Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 45: Băng Nguyệt cung chém giết




Băng Nguyệt cung trên núi, ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm những tảng băng thêm đỏ rực. Màu đỏ trên những tảng băng này là máu. Đúng vậy, chính là máu tươi chảy ròng ròng trên mặt băng, mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí.
Băng Nguyệt cung quảng trường, toàn bộ đệ tử Băng Nguyệt cung quần áo trắng bị máu nhuộm thành màu đỏ, trong tay họ vẫn kiên cường cầm chặt vũ khí, ánh mắt tràn ngập sự thù hận. Chậm chạp lui về phía Băng Nguyệt điện. Ở giữa đám đệ tử đang không ngừng lùi về phía sau đó, Băng Nguyệt cung cung chủ Tiết Tiên Tiên khuôn mặt trắng bệch, quần áo bị máu nhuộm đỏ rực. Có vẻ như đã bị thương nặng.
Mà trước mặt bọn họ là một đám người mặc đồ màu đen, có huy hiệu Thần Ma điện. Đám người này từng người từng người khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tỏa ra vô tận sát cơ, đang từng bước tiến đến. Dẫn đầu đám người mặc đồ đen là bảy tám người đàn ông trung niên và một người thanh niên. Bọn họ là Thần Ma điện điện chủ cùng trưởng lão, từng người từng người khí tức mạnh mẽ. Mà người thanh niên bên cạnh bọn họ tuổi tầm hai mươi, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, trên môi luôn treo một nụ cười quyến rũ, mặc một bộ đồ hoa văn sặc sỡ. Nhưng trong mắt hắn lại có từng tia hung tàn, ác độc. Hắn chính là Đại đệ tử của Thần Ma điện, nổi tiếng là người ác độc, chuyên thu nữ giới làm lô đỉnh để hấp thu nguyên lực đề cao tu vi. Mới hai mươi tuổi mà tu vi đã là Hóa thần sơ kỳ. Với tu vi như vậy cũng đủ để biết hắn đã làm hại bao nhiêu cô gái.
Bảy tám người dẫn đầu này toàn bộ là Hóa thần cảnh tu vi. Bọn họ không ngừng tỏa ra uy áp vào đám đệ tử Băng Nguyệt cung trước mặt.
- Thần Ma điện - Mộ Phong, Băng Nguyệt cung chúng ta không trêu chọc gì Thần Ma điện , các người định cùng Băng Nguyệt cung chúng ta không chết không thôi sao.
Tiết Tiên Tiên khuôn mặt trắng bệch, nàng nhìn trên mặt băng vô số thi thể của đệ tử Băng Nguyệt cung, phun ra một ngụm máu nói.
Thần Ma điện lần này bất ngờ tấn công Băng Nguyệt cung khiến mọi người không kịp trở tay. Trận pháp bảo vệ cũng bị nội gián vụng trộm phá hủy. Sau đó đám người Thần Ma điện như nước vỡ bờ tràn vào, các đệ tử chống trả quyết liệt, nhưng tử thương vô số, phải vừa đánh vừa lui đến Băng Nguyệt điện.
- Ha Ha... Tiết Tiên Tiên, Băng Nguyệt cung các ngươi còn tư cách cùng chúng ta không chết không thôi sao.
Mộ Phong cười lớn nói
Băng Nguyệt cung bây giờ toàn bộ trưởng lão đều bị trọng thương, co quắp lại một chỗ. Bây giờ như cá nằm trên thớt, mà Thần Ma điện bọn họ là dao sắc, bất cứ khi nào cũng có thể làm thịt.
- Tiết Tiên Tiên, đầu hàng đi, với dung mạo của ngươi, chắc chắn sẽ được Điện chủ của chúng ta sủng ái, yêu thương. Ngươi muốn toàn bộ đệ tử đều bị tiêu diệt sao.
Một người trung niên đứng bên cạnh Mộ Phong lớn tiếng nói.
- Câm miệng... Đệ tử Băng Nguyệt cung chúng ta thà chết chứ không đầu hàng.
Tiết Tiên Tiên ngửa mặt lên trời, gào lên. Sau đó nhìn một người trung niên mỹ phụ bên cạnh Mộ Phong, nói:
- Mộ Tuyết, Băng Nguyệt cung đối với ngươi không tệ. Không nghĩ tới ngươi lại phản bội Băng Nguyệt cung chúng ta, âm thầm phá vỡ trận pháp cho đám người Thần Ma điện tiến vào. Ngươi ăn cháo đá bát. Ngươi không phải con người. Tiết Tiên Tiên ta năm xưa mắt mù, lại dẫn sói vào nhà.
Nói xong, nàng lại phun ra một ngụm máu tươi. Mộ Tuyết là trưởng lão được nàng đưa vào trong Băng Nguyệt cung nhiều năm trước, nàng cực kỳ tín nhiệm. Không nghĩ tới...
- Cung chủ
- Cung chủ... Người không sao chứ.
Đám trưởng lão và đệ tử túm lại hỏi han.
Lúc này trung niên mỹ phụ tên Mộ Tuyết kia đứng ra, nói:
- Tiết cung chủ, ngươi biết ta là ai không. Ta là Mộ Tuyết, Mộ Phong là anh trai của ta. Mộ Tuyết ta gia nhập Băng Nguyệt cung chỉ là nhận lệnh làm việc. Tiết cung chủ, đầu hàng đi, ta sẽ đảm bảo an toàn của cung chủ. Cả các ngươi nữa, nể tình chúng ta tiếp xúc nhiều năm, chỉ cần đầu hàng, các người sẽ không phải chết.
Tiết Tiên Tiên lắc đầu, nói:
- Các người sợ chết không.
- Chúng ta muốn cùng cung chủ tử chiến đến cùng.
Bên cạnh nàng, Lãnh Dao nói. Các đệ tử và trưởng lão cũng hét lên, ánh mắt kiên quyết.
- Đúng vậy... Cung chủ... Chúng ta tử chiến. Dù chết cũng không cho bọn họ sống dễ dàng. Sau này Thiên Tà trưởng lão chắc chắn sẽ san bằng Thần Ma điện, báo thù cho chúng ta.
- Tử chiến...
- Tử chiến.....
Tiết Tiên Tiên nghe vậy, nhớ đến Thiên Tà, nhớ tới những lần hai người điên cuồng, nhớ cách hắn đè lên người mình. Bất chợt, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
- Thiên Tà? Các ngươi chết đến nơi rồi còn nghĩ tới hắn. Lãnh Dao, ngươi không phải là vì hắn mà phế bỏ tu vi rời khỏi Thần Ma điện chúng ta sao.
Tên thanh niên đứng bên cạnh Mộ Phong nói.
- Tên gọi là Thiên Tà giỏi như vậy sao giờ không thấy mặt hắn. Hừ, không biết hắn sợ hãi chốn chỗ nào rồi. Lãnh Dao, chỉ cần ngươi quy thuận ta, Vân Hải ta sẽ cầu xin Điện chủ tha cho ngươi một mạng.
- Vân Hải, ngươi tưởng Lãnh Dao ta không biết ngươi là loại người gì sao. Lãnh Dao ta đời này có một vết nhơ duy nhất là đã từng ở trong Thần Ma điện, làm sư muội của Vân Hải ngươi. Hôm nay ta thà chết chứ quyết không đầu hàng các ngươi.
Tiết Tiên Tiên chống kiếm, đứng dậy hét lên:
- Tử chiến... Dù có chết cũng phải chết trong vinh quang.
- Đúng vậy tử chiến... Chết cũng phải kéo theo đám người Thần Ma điện này chôn cùng.
- Tử chiến...
-....
Toàn bộ số trưởng lão và đệ tử cũng hét lên, ánh mắt kiên quyết. Tay cầm chặt lấy kiếm. Chiến ý dâng lên cực cao.
- Đã như vậy thì các ngươi chết đi. Sau đêm nay trên đại lục này sẽ không còn Băng Nguyệt cung.
Mộ Phong nói. Sát cơ bùng nổ.
Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên, giọng nói truyền tới:
- Tốt, bản Công tử cũng muốn nhìn xem Thần Ma điện các ngươi làm thế nào để cho Băng Nguyệt cung ngày mai biến mất khỏi đại lục.
Mọi người nhìn vào hướng thanh âm phát ra. Chỉ thấy một nam ba nữ, nam nhân khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ quần áo màu trắng, trên miệng treo nụ cười, ba người nữ nhân dáng người yểu điệu, mang khăn che mặt đang chậm rãi đi tới.
- Thiên Tà trưởng lão..
Một đệ tử nhận ra người nam nhân này, hét lên. Lập tức khiến đám người bừng tỉnh, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Bốn người này chính là đám người Thiên Tà, Huyền Nguyệt, Phương Hân và Mộng Kỳ. Sau vài ngày bọn họ vượt qua rừng rậm, cuối cùng cũng trở về đến Băng Nguyệt cung. Thiên Tà cười cười, vẻ mặt vô sỉ nói:
- Này đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy, bản trưởng lão da mặt rất mỏng. Lâu rồi không trở về, mọi người nhớ ta không.
Lập tức một đám bắt đầu xôn xao lên. Đám người vui vẻ nói chuyện, căn bản không để ý đám người Thiên Ma điện sát cơ mãnh liệt trước mắt. Một tiếng hừ lạnh phá vỡ bầu không khí vui vẻ.
- Hừ... Ngươi chính là Thiên Tà.
Mộ Phong hừ lạnh hỏi.
- Đúng vậy, chính là bản Công tử. Làm sao, thấy rất đẹp trai chứ gì.
Thiên Tà đắc ý nói.
Lúc này Vân Hải đứng ra, nói:
- Ngươi chính là Thiên Tà trong miệng Lãnh Dao.
Không đợi Thiên Tà trả lời, hắn tiếp tục nói:
- Lãnh Dao đây là ngươi sùng bái người. Ta thấy hắn cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ khuôn mặt trắng trẻo hơn Vân Hải ta một chút đi. Đúng tiêu chuẩn của một tiểu Bạch Kiểm mà.
- Làm sao không nói chuyện, không lẽ ngươi sợ rồi.
Vân Hải thao thao bất tuyệt nói. Trong mắt hắn Thiên Tà chỉ là một người bình thường, bởi vì lấy tu vi Hóa thần cảnh của hắn vẫn không nhìn ra gì. Hắn cũng không tin tên mặt trắng nhỏ trước mắt tu vi cao hơn hắn.
- Thằng Ranh, cút qua một bên, chút nữa bản Công tử xử lý ngươi.
Thiên Tà toát ra một câu khiến Vân Hải nổi giận, hắn nói:
- Tiểu Bạch Kiểm, ngươi nói gì?
- Bản Công tử nói ngươi cút sang một bên.
Vân Hải giận giữ lại buồn cười, một tên mặt trắng không có tu vi chửi mắng một người Hóa thần cảnh, truyền ra khiến người khác cười bể bụng. Hắn bộc phát khí thế Hóa thần cảnh của bản thân, hài hước nhìn Thiên Tà, nói:
- Tiểu Bạch Kiểm, ta không tránh, ngươi làm gì được ta.
- Vậy CHẾT.
- Ha...hA... Chết... Chỉ bằng ng...ươi...
Tiếng cười chưa kịp chấm dứt thì hắn thấy thân thể mình bị sức mạnh nào đó khiến tự động bay về phía trước, hắn vô lực dẫy dụa.
Thiên Tà nhấc tay lên, năm ngón tay quắp lại trong hư không, tiếp đó Vân Hải bị hút đến tay hắn.
- Khốn kiếp, Bản Công tử nói mà ngươi không thèm nghe. Muốn chết thì bản Công tử cho ngươi toại nguyện.
Thiên Tà nói xong, một đấm giáng vào Vân Hải bụng. Khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Bản Công tử để ngươi sống thêm vài phút. Ngươi không muốn, lại muốn chết luôn. Ta cho ngươi muốn chết.
Nói xong lại một cái tát tát xuống mặt Vân Hải khiến hắn da mặt nát bét, huyết nhục mơ hồ. Vân Hải mặc dù thân thể không thể động đậy, nhưng miệng hắn vẫn nói chuyện được.
- Chó chết... Ta muốn đánh nát tứ chi ngươi. Sau đó ở trước mặt ngươi chơi chết con kỹ nữ Lãnh Dao...
- Đánh nát tứ chi ta, vậy bàn công tử trước hết đánh nát chân tay ngươi.
Thiên Tà nói xong, bàn tay đập mạnh xuống chân tay Vân Hải, khiến hắn tứ chi nát bét, huyết nhục, xương cốt mơ hồ không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.