Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Chương 37: Thiên Nam Sơn Mạch




Thiên Nam Sơn Mạch
Lúc này ở hai người Thiên Tà và Huyền Nguyệt cũng đã vượt qua ranh giới của khu vực yêu thú cấp thấp, sắp vào tới khu vực có yêu thú hoạt động. Kiếm một gốc cây ngồi xuống, lấy một bình rượu ra uống, vừa uống một ngụm lại nhớ tới lão giả say hôm trước. Lão bảo giới thiệu mỹ nữ cho mình mà chạy mất hút, không thấy tăm hơi đâu. Quả nhiên những tên say sỉn không tin được.
Huyền Nguyệt thấy hắn dừng lại ở đây, còn ngồi uống rượu, không nhịn được, hỏi:
- Công tử, không đi tiếp sao.
- Có đi.
- Vậy sao người...
- Đợi người.
Huyền Nguyệt nghe xong, trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nữa.
Hơn một tiếng sau
- Công tử, đợi ai vậy.
- Phương Hân
- Phương Hân, nàng không phải ở Học Viện sao?
- Trốn theo chúng ta rồi.
- Đi theo, sao ta không phát hiện ra.
- Nàng dừng một loại Công pháp che giấu nào đó. Nàng không nhìn thấy cùng bình thường.
Hai tiếng sau, Huyền Nguyệt cũng đã mất đi kiên nhẫn, đang định nói gì thì tiếng động xoạt xoạt vang lên. Thiên Tà, nói:
- Ra đi, ba tiếng rồi còn không chịu ra sao, con mèo nhỏ.
Một bóng người từ phía sau một thân cây đi ra trong ánh mắt kinh ngạc của Huyền Nguyệt, người bước ra chính là Phương Hân, nàng đi lại gần, nói:
- Công tử phát hiện ra ta từ khi nào vậy?
- Lúc xuất phát.
- Hừ... Vậy mà người ta còn nghĩ không bị phát hiện, làm người ta núp sau thân cây như vậy.
- Được rồi, lên đường đi.
Thiên Tà nói xong, đứng dậy đi về phía trước.
Ba người đi được một đoạn thì tiếng đánh nhau truyền tới. Phương Hân thích náo nhiệt lập tức vọt tới chỗ phát ra âm thanh. Thiên Tà lắc đầu, kéo Huyền Nguyệt đi tiếp. Hắn cũng đã cảm nhận được phía đang đánh nhau cũng không có khí tức gì quá mạnh, nên cũng mặc kệ nàng.
Ầm Ầm
Một cái cây to lớn bị quật gãy, cành lá rơi tán loạn. Phía sau cái cây, một con Rắn màu đỏ to lớn đang đánh nhau với một người thanh niên mặc áo đen. Đuôi rắn quét qua, người này lập tức bị đánh bay ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi.
Con Rắn này toàn thân đỏ như máu, mở ra cái miệng đỏ ngầu hướng về phía người thanh niên này lao tới. Ở phía xa, có hai người, một nam một nữ đang lao tới cứu người thanh niên này, nhưng khoảng cách quá xa, có vẻ như không kịp. Người thanh niên này tuyệt vọng, đang định nhắm mắt lại thì một ánh kiếm lóe lên, con Rắn lớn bị chém trúng, nhưng chỉ bị thương một chút rồi nhanh chóng lùi lại.
- Đa Tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng.
Người thanh niên này vốn đã tuyệt vọng, không nghĩ tới trong lúc nhắm mắt chờ chết thì có người cứu mình. nhìn lại thì thấy một cô gái mặc đồ màu đen đã cứu mình, vội vàng chắp tay cảm tạ. Dù sao ở đại lục này thực lực là tất cả. Những người có nắm đấm to, lời nói ra chính là công lý.
- Đa tạ Tiền bối.
Người thanh niên và cô gái kia lúc này mới kịp chạy tới, vội vàng nói. Phương Hân gật gật đầu, cũng không nói gì.
Con Rắn kia lúc này đã có vẻ cực kỳ giận dữ, cả người tỏa ra nồng đậm mùi máu tươi. Cảm nhận được mùi máu kinh khủng này, hai người thanh niên và cô gái kia cả người run lên. Sắc mặt trắng bệch, không dám nói gì. Phương Hân cũng không nhìn con mãng xà này, mà nàng cảm thấy Thiên Tà khoảng cách ngày càng xa, dậm chân, nói:
- Dâm ma, không đợi người ta. Không được, phải giải quyết nhanh chóng, nếu không sẽ mất dấu.
Nói xong lập tức lao về phía Con mãng xà đỏ này. Mà về phía Con mãng xà này cũng không chịu yếu thế, hai bên lao vào cắn nhau.
Bốn phía cây cối, đất đá bay tung toé khiến ba người đứng ngoài xem không khỏi trợn mắt há mồm. Khi bụi đất lắng xuống, ba người chỉ thấy mãng xà nằm rạp trên đất, đầu một nơi thân một nẻo. Còn vị tiền bối kia đã không thấy bóng dáng.
Vài giờ sau, ba người Thiên Tà đã vượt qua một cánh rừng rậm, trước mắt là một thung lũng. Nhìn như thung lũng chết, bởi vì bên trong thung lũng chỉ có những tảng đá nhấp nhô, Vài thân cây đã chết cháy không biết từ khi nào. Không có một cái cây hay một ngọn cỏ xanh tốt.
Ba người đi vào bên trong, cảm nhận được nhiệt độ bên trong khá nóng bỏng. Phương Hân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trong này có một loại Hỏa diễm nào đó tồn tại.
Đi thêm vài bước nữa thì có một vài người nhảy ra, nói:
- Ba vị, Chắc ba người cũng cảm nhận được phía trong có Hỏa Diễm tồn tại nên mới đi vào . Nhưng chúng ta đã chờ đợi ở đây rất lâu rồi, bắt buộc phải lấy được Hỏa Diễm này, mong ba vị quay trở về đi. Chúng ta cũng không muốn phải đánh nhau với ba vị.
Thiên Tà nhìn mấy người, thấy bọn họ đều mặc quần áo của Thiên Nam Học Viện, hắn hỏi:
- Đệ tử của Thiên Nam Học Viện
- Đúng vậy.
Thiên Tà gật đầu, nói:
- Chúng ta cũng không phải là muốn Hỏa Diễm mà vào đây. Chúng ta chỉ muốn đi qua khu vực này, không có ý nghĩ tranh đoạt Hỏa Diễm cùng các vị. Hy vọng mọi người có thể cho chúng ta đi qua.
Đám người nhìn Thiên Tà một lúc, rồi gật gật đầu cho họ đi qua. Thiên Tà cũng không muốn tranh đoạt gì, dù sao bọn họ chặn lại nói chuyện cũng không khó nghe, phách lối. Lên hắn cũng không muốn gây chuyện với người ta.
Ba người nhanh chóng vượt qua thung lũng, lúc này sắc trời cũng đã tối. Vội vàng kiếm một hang động nghỉ ngơi, Huyền Nguyệt đi ra bắt một con yêu thú nhỏ rồi làm thịt. Ba người ăn uống lo say rồi đi ngủ.
Giữa đêm khuya, Thiên Tà tỉnh giấc, loay hoay mãi cũng không ngủ tiếp được. Hắn dứt khoát đứng dậy đi dạo.
Đêm đã khuya, cả khu rừng như cũng chìm vào trong giấc ngủ, im lặng không một tiếng động. Lúc này một bóng người đi lang thang dưới ánh trăng, đêm nay ánh trăng rất sáng, Thiên Tà vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, không biết lúc nào đã đến bên cạnh một bờ hồ. Nhìn ánh trăng in bóng dưới mặt hồ, hắn thở dài một hơi.
Rầm
Đột nhiên trên mặt hồ có một cái bóng người lao lên trên mặt đất. Dưới ánh trăng sáng, Thiên Tà có thể nhận ra bóng người này là Phương Hân. Nhưng lúc này nàng toàn thân trần như nhộng, không có một mảnh vải che thân. Trước ngực cặp vú trắng hơi vểnh lên, vòng eo thon gọn, cặp chân dài thẳng tắp, cân đối, mơ hồ có thể nhìn thấy rừng cây rậm rạp đen bóng giữa hai chân. Thiên Tà lập tức ngây người.
Phương Hân lúc này cũng cảm giác được trên bờ có người, vội vàng dùng tay che đi những vị trí chủ chốt. Đang định kêu to lên thì nhận ra người trước mắt này là ai. Khuôn mặt đỏ lên, thấy hắn vẫn còn chăm chú nhìn thân thể mình, ánh mắt mê say, khóe miệng còn chảy ra một dòng nước nhỏ. Nàng vừa vui vừa xấu hổ. Vui vì hắn yêu thích cơ thể của mình, xấu hổ vì lần đầu tiên bị một người nam nhân nhìn hết toàn thân. Phương Hân đỏ mặt, nói:
- Công tử... Người nhìn đủ chưa...
Thiên Tà vô ý thức trả lời:
- Chưa đủ...
Nói xong mới nhớ ra gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nàng, giải thích:
- Phương Hân.... Ta... Ta....
Thấy bộ dáng luống cuống của hắn, Phương Hân cười một tiếng, nàng cũng không có mặc lại quần áo, mà là đi tới bên cạnh hắn, buông ra hai tay che chắn trên người, sau đó ôm lấy cổ hắn, giọng nói mang theo vô tận dụ hoặc, nói:
- Công tử, không nhìn đủ có thể tiếp tục nhìn nha. Dù sao người ta sớm muộn gì cũng là người của Công tử.
----- Có ăn không ạ... Ai đồng ý ăn thì bình luận một cái, ai không đồng ý cũng bình luận một cái. Bên nào thắng thì sẽ ăn, thua thì để hôm khác. Năm cái bình luận đầu -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.