Tiên Vương Tái Xuất

Chương 7: Người Vô Hình





Trương Thục Phi cũng cảm thấy Lạc Tú hơi keo kiệt, nhưng cô ta vẫn đổi chủ đề.
“Em với anh đi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước đi.” Trương Thục Phi nói.
“Thục Phi, con quay lại đây.” Mẹ của Trương Thục Phi lạnh lùng gọi cô ta lại.
Thấy Lạc Tú không có phản ứng, cuối cùng Trương Thục Phi lựa chọn quay lại, không đi cùng Lạc Tú.
Nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi một mình, Trương Thục Phi không thể chịu đựng được.
Dù sao thì Lạc Tú cũng không quen cuộc sống ở đây, anh đến Tân Châu tìm cô ta, đêm nay nghỉ ngơi ở đâu cũng là chuyện lớn.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn thở dài, Trương Thục Phi, thôi thì mày hãy từ bỏ đi.
Anh ấy và mày thực sự không phải là người cùng một thế giới!
Sau khi Lạc Tú bỏ đi, mẹ của Trương Thục Phi lập tức nghiêm mặt, cầm túi trà lên, không thèm giữ lại mà thay vào đó ném ra ngoài cửa sổ.
“Đêm nay để cậu ta ngủ ngoài đường đi.”
“Mấy lá trà này hả? Mất mặt.”
“Thục Phi, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, tên họ Lạc này không xứng với con.
Mẹ là người từng trải, con hãy nghe mẹ khuyên, hãy quên cậu ta càng sớm càng tốt.”
“Người như cậu ta, cả đời này sẽ chẳng có tiền đồ.” Mẹ của Trương Thục Phi luôn coi thường Lạc Tú, đã vậy còn có Trần Hữu đang theo đuổi con gái mình nên nếu so sánh Lạc Tú với Trần Hữu thì phân chó còn không bằng.
“Mẹ của sắp nhỏ, đây đều là chuyện của đám trẻ bọn chúng, bà có thể bớt nói vài câu được không?” Trương Công Minh nghe không lọt tai nữa.

“Cái gì chuyện của đám trẻ chứ?”
“Thục Phi, con có nhìn thấy chưa? Trước đây mẹ chính là mềm lòng mới lấy người ba ăn hại này, lúc ấy mẹ nghĩ ông ta thật lòng tốt với mẹ nhưng bây giờ mẹ hối hận biết bao, lúc trước chắc mẹ bị mù rồi, đi theo đồ ăn hại này đã chịu biết bao cực khổ chứ?”
“Thục Phi, con đừng bao giờ phạm phải sai lầm như mẹ nữa được không?”
“Bà hối hận vì đã lấy tôi sao?” Trương Công Minh cũng nổi giận.
Thấy hai người đã cãi nhau đến nơi, Trương Thục Phi tức giận trở về phòng, đóng sầm cửa lại, sau đó ở lì trong phòng không chịu ra.
Nhưng cô ta không trách ba mẹ mình, mà là trách Lạc Tú.
Chẳng lẽ anh tiếc tiền để mua vài món đồ tốt tới hay sao?
Chỉ mang mấy túi trà ư?
Nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải coi thường! Bạn trai của Trương Thục Phi tôi chỉ mang theo một vài túi trà khi lần đầu tiên đến nhà bạn gái ư?
Trương Thục Phi còn tự cảm thấy mất mặt.
Thực ra Lạc Tú đã mang theo rất nhiều thứ có giá trị, nhưng sau khi Lạc Tú tỉnh dậy ở trên xe thì anh đã quyết định rằng sẽ không đưa chúng cho mấy người này.
Ra ngoài, đúng là cuộc sống nơi xa lạ sẽ rất phiền toái.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lạc Tú vang lên.
“A lô, thầy, anh đang ở đâu?”
“Được rồi, tôi đến đón anh ngay bây giờ.
Ông nội nhờ tôi đặt một phòng tổng thống cho anh ở khách sạn Hải Thượng Minh Nguyệt.”
Hải Thượng Minh Nguyệt là khách sạn năm sao tốt nhất ở thành phố Tân Châu, nghe nói phòng tổng thống có giá gần ba vạn một đêm, không phải người thường nào cũng có thể trả được.

Tân Châu là một thành phố cực kỳ phồn hoa, đặc biệt là vào ban đêm, ngựa xe như nước tạo thành một dòng chảy bất tận.
Thật ra Lạc Tú vẫn hơi thổn thức, cuộc sống tu đạo ngàn năm, chinh chiến tứ phương bày mưu tính kế ngàn năm vạn năm, thế mà giờ phút này lại đột nhiên đặt mình vào trong thành thị vừa phồn hoa vừa an tĩnh khiến cho Lạc Tú cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Giống như một con hổ hung dữ đã trải qua nhiều trận chiến bất ngờ lao vào một đàn cừu không có sức phản kháng, ngược lại sẽ khiến con hổ hơi choáng váng, khó chịu.
Lạc Tú bất giác liếm môi, rồi mỉm cười một cách tà mị, ha ha, phàm trần, đây là thành phố đầu tiên anh sẽ giẫm nát dưới chân.
Đến ngã tư đường, Lạc Tú mang theo hành lý dừng lại ở đó.
Mặc dù Lạc Tú là tiên tôn nhưng lúc này anh cũng không lộ ra khí chất đó, mà giống như một sinh viên đại học chất phác vừa ra trường, cộng thêm trang phục của Lạc Tú thì vừa nhìn anh giống như một người lần đầu tiên từ nông thôn lên thành phố.
Lúc này một chiếc taxi đi qua đã bóp còi và dừng lại trước mặt Lạc Tú.
Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tài xế vẫy vẫy tay: “Chàng trai, đi taxi không?”
Lạc Tú lắc đầu, anh đang đợi Diệp Song Song, có vẻ như người ta đã đến rồi.
“Hừ, nghèo mạt.” Người lái xe nghe thấy Lạc Tú từ chối thì lập tức thay đổi sắc mặt, mắng mỏ và lái xe đi kèm theo lời trách móc.
Ông ta nghĩ tên nhà quê này không có tiền nên mới không bắt taxi.
“Cút đi, không có tiền thì đến thành phố làm gì!” Ông ta khinh thường nhất đám người nghèo này.

Nhưng khi ông ta vừa mới bắt đầu bỏ đi hơn mười mét thì đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng qua gương chiếu hậu, từ từ dừng ở vị trí ông ta vừa mới đỗ xe.
Rồi trong vẻ mặt sững sờ của người tài xế, người mà ông ta cho rằng là tên nhà quê kia đã lên xe.
“Thầy à, người vừa rồi đó, có muốn làm gì không?” Hiển nhiên vừa rồi Diệp Song Song ở cách đó không xa đã nhìn thấy cảnh này.
Dựa theo tính cách của Diệp Song Song thì đương nhiên không chịu nổi, dù sao Diệp Song Sonng cũng không phải loại người dễ đối phó.
Nói trắng ra, có thể có người ở Tân Châu cô ta không dám động vào, nhưng người bình thường thì ai cô ta cũng dám động.
Lạc Tú lắc đầu, giống như không có ý định so đo, nhưng khóe miệng lại mang một vẻ cực kỳ cân nhắc mà nhìn chiếc taxi trước mặt.
Đây không phải là Lạc Tú rộng lượng, thật ra, tuy Lạc Tú là tiên tôn nhưng có đôi khi càng dễ nổi giận, đương nhiên cũng có thể nói bởi vì anh đã là tiên tôn nên đôi khi tôn nghiêm không chấp nhận được sự khiêu khích.
Nhưng Lạc Tú không định làm gì người lái xe đã mắng mình vì anh đã nhìn thấy một cảnh tượng rất thú vị.
“Chú ơi, chú chở cháu đi một đoạn được không?”
Tài xế taxi vẫn đang nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn chiếc Lamborghini thì bất chợt có một giọng nói vang lên khiến tài xế giật mình.
Sau khi người lái xe nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là một người phụ nữ tóc dài mặc váy đỏ đang ở bên cạnh xe của ông ta.
Đương nhiên có tiền thì tài xế rất vui vẻ, nhưng người phụ nữ mặc váy đỏ buổi tối có vẻ khiến người ta hơi sợ hãi, có điều sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ thì tài xế đột nhiên lộ ra vẻ thèm thuồng và cho người phụ nữ lên xe.
Đúng lúc này, Diệp Song Song lái xe với tốc độ rất nhanh đến bên cạnh chiếc taxi.
Mà vẻ mặt nghiền ngẫm của Lạc Tú càng lúc càng đậm.
“Thầy bị sao vậy?” Diệp Song Song hơi tò mò nhìn biểu hiện của Lạc Tú.
“Cô có để ý thấy chiếc taxi đó không?” Lạc Tú không giải thích mà hỏi.

“Hả?” Diệp Song Song sửng sốt, thật ra vừa rồi cô ta rất chú ý tới chiếc xe đó, hơn nữa còn nhớ cả biển số của nó nữa.
“Hành khách.” Lạc Tú lại nhắc nhở.
Khi được Lạc Tú nhắc nhở, bỗng nhiên Diệp Song Song nhớ rằng bình thường biển hiệu của xe taxi chính là xe trống, chỉ khi thực sự có hành khách trong đó thì người lái xe mới đổi hai chữ xe trống bằng hai chữ có khách.
Nhưng điều kỳ lạ là Diệp Song Song có thể chắc chắn rằng chiếc xe mình vừa đi ngang qua không có ai trên xe ngoài tài xế, mà tài xế đã đổi biển hiệu xe trống bằng có khách.
Rõ ràng là không có hành khách trên xe, vậy tại sao tài xế lại thay đổi bảng hiệu là có khách làm gì?
“Ông ta sắp chết.” Lạc Tú bất ngờ lên tiếng.
“Hả?” Diệp Song Song sửng sốt.
“Thế giới này rất lớn và rất tuyệt vời.
Có rất nhiều thứ mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Sẽ có một ngày, cô sẽ nhìn thấy.” Lạc Tú nhìn về phía thành đông của Tân Châu.
Nghe thấy những gì Lạc Tú nói, Diệp Song Song có vẻ không được tự nhiên, gần như nổi hết cả da gà, chẳng lẽ thật sự có người trong xe sao?
Nhưng cô ta lại không thể nhìn thấy?
Có gì trong chiếc xe đó chứ?
Mà trên taxi.
“Người đẹp, đi đâu?”
“Vịnh Bàn Long.”
“Vịnh Bàn Long?” Người tài xế đạp ga, nhưng sau khi nghe địa chỉ Vịnh Bàn Long thì ông ta lại cảm thấy có gì đó không ổn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.