Tiên Vương Tái Xuất

Chương 421: Cô Không Xứng





Ở Địa Cầu đương thời, đừng nói ngoại giới, cho dù là một ít đạo thống phong sơn cũng chưa chắc đã tinh thông tiên pháp.
Dù sao tứ tiên này cũng có đạo hạnh ngàn năm rồi, chuyện này đương nhiên đã hỏi rõ ràng từ sớm.
Sau khi bản thân Lão Tử Tây xuất khỏi Hàm Cốc, mây tía kéo ba ngàn dặm, đương thời không có tiên pháp trọn vẹn, kể cả tiên pháp không hoàn chỉnh cũng không có.
Người ta đồn đại cuốn Đạo Đức Kinh do Lão Tử để lại có chứa bí mật tiên pháp.
Cũng có tin đồn rằng Lão Tử đã lấy đi tất cả các tiên pháp, ba nghìn dặm mây tía mênh mông cuồn cuộn được sử dụng để che đậy các tiên pháp.
Nhưng bất kể truyền thuyết nói gì, những thứ như tiên pháp đã bị thất truyền từ lâu.
Trừ khi là bên trong đạo thống truyền thừa bất hủ mới có.
Nếu là như vậy, Rắn Bà rất rõ ràng, mình nhất định đã khiêu khích một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ rồi.
Bà ta là một con rắn, ban đầu không có nhiệt độ cơ thể, nhưng giờ phút này cảm thấy mát lạnh từ đầu đến chân!
Nếu một người bước ra từ đạo thống truyền thừa bất hủ, đó là một sự tồn tại có thể gi3t chết họ chỉ bằng một cái nhìn.
Dù sao họ là thứ không chính thống, không coi là pháp môn tu tiên chính thống gì cả.
Trước mặt đạo thống bất hủ đó, bọn họ thật sự không có chỗ để phản kháng.
Rắn bà lúc này hoàn toàn sợ hãi.
Ban đầu còn tưởng rằng có thể dụ dỗ Lạc Tú đến hồ Thiên và giết Lạc Tú, kết quả lại rước lấy một đại họa ngập trời.
Khó trách tuổi còn trẻ đã có thể đánh cho bà ta không còn lực chống đỡ.

Hoàng Tiên và Hồ Tiên đã quỳ rạp trên đất rồi.
Bởi vì giờ phút này bọn họ không chỉ đánh không lại Lạc Tú, mà ngay cả bối cảnh của Lạc Tú cũng không phải là thứ bọn họ dám làm liều.
Đó là xã hội đen chân chính, không thể trêu vào!
Trên thực tế, Lạc Tú chỉ vừa tạm thời thi triển một chiêu pháp thuật trong Tiên giới, nhưng thực sự không phát huy hết hẳn, thậm chí ngay cả một phần vạn uy lực cũng không phát huy ra.
Dù sao hiện tại Lạc Tú mới thức tỉnh đến tầng thứ ba, nếu không phải có lực lượng thần hồn mạnh mẽ, sợ là thức tiên pháp vừa rồi đã sớm phản phệ anh rồi.
Nếu để Lạc Tú làm lại, Lạc Tú khẳng định không làm được.
Dù sao vừa rồi suýt chút nữa đã cạn kiệt linh khí rồi.
Nhưng dù là như thế, bọn họ cũng sợ tới mức tam tiên còn lại không dám nhúc nhích.
"Tiên sư thứ tội, chúng tôi chỉ bị mê hoặc mà thôi, không biết thân phận của tiên sư, vẫn xin tiên sư thứ tội!" Hoàng Tiên cúi đầu hành lễ.
Trước đây bọn họ đều được người đời thờ phụng, thậm chí còn thắp hương cúng bái, xưng là tiên gia.
Nhưng bây giờ lại đang khấu đầu với Lạc Tú.
Nếu là trước đây, sợ là bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được điều này sẽ xảy ra.
Nhưng bây giờ, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Và tại thời điểm này, có rất nhiều người đang cầm di động quay chụp.
Sợ là chuyện này sớm muộn gì cũng bị truyền ra ngoài.

Một khi nó lọt ra ngoài, thanh danh của bọn họ có thể sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Về sau còn ai sẽ cung phụng bọn họ?
"Hai người tự chặt đứt cánh tay đi!" Lạc Tú khinh thường liếc nhìn Hoàng Tiên và Hồ Tiên.
Điều khiến Lạc Tú ngạc nhiên là hai con yêu tinh già này đã tự chặt gãy tay ngay lập tức.
Ban đầu, Lạc Tú nghĩ rằng bọn họ sẽ liều chết phản kháng chứ?
Nếu vậy, Lạc Tú cảm giác hôm nay nói không chừng mình đã bị thương.
Dù sao ba người này đều là yêu tinh già ngàn năm, thủ đoạn thần thông, nếu liều mạng thì tuyệt đối sẽ rất đau đầu.
Hiển nhiên Lạc Tú không biết, cho dù tam tiên này biết Lạc Tú vừa mới tiêu hao linh lực, bọn họ cũng không dám giao chiến với Lạc Tú.
Bởi vì bọn họ đã hiểu lầm rằng Lạc Tú là đệ tử chân truyền của đạo thống siêu cổ xưa nào đó trên Địa Cầu.
Bọn họ hoàn toàn không thể trêu vào!
Nhìn thấy Hồ Tiên và Hoàng Tiên chặt tay, Lạc Tú dời ánh mắt về phía Rắn Bà.
Rắn Bà rất nổi tiếng ở miền Bắc, thậm chí anh đã đánh giá thấp danh tiếng của bà ta.
Bởi vì bà ta là Liễu trong tứ tiên phương bắc!
Nhưng lúc này, bà ta cười khổ một tiếng.
Vốn tưởng rằng Lạc Tú chỉ là một người tu pháp bình thường, ai ngờ anh lại có lai lịch lớn như vậy.
Thế giới của những người tu pháp còn tàn nhẫn hơn thế tục, thậm chí kẻ yếu sẽ trực tiếp làm mồi cho kẻ mạnh, ít nhất thế tục còn có người nói lý.
Trong thế giới của người tu pháp, ai lại đi nói lý với bạn làm gì?
Rắn Bà tuyệt vọng nhìn thoáng qua hồ Thiên, cuối cùng châm thần hồn của mình, trực tiếp tự sát.
Tứ tiên phương bắc, chỉ một trận chiến mà nháy mắt đã chết đi hai người!
Nếu tin tức về trận chiến này lan ra, thì đừng nói là giới tu pháp trong nước, mà ngay cả giới tu pháp ngoài nước cũng sẽ bị chấn động.
Hơn nữa sớm hay muộn gì cũng sẽ bị truyền ra, dù sao thì cũng có rất nhiều người đã cầm di động quay chụp lại.
Hồ Tiên cùng Hoàng Tiên nhìn nhau, đều nhìn ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Thiên địa sợ là phải thay đổi rồi.
Loạn thế sắp xuất hiện, tất có đại yêu!
Mà Lạc Tú hiển nhiên chính là điềm báo trước!
Thế giới sắp thay đổi, tin tức về trận chiến hôm nay truyền ra chắc chắn sẽ gây chấn động toàn thế giới.
E rằng đến lúc đó, ba chữ Lạc Vô Cực sẽ chấn động toàn Hoa Hạ!
Bốn con yêu tinh già này mặc dù là yêu tinh, nhưng cũng được gọi là tiên gia rồi!
Nhưng trong một trận chiến lại có hai người chết, hai người tàn phế.
Chỉ vì một người, Lạc Vô Cực!
Lạc Tú không để ý đến những người đang quay chụp bằng điện thoại di động, sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ lộ ra, và việc thế giới biết đến sự tồn tại của thế giới này trước cũng không phải là điều xấu.
Trở lại thôn Điền Gia, Điền Kỳ Kỳ lập tức gục vào người Lạc Tú và bắt đầu khóc.
Cô ấy quá lo lắng cho sự an toàn của Lạc Tú.
Lạc Tú vỗ lưng Điền Kỳ Kỳ, rời đi trong sự sợ hãi của mọi người trong nhà họ Điền.
Các thành viên của nhà họ Điền cảm nhận được, tất cả đều nhìn về phía người đàn ông rời đi với ánh mắt sợ hãi.
Bầu trời phương Bắc sắp thay đổi, nhà họ Điền cũng coi như bị tiêu diệt rồi.
Đường Hân thấy Lạc Tú chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái nào, sự bất mãn dâng lên cực độ trong mắt.

"Anh không giết tôi à?" Đường Hân hét lớn với Lạc Tú.
"A, tôi sẽ so đo với một con kiến ư?" Một câu của Lạc Tú trực tiếp đả kích Đường Hân khiến trong mắt cô ta tràn đầy tuyệt vọng.
Đúng vậy, trong mắt người ta, Rắn Bà không là gì cả, thế thì cô ta có là gì trong mắt Lạc Tú đâu chứ?
Nói là con kiến đã coi như là khách khí rồi!
Trở lại thành phố Bạc, Lạc Tú dàn xếp tốt cho Điền Kỳ Kỳ.
Sau đó định quay về thu dọn một chút, đã đến lúc lên đường đi đảo Tần Hoàng.
Dù sao Võ Thánh ước chiến, nếu anh đã đồng ý thì không thể không đi.
Điền Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng của Lạc Tú, nắm chặt tay.
Cô thầm thề rằng mình nhất định phải đuổi kịp bước chân của Lạc Tú, không thể chỉ nhìn bóng lưng của Lạc Tú mãi được!
Vừa mới trở lại thôn Bạc, Lạc Tú đã gặp Dương Thiên Cương và Dương Như Vũ.
Dương Như Vũ cau mày, nhìn Lạc Tú.
"Có bản lĩnh thì gặp sau núi!"
“Ồ?” Lạc Tú nhíu mày.
“Không rảnh!” Lạc Tú trực tiếp cự tuyệt.
"Nhưng anh đã luyện vài lần, hiện tại tôi muốn khiêu chiến anh, hay nói cách khác là dạy cho anh một bài học!" Ở trong mắt Dương Như Vũ, Lạc Tú chỉ là người mới luyện vài chiêu mà thôi.
Ban đầu, Dương Thiên Cương dự định tự mình ra tay thăm dò thân thủ của Lạc Tú, nhưng sau đó nghĩ lại, dù sao lão ta cũng là Võ Thánh.
Há có thể để đánh mất bối phận và thân phận chứ?
Cho nên Dương Như Vũ dự định đánh mấy chiêu với Lạc Tú, dù sao, Lạc Tú chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Dương Như Vũ.
“Khiêu chiến tôi ư?” Lạc Tú kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu: "Cô không xứng!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.