Tiên Vương Tái Xuất

Chương 376: Anh Cũng Là Thủ Phủ





Thẩm Thiên Quân vừa nói những lời này, mọi người lại đột nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy, xã hội này không phải cổ đại, không phải thời đại của giang hồ hiệp nghĩa.
Trong thời đại ngày nay, tiền bạc vẫn tự nó nói lên điều đó.
Tiền có thể sai sử ma quỷ, tất cả mọi thứ đều cần tiền mới có được.
Dù là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng nhưng bạn cũng phải dựa vào tiền, bạn cũng không thể không ăn không uống được đúng không?
Trong xã hội ngày nay, đồ ăn thức uống, nhà ở, phương tiện đi lại có cái nào không cần tốn tiền?
Và tiền mới là vua trong xã hội này!
"Nhà họ Thẩm tôi làm ăn lớn, nếu thật sự muốn trở mặt, cho dù tán gia bại sản, nhà họ Thẩm chúng tôi cũng có thể mời Võ Thánh đến trừng trị cậu!"
"Đừng tưởng rằng người đứng đầu trong Thiên Long Bảng là đệ nhất thiên hạ.
Cần biết rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
"
“Mà nhà họ Thẩm của tôi, với thực lực tài chính, có thể nhờ Võ Thánh ra tay.
” Thẩm Thiên Quân tự hào nói, như thể tức thì đã tìm thấy lại sự tự tin.
“Không sai, tiền mới là vua!” Thẩm Ngọc Thành ở một bên cũng nói.
Lời nói của Thẩm Thiên Quân lập tức khiến người nhà họ Thẩm ngẩng đầu, quả thực chỉ cần có tiền thì sợ gì chứ?
“Cho dù cậu là người đứng đầu Thiên Long Bảng thì sao?” Thẩm Ngọc Thành tuyên bố.
Tất cả mọi người vỡ lẽ, quả thực, tiền mới là vua thực sự.
Nói cho cùng, nhà họ Thẩm là một gia tộc lâu đời, là gia tộc lớn hàng đầu danh chấn Yên Kinh.
Những thứ như tiền đã nhiều mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Nền tảng thực sự của một gia tộc lớn là tiền!
Đây mới là nguyên nhân lớn mạnh của gia tộc này.

Nhà họ Thẩm có tài sản hơn ba mươi tỷ đô la Mỹ.
Kếch xù biết bao?
"Vả lại, tôi không ngại nói với cậu rằng nhà họ Thẩm của chúng tôi và thủ phủ mới đây trong nước đã đạt được sự đồng thuận và thiết lập quan hệ hợp tác.
"
“Nói cách khác, nhà họ Thẩm của tôi và thủ phủ hiện đang ở trên cùng một con thuyền.
” Thẩm Thiên Quân nói một cách tự hào.
Câu này vừa dứt, nhất thời nó giống như một quả bom tấn, trực tiếp khiến mọi người chấn động.
Đã thiết lập quan hệ hợp tác với thủ phủ?
Nếu Thẩm Thiên Quân đã nói như vậy, vậy lần hợp tác này nhất định sẽ không phải là hợp tác nhỏ, khẳng định sẽ là động thái lớn.
Xem ra nhà họ Thẩm có mưu đồ rất lớn!
Nhiều người vốn tưởng rằng hôm nay nhà họ Thẩm chắc chắn gặp rắc rối lớn, dù sao họ cũng đã đắc tội người đứng đầu trong Thiên Long Bảng.
Nhưng nếu thủ phủ và nhà họ Thẩm đã cùng hội cùng thuyền, thì khó mà nói lắm.
Suy cho cùng, thủ phủ sẽ không để nhà họ Thẩm gặp nạn.
“Cho nên, dù cậu có là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng thì sao?” Thẩm Thiên Quân đột nhiên cười khẩy một tiếng.
"Loại siêu gia tộc chúng tôi đây nào phải thành lập chỉ trong một sớm một chiều?"
"Ngoài vũ lực, cậu dùng cái gì để chống lại nhà họ Thẩm của tôi?"
"Nhà họ Thẩm tôi có đầy tiền!” Thẩm Ngọc Thành ở một bên cũng ngạo nghễ nói.
Đám người Trương Thúy Bình nở một nụ cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lạc Tú.
Quả thật, nhà họ Thẩm bọn họ không phải chỉ là nhà giàu bình thường.
Mà là giàu có thực sự, mức độ giàu có đã rất đáng sợ rồi.

Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu, sau đó nhìn Thẩm Thiên Quân với ánh mắt đáng thương.
“Nhà họ Thẩm rất giàu ư?” Lạc Tú mang theo vẻ khinh thường sâu sắc.
"Ha ha, nhà họ Thẩm rất giàu hả?"
“Tài sản hơn ba mươi tỷ đô la Mỹ, cậu nói xem có giàu không?” Thẩm Thiên Quân đùa cợt.
"Nhà họ Thẩm vẫn chưa chắc đâu.
"
Câu nói này không phải do Lạc Tú nói, mà là một người ở ngoài cửa.
Trương đại sư!
Trương đại sư chậm rãi bước tới, Thẩm Ngọc Thành vội vã đến đón ông ta.
“Trương đại sư, ông đến rồi, không biết thủ phủ đâu ạ?” Hiện tại Thẩm Ngọc Thành gấp gáp cần thủ phủ ra mặt, đứng về phía nhà họ Thẩm, giúp trấn!
“Không phải thủ phủ đã đến lâu rồi sao?” Trương đại sư cười khẩy một tiếng.
Đến lâu rồi?
Nghĩa là sao?
Thẩm Ngọc Thành hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Những người khác có mặt cũng choáng váng.
“Không phải nhà họ Thẩm các người luôn muốn gặp thủ phủ sao?” Trương đại sư nói.
"Được, hôm nay tôi sẽ giới thiệu với các người.
"
"Thủ phủ hiện giờ trong nước, chủ nhân của tôi.

"
"Lạc!"
"Vô!"
"Cực!"
Vừa dứt lời, Thẩm Thiên Quân lảo đảo vài cái, ánh mắt tối sầm lại, nếu không phải có người bên cạnh giúp đỡ thì chắc chắn đã ngã xuống đất.
Thẩm Ngọc Thành hoảng sợ nhìn Lạc Tú.
Trương Thúy Bình và những người khác cũng vậy.
Về phần đám người Thẩm Tuấn Trạch, họ bây giờ đã chết lặng, hoàn toàn chết lặng.
Bao gồm cả đám Lê Cửu cũng thế.
Ngay cả Thẩm Nguyệt Lan cũng nhìn Lạc Tú đầy hoài nghi.
Đứa con trai này của bà thật sự là ẩn giấu quá sâu, khiến người làm mẹ như bà cũng không thể nhìn thấu!
Chung đụng với con trai bà, bạn thật sự không biết khi nào sẽ bị vả mặt.
Lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần, nếu không hễ hơi sơ ý sẽ bị sốc đến mức không sốc hơn được nữa.
Đối với lời nói của Trương đại sư, không ai nghi ngờ.
Dù sao, Trương đại sư đã sớm xuất đầu lộ diện ở Yên Kinh với tư cách là đại diện của thủ phủ, rất nhiều người đều đã từng gặp.
Chỉ là hiện tại tất cả mọi người đều sửng sốt, dù sao cũng là thủ phủ mà.
Sao có thể như thế được chứ?
Sao người trẻ tuổi như vậy có thể trở thành thủ phủ?
Lý Giai Di đã hối hận đến mức không chỉ ruột xanh mà hiện tại ruột cũng sắp thắt lại rồi.
Cô ta luôn coi thường Lạc Tú, nhưng giờ cô ta mới nhận ra rằng sự tồn tại mà cô coi thường trước đây chính là sự tồn tại mà cô ta phải ngưỡng mộ nhìn lên.
Thủ phủ đó! Nhà giàu nhất đó!
Ngay cả nhà họ Thẩm cũng không thể so sánh!
Càng đừng nói gì mà đời thứ ba của nhà họ Thẩm.
Đám người Thẩm Tuấn Trạch, Thẩm Tuấn Kiệt, Thẩm Tuấn Đào có thể so sánh được với Lạc Tú ư?
Xách giày cũng không xứng!

Lạc Tú nói đúng, nếu so sánh anh với đời thứ ba của nhà họ Thẩm, quả thực là sỉ nhục anh.
Người ta là người như thế nào?
Thủ phủ! Nhà giàu số một cả nước!
Và cũng là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng.
Chỉ là hai thân phận này thôi, người ở đây nào ai có thể so sánh?
Quả thực, câu nói của Lạc Tú rằng mọi người ở đây đều là đồ bỏ đi không sai chút nào.
Nghĩ đến đây, Lý Giai Di cúi đầu.
Người cô ta bỏ lỡ là thủ phủ.
Người cô ta bỏ lỡ là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng.
Bất cứ thân phận nào cũng đủ khiến cô ta phát điên, hơn nữa rõ ràng mẹ cô ta đã tạo vô số cơ hội cho cô ta.
Nhưng tiếc là cô ta đã không quý trọng.
Ngược lại, từ khi Lạc Tú đến Yên Kinh, cô ta còn mỉa mai mấy lần.
Lý Anh Anh lắc đầu nhìn con gái mình và thở dài.
Đời thứ ba nhà họ Thẩm như đám người Thẩm Tuấn Trạch nắm chặt tay nhau, không dám nhìn thẳng vào Lạc Tú.
Đối với bọn họ, Lạc Tú thực sự quá chói mắt, ngay cả thế hệ cũ cũng không thể so sánh với phong thái của Lạc Tú.
Tại sao trước đây bọn họ còn coi thường Lạc Tú?
Họ có tư cách gì để coi thường Lạc Tú?
Ngay cả Thẩm Ngọc Thành cũng sinh lòng tiếc hận sâu sắc, là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, lại còn là thủ phủ.
Đây là chuyện vinh quang, làm rạng rỡ tổ tông cỡ nào cơ chứ?
Chỉ cần lúc trước họ có thể chấp nhận Lạc Tú và đền bù một chút, thì nhà họ Thẩm bọn họ cũng có mất gì đâu?
Không hề, lại còn sẽ có được thủ phủ và người đứng đầu trong Thiên Long Bảng!
Món làm ăn này nhìn sao cũng có lời!
Nhưng họ đã làm gì? Nhiều người thầm thở dài, nhà họ Thẩm hôm nay gặp nguy rồi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.