Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 53: Ma Tộc Nữ Tử




Thiên Tà rời khỏi phòng trời cũng đã tối mịt. Lấy ra một bình Hầu Nhi Tửu, nằm xuống bãi cỏ nhâm nhi.
- Ta buồn mượn rượu để say
- Giọt chua giọt đắng giọt cay giọt nồng
- Ta say trong cõi hư không
- Giọt sầu cay đắng lãng bồng bi ai
- Này đây giọt ngọt trang đài
- Mỹ nhân tửu đế ép nài chua cay
- Lắc lư chén rượu trong tay
- Sầu bi rũ bỏ men say chát nồng
- Nâng ly đáy mắt phiêu hồng
- Hồn ta rơi khoảng trời không mịt mù
- Phiêu diêu bay bổng lãng du
- Để ta quên hết lời du tình sầu
- Xác thì chẳng biết đi đâu
- Lờ mờ đôi mắt một màu nhạt phai
- Rượu vào một hóa thành hai
- Lại thêm tình khúc bi ai tửu sầu.
( Bài này của Lãng Du Khách. Tên tửu sầu nhé m.n)
Thiên Tà nằm nhâm nhi một mình, lẩm bẩm. Đột nhiên ánh mắt hắn nháy một cái, đưa mắt nhìn về phía thung lũng cấm địa. Thân hình lóe lên rồi biến mất.
Sát khí từ trong cấm địa truyền tới, luồng sát khí này lờ mờ ẩn hiện, người bình thường không thể cảm nhận được. Sát khí dường như bị thứ gì đó ngăn chặn, chỉ có một tia lọt ra ngoài, nhưng bên trong ẩn chứa vô cùng mạnh sự lạnh lẽo, khát máu, huyết tinh.
Thân hình Thiên Tà hiện ra, hắn nhìn vào trong một hang động trước mắt, sau đó chậm rãi bước vào. Bên trong hang động vô cùng rộng rãi, không có một chút ẩm thấp nào, đồng thời cũng sáng trưng. Thiên Tà nhìn chằm chằm vào bệ đá ở giữa hang động, bên trên tảng đá có một thân ảnh xinh đẹp. Đồng thời đạo thân ảnh này cũng là nơi sát khí phát ra.
Bệ đá cũng không lớn, rộng hơn chiếc giường một chút, bên trên bệ đá có một cô gái xinh đẹp đang lơ lửng trên không trung. Khuôn mặt cô gái này vô cùng xinh đẹp, đôi mắt vẫn nhắm lại giống như ngủ say.
Thiên Tà quan sát bệ đá một chút, thấy bệ đá này có một loại cấm chế cực kỳ mạnh mẽ, cảnh giới không tới Thiên Tiên thì không thể phá vỡ. Hắn nghi hoặc nhìn cô gái này, không hiểu nàng làm gì mà lại bị phong ấn trong một cấm chế mạnh như vậy.
Đột nhiên cô gái xinh đẹp này mở mắt ra, một đôi mắt câu hồn đoạt phách người khác nhìn chằm chằm vào Thiên Tà. Sau đó mỉm cười nói:
- Ngàn năm rồi, không nghĩ còn có người đến đây.
Đẹp.... Đẹp vô cùng, nụ cười của nàng đủ để mê hoặc tất cả những người đứng đối diện, cả nam lẫn nữ. Thiên Tà mê đắm nhìn nàng, phía trước cô gái này vô cùng hấp dẫn.
- Tiểu đệ đệ...
Cô gái chưa kịp nói xong thì Thiên Tà cắt lời, nói:
- Muốn bản Công tử giúp ngươi phá bỏ phong ấn.
Cô gái gật gật đầu, ánh mắt mị hoặc nhìn hắn.
- Thu mị thuật lại đi. Ngươi không mị hoặc nổi bản Công tử.
- Ngươi....
Cô gái vô cùng kinh ngạc, nàng không nghĩ tới mị thuật của mình lại không mê hoặc được người trước mắt này, hơn nữa còn dễ dàng bị hắn phát hiện như vậy. Phải biết nàng tự hào nhất là mị thuật, ngàn năm trước cũng gần như không có người có thể chống lại mị thuật của nàng.
- Muốn bản Công tử thả ngươi cũng không khó. Nói đi ngươi là ai.
- Hừ....
- Không nói thì bản Công tử đi.
- Hừ...
Cô gái lại hừ một tiếng,Thiên Tà lắc đầu, quay người rời khỏi. Đi được vài bước, hắn lại quay đầu lại, nói:
- Ah quên nói cho cô biết, Cấm chế này rất mạnh, không phải người nào cũng phá được. Bây giờ không còn giống như một ngàn năm trước nữa.
- Không giống?
- Đúng vậy nha. Bây giờ tu hành khó khăn, không còn nhiều những cường giả như ngày xưa nữa.
- Ngươi có ý gì?
- Cô bị ngu sao? Bây giờ đại lục này gần như không còn ai có thể phá hủy cấm chế này.
Thiên Tà nói vậy khiến cô gái nổi giận. Bộ ngực không ngừng phập phồng, Thiên Tà lại được một phen no mắt. Cô gái cũng nhìn thấy ánh mắt của hắn, lông mày của nàng hơi nhíu lại, nói
- Sắc Lang, ngươi nhìn cái gì.
- Khục... Vậy bản Công tử đi.
Thiên Tà quay đầu đi ra cửa. Thấy hắn sắp ra khỏi cửa, cô gái này cũng gấp gáp gọi lại:
- Ngươi chắc chắn có thể phá giải cấm chế cho ta.
- Bản Công tử già trẻ không gạt, nữ nhân thỉnh thoảng sẽ gạt, còn Mỹ nữ... Ta cũng không gạt.
- Ta nói cho ngươi lai lịch của ta. Ngươi phải phá giải cấm chế cho ta?
Thiên Tà quay đầu lại, nói:
- Như vậy từ đầu có phần đỡ tốn thời gian không. Nói đi, Bản Công tử sẽ xem xét.
- Ngươi....
- Không nói thì thôi. Ta đi trước.
- Ta... Ta nói còn không được sao.
Thiên Tà mỉm cười, đi tới bên cạnh bệ đá, tìm một chỗ ngồi xuống.
- Ta tên là Mị Mị, Ma Tộc thập vị Hộ Pháp một trong. Ngàn năm trước trận chiến Thần Ma, Thần Tộc giành chiến thắng, ta bị chúng bắt giữ rồi phong ấn tại đây. Chính là như vậy, ngươi nhanh phá cấm chế cho ta.
Cô gái tên là Mị Mị kia nói xong, bắt đầu thúc dục hắn.
- Tu vi thấp như vậy cũng được làm Hộ Pháp Ma Tộc, không hiểu Ma Tộc các ngươi làm sao dám khai chiến với Thần Tộc. Không lẽ ngươi có một chân với Ma Vương.
- Tên khốn kiếp, Ta dùng bản lĩnh để leo lên Hộ Pháp được không, biết Mị Mị ta tu luyện cái gì không. Là Mị thuật, Mị thuật ngươi hiểu không. Năm đó Mị Mị ta mê hoặc không biết bao nhiêu cường giả, khiến chúng liều mạng chiến đấu cho ta. Hừ... Lúc ta tung hoành thiên hạ ngươi còn chưa ra đời đây.
- Nói phét, Mị thuật của ngươi giỏi vậy thì làm sao lại bị nhốt ở đây.
- Ta.... Khốn kiếp mà, nếu không phải gặp tên hòa thượng trọc ngu ngốc kia, ta đã chạy thoát.
Mị Mị vô cùng tức giận, tên trước mắt này còn khó đối phó hơn cả tên hòa thượng trọc ngàn năm trước, tên trước mắt này một chút cũng không bị nàng mê hoặc. Nói chuyện với hắn luôn khiến nàng tức giận.
- Ngươi có thả ta ra không thì bảo.
- Không
- Ngươi... Không phải ngươi nói ta cho ngươi biết lai lịch của ta ngươi sẽ thả ta ra sao.
Thiên Tà đứng dậy, phủi phủi quần áo, nói:
- Bản Công tử chỉ nói là sẽ xem xét. Nhưng ngươi nói ngươi lợi hại như vậy, thả ngươi ra không phải làm hại cho thế gian sao?
- Ngươi...
- Bản Công tử làm sao?
- Ngươi vô sỉ.
- Cám ơn đã khen.
- Ngươi hạ lưu.
- Đa tạ đã khích lệ.
- Ngươi... Tức chết ta mà.
Mị Mị cũng bó tay rồi. Nàng nói cũng không nói lại người này, Giỏi nhất là Mị thuật cũng không mê hoặc được người trước mắt này.
- Ngươi tên gì.
- Bản Công tử tên Thiên Tà, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu phá cấm chế cho ta.
Thiên Tà không nói gì, ánh mắt sắc sắc, hèn mọn bỉ ổi nhìn nàng.
- Dâm Tặc.
Mị Mị thấy ánh mắt của hắn không hề che giấu dâm quang mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, miệng không khỏi mắng một câu. Dần dần, khuôn mặt nàng đỏ lên một chút, trước kia cũng có rất nhiều ánh mắt dâm đãng, như muốn lột sạch nàng ép xuống dưới thân nhìn nàng, nàng cũng không nhíu mày một cái. Nhưng tên thanh niên gọi là Thiên Tà trước mắt này lại không giống. Nàng cảm thấy mình như bị lột sạch quần áo trước ánh nhìn của hắn. Cảm giác này trước đây chưa từng xuất hiện.
Thiên Tà cứ như vậy nhìn nàng, ánh mắt của hắn càng lúc càng thêm dâm đãng, trong lòng dục hỏa cũng bùng cháy dữ dội. Dưới háng Cự Long cũng đã ngẩng đầu, chống lên quần, tạo thành một cái lều vải cao cao. Hắn vội vàng quay mặt đi, nếu nhìn tiếp hắn sẽ không kìm chế được xúc động cường gian cô nàng này.
Mị Mị cũng nhìn thấy phản ứng của hắn, nàng cũng nhìn thấy luôn căn lều vải giữa hai chân hắn.
- Dâm ma, ngươi.... Ngươi.
- Phản ứng tự nhiên, đừng hiểu lầm, đây chỉ là phản ứng tự nhiên.
Thiên Tà giải thích, mà chính hắn cũng không tin tưởng lời giải thích này của mình.
- Thiên Tà công tử, chỉ cần ngươi giúp người ta phá cấm chế, người ta chính là của ngươi. Lúc đó ngươi muốn làm thế nào thì làm nha.
Mị Mị thấy hắn có phản ứng với mình, hy vọng lóe lên, nàng lại sử dụng mị thuật dụ dỗ hắn.
- Bản Công tử nói lại lần nữa. Thu lại mị thuật của ngươi. Nếu không CHẾT.
Thiên Tà trầm giọng nói. Đồng thời sát khí mãnh liệt bộc phát, nhiệt độ xung quanh ầm ầm giảm xuống. Hắn ghét nhất là người khác sử dụng mị thuật với mình. Mà bên trong cấm chế Mị Mị cũng hoảng sợ, thân thể nàng khẽ run lên. Nàng chưa bao giờ gặp ai có sát khí khủng bố như vậy, kể cả Ma Tộc trước kia cũng không ai có kinh khủng sát khí như vậy.
- Ngươi... Ngươi bình tĩnh... Ta không dùng... Không dùng mị thuật... Là được chứ gì...
Mị Mị vội vàng nói, nàng không có một chút nào nghi ngờ về việc nếu nàng không thu lại mị thuật, hắn sẽ lập tức giết nàng.
Thiên Tà nở nụ cười, sát khí cũng biến mất
- Như vậy có phải ngoan hơn không. Bản Công tử mặc dù không ghét người tu luyện mị thuật, nhưng ghét nhất bị người khác sử dụng mị thuật với mình.
Mị Mị thở ra một hơi. Tên thanh niên trước mắt này thay đổi cũng quá nhanh rồi. Nàng còn mơ màng nghĩ luồng sát khí khi nãy chỉ là ảo giác. Nếu không phải vậy thì tên trước mắt này dốt cuộc là ai. Phải biết muốn có được sát khí mạnh như vậy thì phải giết chóc, chém giết không biết bao nhiêu người. Cho dù là giết toàn bộ Ma Tộc năm đó cũng không đủ.
---- Cầu góp ý. Dạo này không ai chịu bình luận góp ý nữa ah. Làm ta mất cả tâm trạng muốn viết. -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.