Tiên Vương Tái Xuất

Chương 57: Bọn Em Đều Không Có Tiền





Âm thanh ai oán vang lên, ngày hôm qua hóng chuyện của giáo viên, hôm nay đã đến lượt bọn họ xui xẻo.
“Thầy chủ nhiệm Trần, nếu như anh nhàn rỗi quá thì cũng có thể nhảy chung.
Tôi thấy sắc mặt anh không tốt, cần phải rèn luyện chăm chỉ vào.” Lạc Tú nhìn Trần Hữu bên cạnh, nói.
“Lạc Tú, tốt nhất anh đừng có đắc ý.” Sắc mặt Trần Hữu rất khó coi, hoàn toàn không ngờ được sẽ là kết quả thế này.
“Không nhảy thì anh còn đứng ở đây chướng mắt tôi làm gì, không mau cút đi.” Lạc Tú cũng không khách khí, trực tiếp mắng người.
“Anh chờ đấy!” Trần Hữu đi ngay, anh ta muốn trả thù Lạc Tú, anh ta thề bây giờ anh ta không muốn nhìn thấy Lạc Tú ở đây dù chỉ một ngày.
Trên dãy lớp học, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, lớp số 3 đang làm cái gì vậy?”
“Đúng đấy, sao chúng nó lại nhảy ếch hết cả lên thế kia?”
“Mau ra xem chuyện lạ đi, lớp số 3 hình như đang học thể dục kìa.”
“Bọn lớp số 3 nghe lời như vậy từ lúc nào thế?”
Không chỉ có học sinh, thậm chí các giáo viên cũng cảm thấy kì lạ.
Đây là lần đầu tiên học sinh lớp số 3 nghiêm túc học tiết thể dục.
Một nghìn cái nhảy ếch nhảy mãi đến lúc hết tiết học, rất nhiều người lúc này đã mềm cả chân, đỡ nhau quay về lớp học.
Chỉ có mỗi Cao Mãnh tự mình đi tìm Lạc Tú, trông bộ dạng cười nói có vẻ nói chuyện rất vui vẻ: “Được rồi, đây chỉ là một cách để đột phá cực hạn cơ thể, cậu cứ về học đi, sau này có gì không hiểu lại đến hỏi tôi.
Nhớ kỹ, học hành cho chăm chỉ vào.

Nếu như tôi lại nghe thấy giáo viên nào báo cáo với tôi thì tôi sẽ không cho cậu phương pháp huấn luyện đột phá cực hạn cơ thể này nữa.” Lạc Tú vỗ vỗ bả vai Cao Mãnh.
“Vâng ạ thầy Lạc, không thành vấn đề.” Thái độ của Cao Mãnh rất kiên quyết, hơn nữa rất vui mừng, nhất là sau khi tìm Lạc Tú nói chuyện.
Cậu ta cảm thấy thế giới của mình đã mở ra một cánh cổng lớn, một cánh cổng vô cùng rộng lớn lại càng khó có thể tin nổi.
Đi vào lớp học, Cao Mãnh đi thẳng lên bục giảng.
“Mọi người, xin lỗi nhé, tôi đã bị thầy Lạc mua chuộc rồi.
Sau này tôi sẽ không tham gia vào kế hoạch của các cậu nữa.”
Nói xong câu đó, Cao Mãnh bước xuống bục giảng.
“Mẹ kiếp, không phải chứ, Cao Mãnh, cậu làm sao thế? Vừa mới qua một tiết đã làm phản rồi à?”
“Này Cao Mãnh, cậu thế này không ra làm sao cả, không phải mọi người đã nói phải xử đẹp anh ta hay sao?”
Nhưng mà Cao Mãnh lại giả bộ không nghe thấy, lật quyển sách giáo khoa mới tinh ra bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
“Ha, thú vị đấy.” Khóe miệng Lưu Chí Cường xẹt qua một nụ cười khẩy.
“Có ý gì vậy? Bây giờ Linh Như và Cao Mãnh đều làm phản rồi.
Lúc này mới là ngày thứ hai, cứ theo tốc độ này, tôi thấy không cần tới một tháng, cả lớp đều sẽ làm phản hết.” Hàn Phong thở dài.
“Chí Cường, hay là tôi gọi cho mấy anh bên ngoài trường ra tay, trực tiếp dẫn người qua đây đập cho tên họ Lạc kia một trận sau đó vứt ra ngoài.
Đơn giản thô bạo nhưng chắc chắn có hiệu quả.”
Hàn Phong không nuốt trôi cục tức này, bóp cái chân đã bắt đầu đau, hai chân đến giờ vẫn còn run rẩy.
“Đợi thêm chút xem.” Lưu Chí Cường muốn quan sát thêm một chút.
“Xem cái gì vậy? Anh tôi là đàn em của Quảng Khôn đấy, tên họ Lạc kia có giỏi thế nào đi nữa thì có thể đấu thắng Quảng Khôn không?” Hàn Phong cười khẩy nói.
“Tôi có ý này, cậu xem cái tên họ Lạc kia ăn mặc hình như chẳng ra làm sao nhỉ?” Lưu Chí Cường lên tiếng.
“Rồi sao?”
“Tiền lương một tháng của giáo viên cũng chỉ hơn tám ngàn tệ, bớt đi vài thứ linh tinh thì đến tay cũng chỉ khoảng năm ngàn, dù sao anh ta cũng vừa mới đến.” Lưu Chí Cường rất cẩn thận nói.
“Thế nên?”
“Vì vậy căng tin không phải có lầu hai à, một người ít nhất cũng phải ăn một trăm tệ một bữa, chúng ta bắt anh ta mời bọn mình ăn cơm, bỏ Linh Như và Cao Mãnh đi, hiện tại chúng ta có mười tám người nhỉ?” Lưu Chí Cường tính rất nhanh.
“Haiz, một chầu ăn cũng phải mười tám ngàn tệ, tuy rằng hơi đau ví nhưng cũng không phải chuyện gì khó khăn.” Hàn Phong lắc đầu thở dài nói.
“Một bữa không được thì hai bữa, ăn ba bữa của anh ta.
Tôi xem anh ta có thể chịu đựng nổi không?”
“Ha ha, ý kiến hay.” Hàn Phong cười gian xảo nói.
Buổi chiều, trong căng tin.
Căng tin ở đây thật sự có lầu hai, có điều lầu hai cũng chẳng khác gì nhà ăn.

Tuy rằng bình quân mỗi người là một trăm tệ, nhưng dù sao đây cũng là trường quý tộc, rất nhiều người ăn thật sự hết từng ấy, hơn nữa không phải là thỉnh thoảng mà là thường xuyên.
Lạc Tú mới đến hai ngày, đương nhiên là không biết được.
Đi vào căng tin, lúc này đã có rất nhiều học sinh đang ăn cơm.
“Em chào thầy.”
“Em chào thầy Lạc.”
“Ơ kìa, không phải là thầy Lạc hay sao?” Tôn Huy Nam đi tới đây, nhìn thấy Lạc Tú đang bưng khay đồ ăn của căng tin.
“Có việc gì?” Lạc Tú tìm một chỗ ngồi xuống.
“Ha ha, không có gì, tôi cũng đến ăn cơm, thế nào rồi, đã quen chưa? Cơm lầu một cũng ngon phải không?” Tôn Huy Nam tìm chủ đề nói chuyện.
“Không có việc gì thì tránh ra, tôi phải ăn cơm.” Lạc Tú vô cùng chán ghét Tôn Huy Nam.
Có điều lúc này Hàn Phong và Lưu Chí Cường vừa hay cũng đến đây.
“Thầy Lạc, thầy ăn cơm ở đây à.” Lưu Chí Cường cười ha ha nói.
“Ừ.” Thái độ của Lạc Tú với học sinh lớp mình tốt hơn khá nhiều.
“Chuyện là, thầy Lạc, thầy có thể mời bọn em một bữa được không?” Lưu Chí Cường cất lời.
“Tại sao?” Lạc Tú cũng hỏi.
“Em không có tiền, tháng này em sắp cạp đất rồi, hơn nữa bữa sáng nay cũng không có tiền mà ăn.” Lưu Chí Cường giả bộ đáng thương.
“Được, đi lấy cơm đi, tính vào tôi.” Lạc Tú đương nhiên có thể nhìn ra Hàn Phong và Lưu Chí Cường này có vấn đề, có điều anh cũng lười so đo.
“Thầy Lạc, chúng em muốn ăn ở lầu hai, dẫu sao hôm nay cũng mệt mỏi như vậy.” Hàn Phong đúng lúc này lên tiếng.
“Được rồi đi đi.” Lạc Tú cũng không so đo.

“Thầy Lạc bất công quá, thầy lại mời bọn họ ăn cơm sau lưng chúng em.”
“Đúng đấy thầy Lạc, sao thầy có thể làm như vậy được chứ?”
“Không được, thầy Lạc, thầy cũng phải mời chúng em nữa.” Cả đám kéo hết qua đây, tất cả đều là lớp số 3, ngoài An Linh Như và Cao Mãnh không tới góp vui, những người khác đều đã ở đây.
Điều này khiến cho Lạc Tú nhướng mày, đám này muốn ăn sập nhà anh à?
Có điều Lạc Tú đang muốn nói gì đó, Tôn Huy Nam đã sớm thông báo cho Trần Hữu, lúc này Trần Hữu đã chạy qua đây.
“Các em lộn xộn quá, chút tiền lương của thầy Lạc làm sao mời nổi các em được chứ?” Trần Hữu cười khẩy nói.
Lúc này Lưu Chí Cường và Hàn Phong liếc nhìn nhau, có trò hay xem rồi.
“Các em đều không có tiền à?” Lạc Tú không để ý đến Trần Hữu.
“Vâng vâng.”
Cả lớp số 3 đồng loạt gật đầu.
“Lớp số 3 à, các em không cần tìm thầy Lạc đâu, để thầy mời đi.
Các em phải thông cảm cho thầy của các em chứ, dù sao một tháng mới có vài ngàn tệ, các em đông người như thế, ăn một bữa cũng phải hết hai ngàn của anh ta.” Trần Hữu móc mỉa nói.
Sau đó anh ta lại lên tiếng.
“Hơn nữa dù sao thầy Lạc của các em cũng đến từ nông thôn, vô cùng kẹt xỉ, nếu không cũng sẽ không bị bạn gái đá.
Nghe nói lần đầu đi đến nhà bạn gái, anh ta chỉ mang mấy túi lá trà, cũng quá kẹt xỉ rồi.” Trần Hữu tiếp tục nói kháy anh.
“Nói như vậy, thầy chủ nhiệm Trần của chúng ta thì không kẹt xỉ đâu nhỉ?” Lạc Tú nhướng mày nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.