặp người.
Huyền Nguyệt một chưởng thất bại, nàng định tiếp tục đánh ra một chưởng nữa thì bạch bào lão giả hô lên:
- Chờ một chút.
Huyền Nguyệt nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tà. Thấy hắn gật đầu, nàng cũng dừng lại, đi tới bên cạnh hắn.
Bạch bào lão giả thấy nàng dừng lại, hắn thở ra một hơi, chắp tay, nói:
- Các vị, lần này xuất thủ tấn công các vị là chúng ta không đúng, chỉ cần các vị buông tha chúng ta. Chúng ta vô cùng cảm kích, đồng thời nguyện ý dâng lên bảo vật để xin lỗi.
Thiên Tà ôm lấy Huyền Nguyệt, cười nói:
- Lão già, ta thấy hình như lão không thể quyết định việc này.
Thiên Tà nói xong nhìn về phía Lăng thiếu, không cần nghĩ cũng biết ý hắn là gì.
Bạch Y lão giả cũng không tức giận, nơi này quả thật không phải do hắn làm chủ.
Lăng thiếu nhìn Thiên Tà thật lâu, sau đó cắn răng, nói:
- Chỉ cần các ngươi buông tha cho chúng ta, ta lấy danh dự bảo đảm sau này sẽ không tìm các ngươi gây phiền toái.
- Danh dự của ngươi đáng giá sao?
Thiên Tà nhìn Lăng thiếu, nói.
- Hừ... Ta là Lăng Hạo thiếu chủ của Hoàng Lăng Gia Tộc. Ngươi nói danh dự của ta có đáng giá không.
- Hoàng Lăng Gia Tộc là gì vậy, bản Công tử chưa nghe qua bao giờ. Mấy người biết không?
Thiên Tà ánh mắt nghi hoặc nhìn ba người Huyền Nguyệt. Thấy cả ba cùng lắc đầu, hắn lại nhìn Lăng Hạo, nói:
- Xin lỗi rồi. Không những Bản Công tử chưa từng nghe qua Hoàng Lăng Gia Tộc, mà ngay cả các nàng cũng chưa từng nghe qua.
- Hừ... Lũ vô tri. Hoàng Lăng Gia Tộc của chúng ta mặc dù không được xem là mạnh nhất Huyền Nam quốc, nhưng cũng không thua kém mấy gia tộc dẫn đầu kia. Chúng ta sắp tới sẽ phái người đến Huyền Nam hoàng cung cầu hôn. Chỉ cần hôn sự này thành công, Hoàng Lăng Gia Tộc sẽ mạnh mẽ quật khởi, san bằng những gia tộc khác.
- Rồi sao?
- Khốn kiếp, có gan ngươi cứ việc động thủ, Lăng Hạo ta mặc dù không đánh lại các ngươi, nhưng cũng chắc chắn có thể đồng quy vu tận cùng các ngươi.
Lăng Hạo giận dữ, nói. Nhưng thật ra hắn không có một chút nào nắm chắc cùng chết với bọn họ, huống chi hắn cũng không muốn chết. Nói vậy chỉ muốn hù dọa bọn họ một chút.
- Ồ.... Bản Công tử cũng muốn thử một chút, xem ngươi làm sao cùng chúng ta đồng quy vu tận.
Lăng Hạo nghe Thiên Tà nói vậy, khuôn mặt hắn biến sắc. Hắn không nghĩ tới người trước mắt này lại nói như vậy. Hắn có thể từ trên người Huyền Nguyệt cảm nhận được sự nguy hiểm, nàng có thể giết được hắn. Mà vừa rồi nếu hắn không kịp tránh né có thể bây giờ đã mang thư đến chỗ Diêm vương mua chỗ ở.
Bạch Y lão giả ở bên cạnh thấy Lăng Hạo sắc mặt biến chuyển, hắn nhìn Thiên Tà, nói:
- Vị huynh đệ này, cần gì phải như vậy, chỉ cần ngươi buông tha chúng ta lần này. Ngươi sẽ nhận được đền bù thỏa đáng. Đâu cần phải chém giết như vậy. Nếu như huynh đệ cứ cố tình muốn như vậy, chúng ta chỉ có thể phụng bồi tới cùng.
Thiên Tà nhìn lão giả, nói:
- Chúng ta chơi một trò chơi, thấy thế nào?
- Trò chơi gì? Thiên Tà nhặt lấy một lá cây, nói:
- Thấy lá cây này không? Bây giờ bản Công tử sẽ tung nó lên. Khi rơi xuống đất nếu là mặt trên lá cây thì các ngươi được sống, nhưng phải giao ra toàn bộ đồ vật các ngươi có. Nếu là mặt dưới thì... Tạm biệt. Diêm vương đang chờ các ngươi. Thấy sao.
Bạch Y lão giả nhìn về phía Lăng Hạo, chờ đợi quyết định của hắn.
Lăng Hạo nhìn Thiên Tà một chút, nói:
- Làm sao tin tưởng được ngươi?
- Ồ... Vậy ngươi có sự lựa chọn khác ngoài việc tin tưởng ta sao?
- Được.... Ta đồng ý.
Lăng Hạo cắn răng nói. Hắn thật sự không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn chết. Dù sao hắn cũng là thiếu chủ của Hoàng Lăng Gia Tộc, tương lai vui sướng đang ở phía trước.
Thiên Tà gật đầu, sau đó khẽ tung lá cây lên. Lăng Hạo và Bạch Y lão giả nhìn chằm chằm vào lá cây không chớp mắt. Đây là một trò chơi cược mạng, bọn họ đều không muốn chết, lên trong lòng đang cầu xin tổ tiên phù hộ. Lá cây xoay vòng rơi xuống đất, Lăng Hạo nhìn một chút, hét to:
- Mặt dưới, chúng ta thắng.
Thiên Tà nhìn hắn, cười nói:
- Xem ra các ngươi may mắn. Giao ra toàn bộ đồ vật, rồi cút.
Lăng Hạo và Bạch Y lão giả lấy ra toàn bộ đồ vật trên người mình giao cho Thiên Tà, sau đó quay người rời đi. Đi được vài bước, Lăng Hạo quay đầu lại, nhìn Thiên Tà, nói:
- Không biết ngươi tên là gì? Ta Lăng Hạo ngày sau sẽ trở lại đoạt lại toàn bộ đồ vật của mình.
Thiên Tà cười cười nhìn hắn, nói:
- Bản Công tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Thiên Tà. Tùy thời phụng bồi các ngươi tới báo thù. Nhớ kỹ một điều là lần sau sẽ không được may mắn như vậy nữa.
- Thiên Tà sao. Ta Lăng Hạo đã nhớ kỹ.
Lăng Hạo nói xong quay người rời đi. Đợi khi bóng lưng của hắn đi khuất, Huyền Nguyệt quay sang hỏi:
- Công tử, tại sao lại tha cho hắn.
- Vì hắn may mắn, không phải sao?
Thiên Tà nhìn nàng cười cười. Mị Mị nhìn hắn, nói:
- Công tử, mau xem bọn chúng có vật gì tốt không?
Thiên Tà gật gật. Bắt đầu trong kiểm tra nhẫn chứa đồ của hai người kia. Sau vài phút, hắn khá hài lòng với thu hoạch lần này. Bên trong nhẫn chứa đồ có khá nhiều đan dược, hơn chục bộ công pháp. Mà đặc biệt còn có một bộ công pháp thánh cấp tên là Ngạo Thiên đao pháp. Sau đó Thiên Tà lấy cây đao lúc trước Lăng Hạo dùng ra, quan sát một chút, nói:
- Phẩm cấp Thiên khí, gần với Thánh khí. Mị Mị chưa dùng loại vũ khí nào, cầm lấy tu luyện đi, cả bộ Công pháp này nữa. Nhớ nhỏ máu nhận chủ.
Thiên Tà đưa cây đao màu đỏ và bộ công pháp cho Mị Mị, nói. Hai thứ này có lẽ do Lăng Hạo cướp được hoặc tìm được cơ duyên, nhưng chưa kịp nhỏ máu nhận chủ, nên vừa rồi không phát ra được uy lực lớn nhất.
- Đa tạ Công tử.
Mị Mị nhận lấy Công pháp và Cây đao, sau đó nhỏ một giọt máu vào thân đao.
Ong Ong
Thân đao hơi dung động một chút, sau đó nằm im trên tay Mị Mị.
Mị Mị chém thử một đao ra ngoài, lập tức, vô số đao mang từ trong thân đao bộc phát ra, tạo thành một cỗ đao khí cực mạnh, hướng về phía trước lao tới. Những nơi đao mang bay qua cỏ cây đều bị hủy diệt, cuối cùng đao mang rơi xuống mặt đất tạo thành một hố sâu.
Thiên Tà gật gật đầu, nói:
- Uy lực không tệ. Mị Mị, cho nó một cái tên đi.
Mị Mị vuốt ve thân đao một chút, sau đó nói:
- Công tử, đao này toàn thân màu đỏ, sát khí lại lớn như vậy, gọi là Huyết Sát Đao đi.
Mị Mị vừa nói xong lời này, Huyết Sát Đao rung lên một chút, không biết là hài lòng hay là không hài lòng với cái tên này.
Thiên Tà gật đầu, nói:
- Đi thôi.
Ba người Huyền Nguyệt không nói gì, chỉ bước đi theo hắn.
( Dạo này chả có ai bình luận nữa vậy. Không lẽ tài năng của m.n có hạn? Nhưng mà ta vẫn chưa thấy ý kiến nào thực tế một chút mà. Cầu góp ý, nếu không có ai góp ý thì ta lại Lạc Trôi bộ này.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.