Tiếng Nước Tí Tách

Chương 23: Vĩ thanh (thượng)




Cùng Viên Phi nói chuyện phiếm, biết rõ lão đại ở trong khoa tâm thần tầng mười hai tại bệnh viện này. Tôi không cảm kích bệnh viện săn sóc không được, khi tôi cùng với xương cốt toàn thân đấu tranh, vô tình phát hiện bên cạnh tủ quần áo có gấp xe lăn. Bỏ qua cánh tay cùng thân thể đau đớn khi chuyển động bánh xe thì, xe lăn này quả thực giúp đại ân.
Vào đêm bệnh viện luôn lộ ra một phần quỷ dị, một mình đi trong lối đi nhỏ đen kịt yên tĩnh, khó tránh khỏi có chút nao nao. Mùi sát trùng dày đặc xộc vào mũi, tôi không khỏi mẫn cảm dùng ngón tay chặn mũi.
Sặc vị tiêu độc…
Đột nhiên trong óc giống như hiện lên gì đó, chỉ là quá mức nhanh chóng, tôi còn chưa kịp nhận ra nó là gì liền khẽ quét mà qua. Tôi lắc đầu, vung đi ý niệm chợt lóe này, hết sức chăm chú vào mục đích của tôi.
Khi tôi đưa ra đề nghị đem mắt trả lại cho Tôn Nhạc nhưng không cần giết lão đại sau, Tôn Nhạc cũng không có làm ra quá nhiều nhắc nhở, chỉ là nhẹ nhàng ‘Tí tách’ vài tiếng sau liền không có bóng dáng. Tôi không biết cái này đại biểu cái gì, là ngầm đồng ý? Hay là phủ quyết?
Nhưng tôi biết rõ tôi phải lập tức đi tìm Ngô Phàm, đem hết thảy nói cho anh biết.
Tôi nằm ở tầng năm, mà lão đại tại tầng mười hai, tuy bệnh viện có thang máy chuyên môn cho xe lăn giường bệnh ra vào, nhưng tôi không cho rằng dưới tình huống tôi mỗi động một cái đều muốn thở một ngụm, còn có thể đem xe lăn chuyển lên tầng mười hai.
Nghe tiếng thang máy ‘đinh đinh’ không xa, tôi ngẩn người, nguyên lai tưởng rằng thang máy đã khóa, không nghĩ tới còn đang sử dụng! Tôi đang muốn qua thì, đột nhiên nghĩ đến, y tá phòng trực ban sẽ không dễ dang cho tôi dưới mí mắt các nàng hỗn quá a…
Cái này nên làm thế nào cho phải?
‘Tí tách’
Tôi bỗng nhiên run lên, hàn ý mao cốt tủng nhiên chậm rãi từ sau lưng đánh úp lại, tôi cương ngồi ở xe lăn. Liền thở mạnh cũng không dám.
Xe lăn chậm rãi chuyển động, tôi biết là Tôn Nhạc ở sau lưng đẩy, bởi vì tôi có thể ngửi được mùi sặc nhân kia lại xuất hiện.
Mùi sặc nhân?
Trong đầu lại hiện lên cái ý niệm lướt qua kia, lúc này đây tôi đã bắt được nó! Tôi biết vì sao tôi sẽ cảm thấy mùi này rất quen thuộc, đó là mùi phormerlin, tôi từng ngửi thấy qua tiêu bản trong phòng sinh vật!
Vì cái gì trên người Tôn Nhạc sẽ có mùi này? Một quỷ hồn đã chết tại sao lại có mùi?
Chính xác mà nói, cho tới nay, tôi nhìn thấy Tôn Nhạc đều là thân hình mông lung mơ hồ trong đêm, cũng không có bất luận cảm giác thực chất tính gì. Vì sao từ lúc hắn đẩy tôi về sau, tôi lại có thể cảm giác được『 tay 』tồn tại? Hơn nữa mỗi khi tại thời khắc đó, tôi lại có thể ngửi được mùi phormerlin?
Tôi càng nghĩ, đáy lòng liền càng có cảm giác sợ hãi, vội vàng dừng lại chính mình miên man suy nghĩ, sợ mình cùng thường thức tách rời đại não sẽ nghĩ ra quá nhiều giải thích nghe rợn cả người, trước khi tìm được đáp án chính thức đã đem mình dọa chết khiếp.
Chuyển động xe lăn chậm rãi đi qua phòng trực ban đèn đuốc sáng trưng, tôi vô thức rụt lại cổ, chú ý nhìn qua.
Trong phòng trực ban một mảnh bề bộn, vài hộ sĩ đang tại tìm kiếm cái gì, tuy nói như thế. Nhưng các nàng không có lý do nghe không được tiếng xe lăn trên nền đá cẩm thạch. Nhưng, tôi cứ như vậy lướt qua trước mắt các nàng, giống như trong suốt, không người chú ý.
Tôi sớm nên nghĩ đến, có hắn đứng sau, tôi vốn không cần lo lắng vấn đề này.
Cửa thang máy còn đang ‘đinh đinh’ kêu không ngừng, mỗi lần nghĩ khép lại thì giống như bị cái gì va chạm vào lại mở ra, phảng phất có ai đang chờ đợi tôi…
Xe lăn ngừng lại trước thang máy, âm thanh ‘Tí tách’ lại một lần nữa biến mất. Tôi cắn chặt răng, chuyển động bánh xe chạy nhanh vào trong thang máy, còn không có điều chỉnh, cửa thang máy đã khép lại, nút tầng mười hai liền phát sáng.
Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn, cho đến khi tiếng ‘Tí tách’ vang lên bên cạnh, tôi mới theo phản xạ nhắm mắt lại.
Hắn cũng ở đây… Hắn ở bên cạnh tôi… Tuy tôi nhìn không thấy, nhưng hắn thật sự…
Ngắn ngủn bảy tầng lâu, với tôi mà nói lại như đường hoàng tuyền dài dằng dặc.
Tuy tôi một mực bảo chính mình, mục đích của Tôn Nhạc là những người đã cướp đi một bộ phận thân thể của hắn, tôi không ở trong đó, nhưng tôi vẫn không dám ở trong thang máy sáng ngời đi tìm sự hiện hữu của hắn…
“Cám ơn anh…” Tôi dùng thanh âm yếu ớt như muỗi nhỏ giọng nói ra.
Một loạt cử động này của Tôn Nhạc nói rõ hắn tiếp nhận đề nghị của tôi. Chỉ cần Ngô Phàm đem con mắt trả lại cho hắn, hắn liền không giết ảnh, cho nên hắn mới giúp tôi đi tầng mười hai tìm ảnh.
‘Tí tách’
Tôi sợ hãi hắn có phải là giảm xuống rất nhiều so với trong tưởng tượng của tôi? Tuy còn là phi thường sợ hãi, chính là loại sợ hãi này đã không phải là sợ hãi đối tử vong, có nhiều hơn một phần không cần lo lắng tử vong. Dù cho không phải hoàn toàn nhưng tôi vẫn không thể trăm phần trăm chắc chắc hắn sẽ không giết tôi, tôi cảm thấy an tâm nhiều hơn.
‘Đinh’
Thang máy cuối cùng đã tới tầng mười hai, tôi chuyển động xe lăn đi vào trong hành lang yên tĩnh đen kịt, trong lúc nhất thời có chút chần chờ. Tôi chỉ biết là lão đại tại tầng mười hai, nhưng là ở phòng nào? Viên Phi không có nói tỉ mỉ.
‘Tí tách’
Mùi phormerlin lại một lần nữa truyền đến, tôi vô thức cứng còng thân thể. Tôi đối cái thanh âm này đã tạo thành bản năng phản xạ, lúc gặp sẽ tiến vào trạng thái cảnh giác, hoặc là, phải nói là trạng thái tiêu cực đợi làm thịt…
Bánh xe lại một lần nữa chuyển động, tôi nghĩ Tôn Nhạc so với tôi càng thực sự muốn Ngô Phàm đem mắt trả lại cho hắn.
Chính là, tôi không nghĩ ra sau khi tôi thấy lão đại, muốn như thế nào ‘đòi lại’ giác mạc của Tôn Nhạc? Bắt lão đại đào xuống sao?
Tôi quả thực không dám tưởng tượng…
Xe lăn ngừng đến trước phòng 309, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa ‘cách’ một tiếng mở ra. Tôi hít sâu một hơi, chuyển động xe lăn tiến nhập trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh sáu giường ngủ đều có người, nhưng ánh mắt của tôi lại nhờ vào ánh trăng mông lung nhìn đến một bóng lưng một người ngồi ở trên giường.
Tôi khẽ run lên, chậm rãi chạy qua, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Lão đại…”
Chỉ thấy Ngô Phàm ngơ ngác trệ trệ ngồi ở trước giường, hai mắt nháy cũng không nháy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đối thanh âm của tôi mắt điếc tai ngơ. Tôi nhìn lão đại như vậy trong lòng đau xót, suýt nữa không không kềm được khóc thành tiếng.
Tôi nhẹ nhàng mà cầm tay lão đại, tay của anh thật lạnh thật lạnh, nếu như không phải anh đều đều hô hấp, tôi sẽ cho là mình cầm không phải tay người sống.
“Lão đại… Em là Tiêu Vũ a… Anh nhận ra em không…” Tôi mang theo âm khóc nhỏ giọng hỏi.
Lão đại y nguyên ngốc trệ nhìn phía trước, liền liếc đều không nhìn về phía tôi.
“Lão đại…” Tôi nắm hai tay Ngô Phàm, trầm giọng nói: “Hết thảy đều là Tôn Nhạc làm… Anh nhớ không? Nghỉ hè năm trước, Tôn Nhạc nhảy lầu tự sát kia…?”
Ngón tay lão đại run lên bần bật, tôi ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Lão đại, anh có thể nghe hiểu lời của em?”
Lão đại vẫn không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh đã có biến hóa, tôi vội vàng nói với anh: “Anh ta không phải nhảy lầu mà chết! Lúc ấy anh ta vốn có thể được cứu, chính là Tiểu Xán ba ba vì cứu Tiểu Xán mà hại chết anh ta! Lũ bác sĩ hỗn đản đem thân thể của anh ta mở ra, cầm đi những bộ phận thuộc về anh ta, sau đó, những bộ phận này thông qua giải phẫu chuyển lên trên người những người khác…”
Tôi có thể cảm giác được tay lão đại bắt đầu rõ ràng run rẩy, tôi khóc nói tiếp: “Lão đại… Tiểu Xán cầm đi thận của anh ta, cho nên nó bị thủy tinh đâm nát thận mà chết. Khổng Tố Lâm tiếp máu của anh ta, cho nên máu toàn thân nó đều bị tháo cạn mà chết. Mục Mộc nhận tủy của anh ta, cho nên nhiệt độ cao đốt tan cốt tủy đến phân giải mà chết. Từ Bình cấy ghép da của anh ta, nên da toàn thân đều bị vạch phá mà chết. Anh hiểu chưa? Lão đại?”
Tiếng khóc của tôi vốn nên bừng tỉnh những người khác trong phòng bệnh, nhưng bọn họ đều như sa vào cảnh trong mơ vẫn không nhúc nhích, tiếng khóc của tôi bị áp lực đè nén, nước mắt hỗn hợp bi thương, giọt giọt rơi xuống trên tay lão đại.
“Lão đại, em không nhớ rõ con mắt nào của anh đã làm giải phẫu, chính là giác mạc kia là của Tôn Nhạc… Anh ta nhất định muốn đòi lại, anh ta sẽ giết anh… Anh hiểu chưa? Sẽ chết, cho nên… Cho nên…”
Tôi khóc đến không thành tiếng: “Trả lại cho anh ta đi… Cho dù nhìn không thấy, ít nhất anh còn có thể sống sót, còn sống liền còn có hi vọng… Em không muốn thấy có người chết đi, lại cũng không muốn…”
Tay lão đại chẳng biết lúc nào đã không hề run rẩy, tôi ngẩng đầu, dùng sức xóa đi nước mắt trong mắt. Lão đại lại lần nữa dùng ánh mắt ngốc trệ của mình nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thần sắc vừa có chút buông lỏng lại một lần nữa chết lặng.
Tôi tuyệt vọng nhìn lão đại, anh mất như bị ma xui quỷ khiến dời về phía đĩa trái cây trên tủ đầu giường, nếu như có con đao…
Tôi kinh hãi run lên! Nếu có đao tôi sẽ làm gì? Đâm mù mắt lão đại!?
Tôi bị ý niệm điên cuồng đáng sợ này hù đến, toàn thân lông tơ dựng đứng. Là ai đem ý niệm đáng sợ như vậy quán thâu cho tôi? Chấp niệm muốn thu hồi con mắt lại đáng sợ như thế…
May mắn, đĩa trái cây cũng không có dao.
“Lão đại, em đi, lần sau lại đến thăm anh…”
Tôi dùng thanh âm khẽ run khẽ nói tạm biệt, tôi sợ chính mình lại đợi xuống dưới thực không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Chính là cho dù lần sau… Tôi lại như thế nào đem lão đại con mắt trả lại cho Tôn Nhạc?
Tâm tư tôi quay cuồng chuyển động xe lăn, nhanh đến cửa ra vào, đột nhiên ngừng lại.
Thanh âm Ngô Phàm yếu ớt sâu kín vang lên: “Anh đã thấy… Thư đồng ý của người quyên tặng giác mạc…”
Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, sau nửa ngày mới hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, trong nội tâm đau xót: “Là… Giả…”
Một đám người điên bị lợi dục hun mờ hai mắt, lại như thế nào không vì món lợi kếch sù của bọn họ mà lưu lại một ngụy trang nhìn như hợp pháp?
Lão đại lại lần nữa lâm vào yên lặng, trong đêm đen, bóng lưng lão đại phảng phất càng thêm chán chường già nua. Trong nội tâm của tôi chua xót, nhẹ nhàng mà nói: “Nghỉ ngơi thật tốt a, em đi, lão đại…”
Tôi không nhớ quá rõ mình là như thế nào trở lại phòng bệnh, chỉ nhớ rõ chính mình sau khi trở về liền như một con chó chết, nằm lỳ ở trên giường nửa điểm khí lực cũng không có. Một đêm không mộng ngủ tới hừng đông, mở mắt ra sau, nghênh đón tôi liền là cảnh sát cầm bảy phần hồ sơ đến thẩm vấn.
“Vài phần hồ sơ này biến mất từ quỹ bảo hiểm trong phòng hiệu trưởng vào ngày Từ Bình mất tích, tại sao lại tại xuất hiện trong phòng cậu?”
Tôi làm ra vẻ mặt mê võng: “Tôi không biết a.”
“Y tá đo huyết áp cho cậu rất xác định tại rạng sáng hai giờ rưỡi về sau, vài phần hồ sơ này không có trong này, vì cái gì sáng nay bảy giờ kiểm tra phòng sau lại xuất hiện, hôm nay từ rạng sáng hai rưỡi đến bảy giờ cậu ở đâu? Làm cái gì?”
“Trên giường ngủ a, khuya khoắt còn có thể đi ra ngoài phơi gió sao?”
“Xe lăn của cậu tại sao lại mở? Rạng sáng hai rưỡi sau nó còn gấp bên cạnh tủ quần áo.”
“Là sao? Nửa đêm rơi ra đi?”
Thái độ qua loa của tôi khiến cho vị cảnh sát thẩm vấn phản cảm, ánh mắt bất thiện đến tôi thật lo lắng hắn sẽ nghiêm hình bức cung.
“Rạng sáng 3h đến 4h gì đó cậu đến qua phòng 309 tầng mười hai sao?”
Tôi lại càng hoảng sợ, cảnh sát tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ có người nhìn thấy tôi?
“Tầng mười hai? Cảnh quan, ngài không phải cho rằng tôi ở thái này còn có thể chạy đến tầng mười hai ngắm phong cảnh a?”
Nam cảnh sát thẩm vấn rốt cục lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Tiêu Vũ! Mời cậu phối hợp điều tra! Ngô Phàm ở 309 rạng sáng năm giờ bị người phát hiện ngã trong phòng bệnh, nhãn cầu phải đã bị hủy hoại! Mà cánh cửa vốn nên bị hộ sĩ khóa trái lại mở ra! Chúng tôi có lý do tuyệt đối tin tưởng có người đến qua phòng 309!”
Tôi kịch liệt run lên, một phát bắt được cánh tay cảnh quan: “Ảnh thế nào? Là ai làm!? Lão đại có sao không!”
Chẳng lẽ bởi vì tôi không thể đem con mắt trả lại cho Tôn Nhạc, cho nên chính hắn động thủ? Lão đại có nguy hiểm tính mạng hay không!?
Phản ứng quá kích của tôi làm cảnh quan giật mình, thái độ lại có chỗ hòa hoãn, ngược lại an ủi tôi: “Hắn không có nguy hiểm tính mạng. Bất quá mắt phải đã hoàn toàn hủy hoại, chỉ sợ mù là không tránh khỏi…”
Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, trầm tư thoáng cái: “Là ai làm?”
Nam cảnh quan nhìn tôi, yên lặng nói: “Tuy biểu hiện ra xem, như là Ngô Phàm chính mình đập vỡ đĩa trái cây cầm mảnh nhỏ đâm xuyên qua đồng tử, nhưng là bác sĩ thần kinh của hắn tỏ vẻ Ngô Phàm có cảm giác sợ hãi khó hiểu đối với mảnh thủy tinh, rất khó tưởng tượng là chính hắn động thủ. Hơn nữa cửa xác định khóa trái lại bị mở ra, cho nên chúng tôi không bài trừ khả năng là có người ngụy tạo hiện trường đến nói dối cảnh sát.”
Tôi cắn chặt hàm răng, ủ rũ cúi đầu.
Là lão đại mình làm… Anh tự tay huỷ ánh mắt của mình…
Lão đại…
“Tối hôm qua y tá trực ban nói thang máy từng có hiện tượng dị thường, tựa hồ bị người sử dụng qua, nhưng camera ghi hình trong thang máy từ 3h đến 4h đều không hiểu hư hao. Cái này hết thảy trùng hợp để cho chúng tôi có thể vững tin, có người trong lúc đó đã làm cái gì làm cho phát sinh biến cố.”
Tôi không phải không thừa nhận chính mình nhẹ nhàng thở ra, ít nhất, trước mắt không có bất cứ chứng cớ gì cho thấy tôi từng đến qua phòng bệnh của Ngô Phàm, tối thiểu nhất, tôi sẽ không từ “Người bị tình nghi” biến thành “Hung thủ”…
“Các vị không phải cho rằng bệnh nhân như tôi có bản lĩnh lẻn qua tầm mắt phòng trực ban, phá hỏng camera trong thang máy, cạy khóa phòng bệnh, đối một thanh niên so với tôi còn cao hạ độc thủ a?”
Nam cảnh sát thần sắc biến đổi, tôi có thể nhìn ra hắn cũng hiểu được giả thiết này quá không có sức thuyết phục. Mà bây giờ duy nhất làm cho bọn họ hoài nghi tôi liền là đám hồ sơ xuất hiện ở trong phòng bệnh của tôi, cùng với cỗ xe xe lăn mở ra. Chính là, bằng chứng như vậy quá như thùng rỗng kêu to, có cũng bằng không.
Nam cảnh sát tiếp tục hỏi, tôi mặc dù trả lời qua loa, nhưng giọng điệu ‘thành khẩn’ rất nhiều, thái độ cảnh sát cũng có chỗ hòa hoãn, viết xong bản ghi chép sau tôi ấn vân tay xác nhận, hắn liền rời đi. Tôi nằm lại trên giường, ngơ ngác lấy tay xoa xoa mực ấn trên ngón tay cái, trước mắt dần dần bị hơi nước thấm ướt. Có phải là… Có thể đã xong…? Rốt cuộc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.