Tiên Vương Tái Xuất

Chương 87: Trường Uất Kim Hương Xảy Ra Một Trận Hỗn Loạn





Lạc Tú chỉ rời đi có một ngày thôi mà trường trung học Uất Kim Hương như sắp bùng nổ vậy.
Toàn trường hỗn loạn như gà bay chó sủa, vì tất cả học sinh của lớp 12/3 đều náo loạn hết cả lên.
Trần Hữu vốn tưởng rằng Lạc Tú rời đi là một chuyện tốt, nhưng không ngờ đó lại là sự khởi đầu của một cơn ác mộng.
Mới sáng sớm anh ta đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Alo, chủ nhiệm Trần à, học sinh lớp ba của anh đánh nhau với học sinh lớp bốn, làm năm học sinh bị thương, anh mau đến xem thế nào đi.”
Trần Hữu lập tức tỉnh cả ngủ, vội vàng lái xe đến trường, dù sao cũng là đánh người bị thương, còn là năm học sinh lận, đây cũng được coi là chuyện lớn rồi.
Quan trọng nhất là nghe nói học sinh bị thương còn là học sinh có thành tích tốt nhất, vậy thì chuyện này càng gay go hơn rồi.
Trần Hữu vừa mới bước chân ra ngoài thì điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
“Alo, chủ nhiệm Trần, anh mau đến đây đi, học sinh lớp ba của anh vừa đẩy một giáo viên xuống từ tầng hai, bây giờ giáo viên đó đang được đưa đến bệnh viện.”
Điện thoại bên này còn chưa cúp máy thì điện thoại của bên kia đã lại đổ chuông, là cuộc gọi của hiệu trưởng.
“Tiểu Trần, anh mau đến đây đi, học sinh lớp ba đốt cháy cả cái căng tin rồi.”
Mỗi lần nhận một cuộc điện thoại, Trần Hữu đều hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vì bây giờ anh ta là giáo viên chủ nhiệm của lớp số ba, những chuyện này anh ta đều phải gánh vác trách nhiệm.
Bây giờ trường trung học Uất Kim Hương gần như đã loạn thành một nồi cám, ngay cả cảnh sát vũ trang cũng được điều động đến.

Cánh cửa lớn của ngôi trường bị đóng chặt lại.
Cảnh sát vũ trang bao vây cổng trường, tiến hành một cuộc điều tra nghiêm ngặt.
Vì không biết học sinh lớp ba chọc phải một nhóm côn đồ ở đâu, bây giờ chúng đang canh ở cổng trường chuẩn bị đánh nhau.
Trần Hữu đi ngang qua, đám côn đồ đó không động vào anh ta nhưng tình hình đã hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa.
Bây giờ học sinh lớp ba và đám côn đồ vẫn đang trong thế đối đầu.
“Chủ nhiệm Trần, tôi thấy hay là chúng ta mời thầy Lạc về đi.” Hiệu trưởng nhìn trường Uất Kim Cương loạn như cào cào như vậy, thực sự thấy hơi đau đầu.
Bây giờ rõ ràng là đám học sinh lớp ba đang muốn náo loạn, gây rắc rối.
“Không được, chúng ta đã đuổi anh ta đi, làm sao có thể để anh ta quay lại được? Tôi đi tìm học sinh lớp ba, tôi không tin là mình không đàn áp được đám học sinh hư này.”
“Chí Cường, ý tưởng của cậu có được không vậy?”
“Yên tâm đi, đợi lát nữa là Thánh Đào cũng đến rồi.
Cậu tưởng là tôi chỉ muốn làm loạn trong lớp một chút thôi hả, nếu nhà trường không mời thầy Lạc quay về thì chúng ta sẽ làm loạn lên khiến tất cả học sinh trong trường Uất Kim Hương đều không thể học hành được gì nữa.”
Trần Hữu đến phòng học của lớp số ba.
Nhưng lúc anh ta bước vào, bên trong trống huơ trống hoác không có một bóng học sinh nào, ngay cả bàn ghế cũng không có.
Điều khiến Trần Hữu tức giận hơn là trên bảng đen có dán một tấm ảnh đen trắng của anh ta, hai bên đề hai câu đối thường dùng để tưởng nhớ người đã khuất, bên dưới có bày nến trắng.

Rõ ràng là đám học sinh này đang “bày” linh đường cho anh ta mà!
Trần Hữu tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có chỗ để trút giận, vì tất cả học sinh lớp ba đều không có mặt ở đây.
Đợi sau khi Trần Hữu rời đi, hiệu trưởng trường Uất Kim Hương đã gọi điện cho Lạc Tú trong sự bất lực và tuyệt vọng.
“Alo, thầy Lạc à, thầy có đang bận việc gì không?”
“Có!” Lạc Tú đáp gọn lỏn một từ rồi thẳng thừng cúp máy.
Không phải là Lạc Tú không biết đám học sinh lớp ba kia đang gây náo loạn, mà là anh thực sự đang bận.
Hơn nữa lúc anh rời đi, vị hiệu trưởng kia cũng đã ngầm thừa nhận chuyện đó, vì thế Lạc Tú cũng không hề nể mặt ông ta.
Nếu đã đi rồi, vậy thì chuyện của trường Uất Kim Hương thật sự không còn liên quan gì đến anh nữa.
Sau khi Lạc Tú gieo hết các hạt giống hoa và cây cũng đã đến nửa đêm.
Thực ra nếu để ý kỹ sẽ nhận ra những giống cây và giống hoa này đều được gieo trồng theo một quy luật nhất định.
Đợi đến khi tất cả người ở đây đều rời đi, Lạc Tú mỉm cười, đi đến một căn biệt thự trong khu biệt thự Vịnh Bàn Long.
Căn biệt thự này có thể coi là căn biệt thự lớn nhất, sang trọng nhất, và tất nhiên đây cũng là “mắt trận”.
Lạc Tú ngồi xuống, khoanh hai chân lại, ngũ tâm hướng thiên, bấm hai tay niệm chú, trông anh như đang giao tiếp với một cỗ sức mạnh trong bóng tối.

Chẳng bao lâu sau, Lạc Tú bất thình lình mở mắt ra.
“Hô phong hoán vũ, vung đậu thành binh.”
Gió đã nổi lên, nhưng cơn gió này chỉ xuất hiện ở vịnh Bàn Long.
Mưa cũng đã rơi, nhưng cơn mưa này cũng chỉ rơi ở khu vực vịnh Bàn Long.
Ngay sau đó, những hạt giống hoa và cây mà Lạc Tú vừa gieo lập tức lớn nhanh như thổi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Hoa nở như gấm, tiểu khu cằn cõi tức khắc biến thành một nơi tuyệt đẹp như thiên đường ở chốn nhân gian.
Chiếc hồ đã cạn như được rót đầy nước trong vắt, cây cối rậm rạp tươi tốt khiến con người ta có cảm giác như đang ở trong một khu rừng nguyên sinh với thảm cỏ xanh tươi rì rào, sương mù bủa vây như thiên đường nơi hạ giới.
Bên cạnh căn biệt thự mà Lạc Tú đang ở bỗng xuất hiện một cái hồ nho nhỏ, có dòng sông uốn khúc chảy qua.
Và trong khoảnh khắc đó, toàn bộ vịnh Bàn Long lại thay đổi một cái bất thình lình.
Lấy biệt thự của Lạc Tú làm trung tâm, phía Bắc đột nhiên có tuyết rơi của mùa đông, phía Nam đẹp như mùa xuân, phía Đông lại như ngày hè tươi mát, còn phía Tây lại ngập tràn sắc vàng của lá rơi mùa thu.
Tất cả mọi thứ ở đây giống như một động tiên tuyệt đẹp, hoặc có thể nói là lúc này vịnh Bàn Long đã dần dần thay đổi.
Trên thực tế, đúng là Lạc Tú cũng có dự định dần dần thay đổi nơi đây, cuối cùng biến nó thành một động tiên đích thực và độc nhất vô nhị.
Toàn bộ ngoại vi vịnh Bàn Long bị bao phủ trong sương mù dày đặc, nhưng bên trong lại xuất hiện bốn mùa ở bốn phía khác nhau.
Cùng lúc đó, khoảnh khắc trận pháp được khởi động, tất cả người dân của thành phố Thông Châu đều phát hiện ra dường như các ngôi sao trên bầu trời đêm trở nên sáng và rõ hơn, đặc biệt là khoảng trời ở phía vịnh Bàn Long, thậm chí có thể nhìn thấy cả dài ngân hà ở đó.
Đối với Thông Châu thì đều này gần như là không thể xảy ra, dù sao Thông Châu cũng được coi là một thành hạng trung, không lớn cũng không nhỏ, có nhiều vùng đất bị bỏ hoang nhưng cũng có nhiều nhà máy, công xưởng trong khu phát triển.

Đêm nay những ai vẫn chưa đi ngủ sẽ lần đầu tiên được thấy một cảnh tượng kỳ diệu như vậy.
Bầu trời đầy những ngôi sao sáng lấp la lấp lánh, trên khuôn mặt Lạc Tú cũng tràn đầy vẻ phấn khích.
Sau đó anh lại ngồi khoanh chân, lồng ngực chậm rãi phập phồng lên xuống, giữa hai lỗ mũi anh có hai cột khí hình rồng đang được anh hít vào trong cơ thể.
Cùng lúc đó, Lạc Tú đã bước vào một cảnh giới kỳ ảo.
Thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi, hầu hết Lạc Tú đều dựa vào sức mạnh của mình.
Chỉ khi có được nền tảng vững chắc nhất trước khi sự thay đổi đó đến, Lạc Tú mới có đủ tư cách để tranh bá xưng vương.
Rốt cuộc trong núi Côn Lôn có tổ tiên của loài rồng không?
Rốt cuộc ai đã xây dựng nên Kim Tự Tháp?
Rốt cuộc tam giác quỷ Bermuda ẩn chứa những bí mật gì?
Rốt cuộc Atlantis của Đại Tây u ở đâu?
Tất cả những “tảng băng chìm” này rồi sẽ có lúc nổi lên, và đi kèm theo đó là những biến đổi lớn trên thế giới.
Điều mà Lạc Tú phải làm bây giờ là không ngừng nâng cao sức mạnh của bản thân trước khi những thay đổi đó đến.
Linh khí rất mỏng và yếu, nhưng sau khi được Lạc Tú xây dựng trận pháp tụ linh lực khổng lồ, cuối cùng anh cũng có thể bước vào sự nghiệp tu luyện.
Thức tỉnh, quy tổ, vượt ra khỏi giới hạn!
Ba cảnh giới lớn đó, mỗi cảnh giới lại chia thành chín cảnh giới nhỏ.
Bây giờ Lạc Tú đã tu luyện đến tầng thứ nhất của cảnh giới “thức tỉnh”, nhưng vì đã có được hai hạt giống đặc biệt nên sức mạnh của anh cũng được coi là có thể so bì với người ở tầng thứ hai của cảnh giới “thức tỉnh”, cao hơn một bậc so với các võ giả cấp tông sư của thế giới con người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.