Tiếng Nước Tí Tách

Chương 14:




Cơm trưa sau, Ngô Phàm cùng Từ Bình không thu hoạch được gì trở lại. Viên Phi chuyện đem Mục Mộc rời đi nói đại khái, bỏ qua thất thố của nó trước khi đi, cùng với chuyện tôi công bố ra hàm nghĩa của mảng nước đọng. Bất quá, tôi nghĩ lão đại cùng lão tứ đều đối mảng nước đọng kia sinh ra hoài nghi, bởi vì lão đại nhìn nó thẳng cau mày, mà Từ Bình cũng yên tĩnh nhìn chăm chú hồi lâu.
Chúng ta bốn người trong sự chỉ trỏ của những người khác mua xong cơm trở lại phòng ngủ ăn, tuy tôi mua cho mình món ăn thích ăn nhất, nhưng lại không có khẩu vị, máy móc cầm đũa đâm đến đâm đi, nửa ngày mới đần độn nuốt mấy ngụm.
Đột nhiên, Viên Phi đem gắp đi mấy miếng cá trong cà men của tôi, tôi có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Viên Phi trách cứ trừng mắt nhìn tôi, liền cúi đầu bắt đầu chọn xương: “Nhìn cậu ăn cá mà thấy sợ, rõ ràng thấy cậu đem cả xương nhét vào miệng lại không thấy cậu nhổ ra. Tha cho tôi đi, tôi lại thấy như nuốt một bụng xương cá. Sợ cậu luôn, tôi nhặt sạch cho.”
Hai má tôi nóng bừng, như muỗi hừ nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn.
Ngô Phàm cười đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, nửa đùa: “Ai nói không phải hoạn nạn gặp chân tình? Chúng ta phòng ngủ giận nhau lợi hại nhất lão Ngũ cùng lão Lục chẳng phải trở nên như keo như sơn?”
“Cái từ quỷ gì hình dung, chú ý không tốt nghiệp được!”
Viên Phi hung ba ba mắng một câu, nhưng bên tai đã trướng đến đỏ bừng, tôi cũng không khỏi chột dạ, tuy nhiên không biết trong lòng hư không cái gì.
“Đúng rồi, hai người tra ra gì không?” Tôi vội vàng nói sang chuyện khác.
“Không có phát hiện gì, ít nhất không có phát hiện nội dung gì khả nghi.” Lão đại như có điều suy nghĩ nói: “Ta phát hiện được sức tưởng tượng của ta vô hạn bay vọt, ta đã nghĩ đến trường này có phải là từng có tấm màn đen, tương quan tư liệu đã bị hủy, cho nên một mực lưu ý tư liệu có hay không nội dung hàm tiếp không được, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.”
“Tao nhờ ba tao tra thoáng cái trường này trước kia là làm gì, cũng không có địa phương khả nghi, lại càng không là bãi tha ma pháp trường cái gì.” Từ Bình nhạt nhẽo nói.
“Ba mày?” Tôi sững sờ.
“A, hai đứa không biết a? Từ Bình ba ba là đại đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự thành phố, chúng ta án tử chính là cấp dưới của ba ba nó điều tra.” Lão đại nói ra.
“A?” Tôi há hốc mồm ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới như vậy bình tĩnh Từ Bình nguyên tới cũng thật là có bối cảnh.
“Đây không phải là có nhiều một đường tình báo?” Viên Phi hai mắt sáng ngời.
Ai ngờ Từ Bình lắc đầu: “Án này cấp trên rất coi trọng, tuy cảnh sát hình sự đều là cấp dưới của ba tao, nhưng là về tiến triển vụ án lại tuyệt đối giữ bí mật, bất quá ba tao đối an toàn của tao rất khẩn trương, cho nên sẽ nghĩ tất cả biện pháp tìm tin tức. Nếu có phát hiện gì nhất định sẽ cho tao biết, đến lúc đó tao sẽ nói cho mọi người biết.”
“Lão tứ, ba mày đã lo lắng như vậy, mày làm gì không trở về?” Tôi vừa hỏi xong liền nghĩ tới đáp án, lúc này câm miệng.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, mỗi người đều có tâm sự nhìn cà men mình không nói một tiếng.
Từ Bình nhìn phản ứng của chúng tôi, nhếch môi nở nụ cười: “Làm cái gì vậy? Tao lưu lại không có lý do vĩ đại gì, chỉ là nghĩ trước khi mình thi ngành cảnh sát tích lũy một ít kinh nghiệm thôi.”
“Nguyên lai mày nghĩ làm cảnh sát a?” Viên Phi cười nói: “Như thế nào không vào cảnh giáo? Là muốn cầm thành tích cao trực tiếp khảo cao chức vị?”
“Cảnh giáo đi ra làm cái tiểu vũ cảnh rất không kính a. Có ba tao tại, chỉ cần tao có thành tích cao, kém cỏi nhất cũng hỗn cái giám sát a?” Từ Bình nửa giỡn nói.
“Thói quan liêu hủ bại!” Lão đại cố ý phụng phịu “Chính nghĩa nghiêm trang” phê bình.
“Hmm, tao mới phát hiện kỳ thật lão tứ rất ẩn dấu!” Viên Phi cười nói.
Tôi thì yên lặng nhìn Từ Bình, lần đầu tiên phát hiện nó cười rộ lên thì lộ ra một miệng răng trắng tinh, đúng là nói không nên lời thoải mái.
“Lão tứ, tao mới phát hiện mày thực đẹp giai a…” Ta lẩm bẩm nói.
Từ Bình sửng sốt một chút, lập tức cười mắng: “Một bên chơi đi, bị nam nhân khen tao một điểm cũng không cao hứng.”
Trong phòng tĩnh lặng trở thành hư không, bị trận trận cười to thay thế. Cười, quả nhiên là có thể lây bệnh, kỳ thật cũng không có như vậy buồn cười, chính là mỗi người đều bị bộ dáng những người khác cười đến trước ngưỡng sau cúi chọc cười, mà nụ cười của mình cũng làm người khác rất cảm thấy buồn cười, vì vậy cười đến lợi hại hơn… Vô hạn tuần hoàn.
Cười không ngừng đến bụng tôi rút gân, hai má mỏi nhừ toan đau, nước mắt bay phiêu.
Đột nhiên Ngô Phàm nặng nề vỗ bàn, kêu to một tiếng: “Thiếu chút nữa đã quên rồi!”
Cái này vỗ đem mọi người không phòng bị hoảng sợ, tôi bụm lấy nơi nhịp tim đang đập loạn cào cào, nghiến răng nghiến lợi trừng lão đại suýt nữa giết chết ba người: “Ngô, Phàm, đồng, chí! Đồng chí không biết cười là có thể buông lỏng tâm tình sao? Đồng chí không biết người dưới tình huống đang buông lỏng tâm tình là không hề phòng bị sao? Đồng chí không biết người dưới tình huống đang buông lỏng tâm tình không hề phòng bị dễ bị sợ đến sao? Đặc biệt là giống ta loại này thần kinh suy nhược, tâm luật mất cân đối người đáng thương!”
Lão đại liều mình hướng chúng tôi cười nói xin lỗi, sau đó đi vào chính đề: “Thiếu chút nữa đã quên chuyện này, ta phát hiện một chuyện man kỳ quái, chính là chúng ta vài người hồ sơ cũng không tại học tịch thất. Ta thật vất vả mới hỏi thăm ra, từ Tiểu Xán gặp chuyện không may bắt đầu, chúng ta mấy người hồ sơ đều bị hiệu trưởng cầm đi.”
“Vì cái gì?” Viên Phi hỏi.
“Ta đoán là trong hồ sơ có gì đó, tỷ như điểm giống nhau giữa Tiểu Xán cùng Khổng Tố Lâm. Mà có điểm giống nhau rất trọng yếu, rất có thể là hết thảy sự kiện nguyên do.” Lão đại sau khi nói xong, lại chậm rãi bỏ thêm một câu: “Đương nhiên ta cũng là đoán, cũng có thể là vì cảnh sát tra án thuận tiện hoặc xuất phát từ an toàn lo lắng mà đem chúng ta tư liệu điều đi.”
“Sợ hung thủ hủy diệt chứng cớ cũng không phải không thể nào.” Từ Bình đạm đạm nói: “Học tịch thất an ninh cũng không an toàn, hơn nữa hội học sinh cùng lão sư cũng có thể bởi vì cần mà thuyên chuyển, nếu như hung thủ là người trong trường học rất có thể sẽ hủy diệt hồ sơ che dấu manh mối. Mà đệ tử học tịch hồ sơ là mẫn cảm khu, hiện tại lại tới gần cuộc thi, cảnh sát cũng không tiện rút đi, đại khái sao chép thoáng cái liền trả lại cho nhân viên nhà trường, nhưng tương lai tụng tố thì nhất định phải cầm nguyên kiện. Cho nên nhân viên nhà trường vì đem chúng nó nghiêm mật bảo vệ mà điều đến nơi khác cũng không là không thể nào.”
“Nói cách khác… Ở trong đó khả năng có nguyên nhân bọn họ bị chọn trúng?” Trong nội tâm của tôi vừa động.
“Đúng. Hiện tại chỉ hy vọng hiệu trưởng không có đem hồ sơ chúng ta khóa vào trong tủ bảo hiểm.” Ngô Phàm đột nhiên vừa cười vừa nói.
“Ý của anh…”
Viên Phi nhíu nhíu mày, nhìn về phía lão đại. Ngô Phàm giảo hoạt cười cười, bốn chúng tôi nhìn nhau một vòng, nhất tề lộ ra một tia cực kỳ ăn ý vui vẻ.
“Đêm, thăm, phòng, hiệu, trưởng.” Tôi cười vì hành động lần này lấy cái tên.
“Lần này bốn chúng ta cùng một chỗ hành động, thực bị phát hiện cũng tốt phối hợp.” Lão đại vừa nói xong cũng thở dài một hơi: “Nếu như bị bắt được, đừng nói anh khỏi cần làm cán bộ hội học sinh, còn có thể đọc sách hay không cũng là vấn đề.”
“Đúng ha, các anh em, thực xảy ra chuyện nhớ rõ nói chủ mưu là lão đại, chúng ta vài cái chỉ là đồng phạm đáng thương, tầm thường, bị ép.” Tôi nghiêm mặt trịnh trọng nhắc nhở.
“Đi chết đi!” Lão cười lớn uýnh đầu tôi: “Đừng làm rộn, cụ thể an phân công một chút. Chìa khóa Phòng hiệu trưởng bí thư đảng chi bộ có, ta đi mượn tới cũng không khó. Nhưng chìa khóa ngăn tủ phòng hiệu trưởng ta lấy không tới tay, cho nên đêm nay ta cùng lão tứ tiến phòng hiệu trưởng nghĩ biện pháp cậy khóa, chẳng qua nếu như thật sự là khóa vào quỹ bảo hiểm vậy không có biện pháp. Viên Phi, Tiêu Vũ, hai đứa một gác thang phía đông, một gác thang phía tây, nếu có động tĩnh lập tức báo cho chúng ta, sau đó phân tán lui lại, phòng ngủ tập hợp.” Trong nội tâm của tôi không khỏi buồn cười, chúng tôi bốn người lúc này thực giống Bát Lộ quân (tiền thân của quân Giải phóng Nhân dân Trung quốc) đang tại mưu đồ bí mật đánh cắp quân Nhật tình báo thời kì kháng Nhật.
“Nếu là các ngươi cậy không ra, hoặc là hồ sơ thật sự khóa tại trong tủ bảo hiểm, vậy làm sao bây giờ?” Viên Phi hỏi.
“Mệnh khổ không thể oán chính phủ.” Lão đại nói từng chữ từng câu.
Chúng tôi mấy người lập tức dữ dội cười rộ lên, ép đến lão đại một hồi hư hư quyền đấm cước đá.
Tuy nhiên kế hoạch đã cơ bản định ra, chúng tôi cũng một mực hi hi ha ha mở ra vui đùa, nhưng tôi tin tưởng trong lòng mỗi người đều có chút bất an, cho nên mới phải nhờ vào ồn ào đến buông lỏng chính mình. Dù sao, càng tiếp cận chân tướng, cũng ý nghĩa nguy hiểm hệ số đề cao.
Ban ngày, rất nhanh liền tại bình thản không có gì lạ vượt qua, trong khoảng thời gian lâu như vậy, tôi chỉ vẹn vẹn có hai lần vì Mục Mộc đến giờ có hay không mạnh khỏe mà lo lắng một lát, nhưng rất nhanh liền đem chú ý tập trung đến hành động đêm nay.
Tôi từng vô ý quan sát thần sắc những người khác, nhưng không có phát hiện bọn họ toát ra bộ dáng lo lắng hoặc tâm sự nặng nề, thậm chí, không ai nói một câu “Không biết Mục Mộc có về đến nhà hay không?”…
Chính là bởi vì liền bình thường nhất quan tâm đều không có, tôi mới ý thức được đây là cỡ nào không bình thường, giống như tất cả mọi người đem nó lãng quên. Chính là bởi vì tận lực bỏ qua, mới nói rõ tất cả mọi người quá mức chú ý a? Đem bất an đối với tương lai nó gặp phải ẩn vùi dưới đáy lòng, không dám lây cho những người khác.
Tôi rốt cục minh bạch, tôi không phải coi thường hắn, mà là sợ hãi tưởng tượng… Mỗi lần nghĩ tới hắn, trái tim của tôi lại co rút, phảng phất như tất cả tưởng tượng khủng bố như đang liều mình xông tới, đem hết thảy sự tình dẫn hướng xấu nhất vô pháp vãn hồi. Tôi sợ hãi loại cảm giác này, phi thường sợ hãi, cho nên tôi không suy nghĩ thêm về hắn, bởi vì ích kỷ mà nói, thần kinh của tôi cùng trái tim đều không thể trải qua dằn vằn quá lớn.
Tôi nhìn khoảng trời ngoài cửa, rốt cục, đêm đã khuya.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.