Tiểu Bạch Dương

Chương 29:




Lúc nghe bọn họ nói chuyện, Bạch Tân Vũ mới biết được Hứa Sấm là đàn anh của Hoắc Kiều ở trường quân đội, sau này vào chung một đoàn, hai người làm bạn thân của nhau cho đến khi Hoắc Kiều vào đại đội Báo Tuyết. Cậu cứ ngỡ Hứa Sấm hơn ba mươi, hóa ra gã cũng mới vừa đầy ba mươi mà thôi, quả nhiên người hay tức giận thì mau già.
Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, không ngừng nhắc về khoảng thời gian hào hùng mới đầu đến quân đội.
Hứa Sấm có hai chén rượu vào bụng, không chỉ cảm xúc mà âm giọng cũng cất cao lên, “Ầy, Hoắc kiều, cậu còn nhớ rõ không… Trần Tĩnh, lúc mới tới … Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, cậu có nhớ, lúc Hoắc Kiều vẫn còn là trung đội trưởng đội trinh sát, lần đầu cậu gặp nó, nó nói cái gì ấy nhỉ.”
Trần Tĩnh cười cười, “Nói tôi để tóc dài nửa năm là giả gái được luôn.”
“Ha ha ha ha đúng đúng, lúc ấy nguyên cả đám lăn ra cười.” Hứa Sấm vỗ đùi cười ha hả.
Hoắc Kiều nhấp chút rượu, cười nhẹ hai tiếng.
Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Cái này có gì vui đâu, mà nãy giờ ngài cứ cười mãi.”
“Ha ha ha ha, thật ra, bọn tôi cười là vì một nguyên nhân sâu xa khác nữa, nguyên nhân này Hoắc Kiều không muốn bọn tôi nói cho cậu biết, Hoắc kiều cũng không còn ở đội trinh sát, bình thường các cậu có muốn cũng gặp không được, Hoắc Kiều, cậu nói cho nó biết đi.”
Hoắc Kiều đưa chung rượu xái lên miệng, hắn hà hơi, cười nói: “Được, để tôi nói. Tiểu Trần, con trai Hoắc gia đều có một bệnh chung, đó là phát dục muộn, sau hai mươi tuổi mới bắt đầu phát triển, hồi mới vào trường quân đội vóc người tôi còn thấp hơn cậu một chút, khi đó huấn luyện viên mới đầu nhìn thấy tôi thì câu nói đầu tiên là, ‘ để tóc dài nửa năm là giả gái được rồi, còn thi vô trường quân đội làm gì?”
Trần Tĩnh cười phì, nửa giỡn nửa thật nói: “Sự thật chứng minh dù hình dáng có ra sao thì vẫn có thể làm một người lính giỏi.”
Hoắc Kiều híp mắt mỉm cười, hướng Trần Tĩnh nâng chén, “Đương nhiên, có tôi là tiền lệ mà, lúc ấy tôi cũng không hề có ý xem thường cậu, chỉ là thấy cậu thú vị nên muốn trêu chọc cậu thôi.”
Hứa Sấm cười nói, “Cậu nha, rõ ràng là muốn tìm người trả thù chứ gì, nếu không trường quân đội hai năm trước đây đã cho cậu danh hiệu nữ tướng, chắc là tấm tức lắm phải không, ông Hoắc, ha ha ha ha ha.”
Hoắc Kiều nháy mắt, “Tôi tấm tức chỗ nào, từ cấp trên đến chiến hữu, tới bác gái quét rác trường học, đến cả ông già bán cơm ở căn-tin, không có ai là không thích tôi hết, làm sao mà tấm tức cho được, hạnh phúc muốn chết.”
Hứa Sấm làm động tác đập búa nói, “Cái đồ nhà cậu đúng là không biết xấu hổ.”
Hoắc Kiều cao giọng nở nụ cười, “Tới đây tới đây, uống rượu nào.”
Du Phong Thành mỉm cười nhìn hắn, “Cậu à, đừng trách con không có nhắc, tửu lượng của cậu không tốt đâu.”
Hoắc Kiều thổi chung rượu, “Vậy sao, tửu lượng của cậu không tốt à.”
“Con quên mất lễ mừng năm mới năm trước cậu uống say, rồi vác mẹ con trên lưng tập hít đất.”
Hoắc Kiều kéo lỗ tai hắn, “Chứ đứa nào thách cậu ai uống được nhiều hơn hả.”
“Cậu cũng đâu có uống được nhiều hơn con, chưa chi đã nằm lăn quay trên mặt đất ngủ rồi.”
Hoắc Kiều nhếch miệng, “Uống nhiều cũng không quên tập luyện, đây mới gọi là tửu lượng tốt.”
Hứa Sấm cười nhạo nói: “Cậu lại khoác lác nữa đi, có lần ở trong đại đội cậu uống nhiều quá rồi đòi hôn đại đội trưởng, làm đại đội trưởng sợ suýt nữa cầm đế giày đập cậu, có nhớ không?”
Hoắc Kiều cười ha hả, “Hóa ra tôi say quá lại thành người giàu tình cảm như vậy, hôm nay ai mời tôi uống là người đó chịu trách nhiệm đó nha.”
Hứa Sấm rót cho hắn một chung rượu đầy, “Uống đi, tôi lo.”
Bạch Tân Vũ vừa nghe vừa ra sức tống đồ ăn vào miệng mình. Thật ra thức ăn của căn tin bọn cậu cũng không kém, tiêu chuẩn ăn uống là nửa cân sáu lạng, món chính ăn bao no, có nới bụng ra cũng ăn không hết, nhưng cơm tập thể dù gì cũng là cơm tập thể, hương vị tuy không kém nhưng lại không được tinh tế và khéo léo, các bữa “tiểu táo” dành cho cấp trên có lẽ đã không còn giống như lúc trước, nay vừa đẹp mắt lại ăn ngon, Bạch Tân Vũ vừa ăn vừa nghĩ, lát phải mang một ít về mới được.
*tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo.
Cả đám người mãi nói về chuyện ngày xưa nên chẳng ai để ý đến cậu,ngay cả Du Phong Thành cũng chen vào được hai câu, Bạch Tân Vũ dựa vào quan hệ được một bữa cơm chùa, giờ lại thành ra có chút dư thừa.
Cậu ăn đến no nê, thế là bèn ăn chậm lại, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Kiều và Hứa Sấm cười ra rả, giữa bữa cơm thịnh soạn trong căn phòng đầy mùi khói thuốc lá, ngồi nghe những câu chuyện đầy nguy hiểm, mang hương vị hào hùng của ngày xưa, trong lòng Bạch Tân Vũ bỗng dâng lên cảm xúc hâm mộ từ lúc nào không hay, cậu muốn có một ngày nào đó, mình cũng có thể đùa dăm ba câu như vậy, lại mà xem này, năm đó viên đạn này xuyên qua người tôi đấy, mạng tôi lớn quá cơ, giờ thì lành cả rồi.
Du Phong Thành ngồi ở đối diện, con mắt sáng lấp lánh, nhìn Hoắc Kiều với vẻ rất sùng bái, đây là lần đầu Bạch Tân Vũ nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt hắn như vậy, trông dáng vẻ như một cậu thiếu niên mà đáng lẽ hắn phải có bấy lâu nay, so với bộ dạng xấu xa mà cậu thường thấy thì hệt như hai người khác nhau vậy, Bạch Tân Vũ trong lòng càng thêm khó chịu, nếu một ngày nào đó cậu lợi hại như Hoắc Kiều, liệu Du Phong Thành có đối xử với cậu như vậy không nhỉ?
Hoắc Kiều uống hai lượng rượu vào bụng, mặt đã hơi đỏ lên, Bạch Tân Vũ nhìn là biết ngay tửu lượng của hắn là hạng gà mờ, cậu nghĩ, ít ra tửu lượng của mình có thể kock out nhiều người, cậu ho nhẹ một tiếng, rót cho mình một chén rượu, đứng lên nói, “Thủ trưởng, con mời ngài một ly, cám ơn ngài đã chiếu cố con.”
Hoắc Kiều ngẩn người, “Ha ha, được.” Nói xong cạn một chén.
Bạch Tân Vũ lại rót đầy thêm một ly, “Chén này là con thay anh con mời ngài, giờ anh ấy ở xa nơi đây, cho con thay mặt.” Nói xong ngưỡng cổ uống.
Hoắc Kiều cười cười, “Đã đem cả Tùy Anh ra, chú mà không uống thì coi sao được.” Hắn quơ quơ chén rượu, cũng làm một hơi.
“Chén thứ ba.” Bạch Tân Vũ đánh cái nấc to, “Kính ngài… bảo vệ tổ quốc, vất vả càng nhiều công lao càng lớn.”
Hoắc Kiều phì cười một tiếng, sờ sờ cằm, “Còn chén thứ ba nữa?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, cực kì chân thành nói: “Phải kính đủ ba chén mới là không bất kính ạ.”
Du Phong Thành trừng mắt liếc cậu một cái, trong mắt mang ý cảnh cáo rõ ràng, Trần Tĩnh hơi khó hiểu nhìn Bạch Tân Vũ, Hứa Sấm thì trưng bộ mặt xem kịch vui.
Bạch Tân Vũ bị Du Phong Thành bất ngờ uy hiếp thì đầu óc lập tức tỉnh táo ra vài phần, nhìn bộ dạng Hoắc Kiều mỉm cười, cậu tức thì đổ mồ hôi lạnh, mới vừa rồi là sao, cậu bị quỷ ám hả trời? Sao tự dưng lại muốn đọ sức với Hoắc Kiều chứ…
May là Hoắc Kiều không làm khó cậu, vỗ bàn nói: “Tốt, hôm nay chú sẽ bỏ bụng mà uống, nhưng chú vẫn nói câu này, ai rót cho chú thì người đó chịu trách nhiệm.” Hắn nháy mắt với Bạch Tân Vũ, rồi dốc một hơi rượu xái.
Bạch Tân Vũ khẽ thở phào, kính hết ba chén rượu, cậu ngoan ngoãn về lại chỗ ngồi, Trần Tĩnh khẽ thấp giọng nói, “Tên tiểu tử thúi anh đúng là muốn tự tìm cái chết.”
Bạch Tân Vũ cả kinh, “Đội trưởng, là sao cơ?”
Trần Tĩnh đẩy đầu cậu về, “Nhờ phúc của anh đấy.”
Bạch Tân Vũ sờ đầu, nhìn Hoắc Kiều vẫn còn bình thường, sao mấy người này lại trừng mắt với mình thế nhỉ.
Qua ba lần rượu, Bạch Tân Vũ rốt cục cũng nhìn ra, tuy Hoắc Kiều nói chuyện còn rất tỉnh táo, nhưng người thì cứ như bạch tuộc không xương, người 1m8 cao to thế, hết lần này lần kia cứ dính lên người người khác, rồi đột nhiên dựa vào người Hứa Sấm, cười hì hì nói: “Lão Hứa à, cậu già đi nhanh quá, cậu xem cậu suốt ngày phơi nắng…” Nói xong đoạn cũng muốn sờ mặt Hứa Sấm.
Hứa Sấm sợ bắn người, đẩy tay hắn ra, hét lớn: “Lại nữa rồi lại nữa rồi, cái tên này sao lần nào say khướt cũng như vậy nè trời!”
Vương Thuận Uy giận dữ nói: “Cũng may, ít ra chúng ta đã có chuẩn bị trước.”
Hoắc Kiều bị Hứa Sấm đẩy ra, bèn ôm lấy Vương Thuận Uy, “Anh Vương, anh Vương à, anh có nhớ, hồi trước tụi mình đã từng gói sủi cảo chung với nhau.”
“Cái đó là nhào bột mì mà.”
“Ha ha ha.” Hoắc Kiều lắc lư đứng lên, đi đến chỗ Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ sững sờ, bối rối liếc nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh ra vẻ “chuyện anh tự anh xử lý đi”, rồi vội vã đứng lên, làm bộ rót nước, trốn sang một bên.
Hoắc Kiều nhào tới, ngồi phịch lên đùi Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ sợ nên không dám cử động, Hoắc Kiều cao hơn cậu nửa cái đầu, trọng lượng cũng không chuyện giỡn chơi, hết lần này tới lần khác không biết là cố ý hay cố tình mà chỉ ngồi đúng một chân, Bạch Tân Vũ thấy đùi mình tê rần, “Thủ… Thủ trưởng…”
“Thủ trưởng cái gì…” Hoắc Kiều nắm lấy cằm cậu, cười khì khì, “Cái thằng nhóc này trí nhớ đúng là kém xa Du Phong Thành, chắc là quên hết rồi, con cào rách quần áo Phong Thành rồi đẩy nó vào vườn rau, bị anh con tẩn một trận nhớ đời.”
Bạch Tân Vũ cười khan nói: “Con bị anh con đánh nhiều lần lắm, không nhớ rõ.”
“Còn nữa, con còn… con còn hôn nó nữa kia, có nhớ không?”
Bạch Tân Vũ trừng to mắt, “Cái gì?”
Du Phong Thành đỡ lấy Hoắc Kiều, nâng hắn dậy, “Cậu à, cậu uống nhiều quá rồi, đi ngủ thôi.”
“Không không không không ngủ, cậu chưa có say mà.” Hoắc Kiều thân trên bị Du Phong Thành bế lên, nằng nặc ôm eo Bạch Tân Vũ, “Buông ra, cậu muốn tâm sự với nó…”
Du Phong Thành hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ chớp mắt, lúc này thấy hối hận vô cùng.
“Buông ra, nghe lời, buông.”
Du Phong Thành dứt khoát buông tay, Hoắc Kiều lại ngồi trên đùi Bạch Tân Vũ lải nhải, “Nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ, đúng rồi, con hôn nó, hôn miệng ấy, không nhớ rõ hả?”
Bạch Tân Vũ cứng ngắc xoay cổ, liếc nhìn Du Phong Thành.
Du Phong Thành vừa cười vừa dựng ngón giữa lên với cậu.
Hoắc Kiều cười nói: “Không sao, tuổi trẻ mà, không sao hết, cái quan trọng là… con không nên nói Phong Thành nhà chú là bé gái, Phong Thành không chấp nhận nên con bảo nó nhớ lầm, còn nhà nó nói thì sai hết, làm thằng bé tức chết luôn, ha ha ha ha, buồn cười muốn chết, con trêu chọc con nít như vậy, nói sao anh con lại không đánh con, ha ha ha ha.”
Du Phong Thành hít một hơi thật sâu, dứt khoát xoay đầu sang chỗ khác..
Bạch Tân Vũ khóe miệng co quắp nói, “Còn gì nữa không? Con còn làm gì nữa ạ?”
“Còn có… rất nhiều chuyện, chú cũng không nhớ rõ lắm, dù sao ba ngày chơi ở đảo Tần Hoàng, con làm Du Phong Thành khóc đi khóc lại đến mấy lần cơ.” Hoắc Kiều nói xong, tự mình cười ha hả.
Du Phong Thành cũng cười, giơ lên cái chén không, làm tư thế mời rượu với Bạch Tân Vũ, nụ cười kia trông quỷ quái vô cùng. Bạch Tân Vũ méo mặt, cậu có cảm giác ánh mắt của Du Phong Thành như tia laser, bắn nát cậu thành cái sàng.
Hoắc Kiều cười đủ rồi đứng dậy khỏi người cậu, lảo đảo đi tìm Trần Tĩnh, Trần Tĩnh thấy không ổn bèn mượn cớ đi WC, vừa đi ra Hoắc Kiều đã nhào tới, tay hắn vừa chạm vai Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chớp mắp liền bắt lấy cổ tay hắn, xoay người định vặn cánh tay Hoắc Kiều.
Bạch Tân Vũ sững sờ, đây không phải là chiêu thức Du Phong Thành hay dùng để đối phó cậu sao. Nhưng điều làm cậu không nghĩ tới, đó là Hoắc Kiều không hề giống như người bị Trần Tĩnh vặn tay khống chế, ngược lại còn mượn đà của Trần Tĩnh, phần eo xoay mạnh một vòng, chớp mắt thoát khỏi gông kiềm của Trần Tĩnh, đoạn bắt lấy cánh tay Trần Tĩnh xoay người, lật ngược thế cờ vặn cánh tay của Trần Tĩnh ra sau lưng.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng một hai giây, Bạch Tân Vũ chưa kịp phản ứng thì hai người đã gỡ chiêu, Trần Tĩnh bị Hoắc kiều ôm vai, cánh tay bị đè lên tường.
Hoắc Kiều cười hì hì nói: “Làm gì thế, thử tôi đó hả.”
Trần Tĩnh liếc mắt, “Trung đội trưởng…”
Hoắc Kiều nháy mắt lại như người không xuông tựa úp sấp lên người Trần Tĩnh, dùng giọng nũng nịu nói: “Tiểu Trần à, đến chỗ của tôi đi, chỗ của tôi thú vị lắm đó.”
Bạch Tân Vũ có cảm giác như bị sét đánh vào đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.