Tiên Vương Tái Xuất

Chương 372: Bức Bách





“Yo, tại sao còn tức giận thế?” Vợ của anh hai cười khẩy nói.
“Không phải tôi nể tình người một nhà nên mới giúp cô sao? Em gái Nguyệt Lan!” Vợ của anh hai nói vẻ quái gở.
“Con trai của tôi không tệ như chị nói, không đến mức đi làm bảo vệ.” Vẻ mặt Thẩm Nguyệt Lan lộ ra một tia tức giận.
“Ha ha, vậy sao?” Vợ của anh hai lại cười khẩy một tiếng, lời nói đầy mỉa mai.
"Thật là tốt bụng lại bị coi như lòng lang dạ thú."
“Em gái Nguyệt Lan, cô cần phải thế sao?” Đột nhiên từ xa truyền đến một giọng nói khác, đó là vợ của lão tam, đang đi về phía Thẩm Nguyệt Lan.
Bà ta ăn mặc vô cùng diêm dúa lòe loẹt, khi bước đi thì vòng eo con rắn nước cứ vặn vẹo, lắc lư, trông hệt như một con hồ ly tinh, cộng thêm cách trang điểm của khuôn mặt trông rất giống kỹ nữ.
Vả lại còn mang theo vẻ mặt chanh chua, bà ta là người mà Thẩm Nguyệt Lan không muốn nhìn thấy nhất.
Trong nhà họ Thẩm, bà ta là người dễ xảy ra mâu thuẫn với người khác nhất.
"Em gái Nguyệt Lan, chúng ta đều là người cùng một nhà.
Chị hai chẳng qua chỉ muốn giúp em với ý tốt thôi.
Em không cảm kích cũng không sao.
Sao còn ăn nói thế này?" Vợ của lão tam nói với giọng mỉa mai.
"Tôi nói sự thật, con trai tôi thế nào là việc của con trai tôi.
Không phải tới phiên người khác nói ra nói vào!" Thẩm Nguyệt Lan vặn lại.

"Hừ, nói rất đúng."
“Con trai cô so với đời thứ ba của nhà họ Thẩm như thế nào?” Vợ của lão tam to giọng nói.
“Em ba, xin đừng sỉ nhục đời thứ ba của nhà họ Thẩm!” Lúc này Trương Thúy Bình cũng đến, cô ta là vợ của Thẩm Ngọc Thành.
Mọi người bất kể là ai cũng phải gọi cô ta một tiếng chị cả.
Ngay cả Thẩm Nguyệt Lan cũng không ngoại lệ.
"Chị cả."
“Yo, còn biết tôi là chị cả của cô sao?” Trương Thúy Bình nói với giọng mỉa mai.
“Tôi tưởng cô quên rồi chứ?” Trương Thúy Bình ngẩng mặt lên nói.
"Con trai của cô có công ty sao?"
“Con trai của cô có thành tích gì nổi bật không?” Hàng loạt câu hỏi liên tiếp của Trương Thúy Bình khiến Thẩm Nguyệt Lan á khẩu không trả lời được.
Dù sao bà thực sự không nói nên lời, bây giờ cả người bà đang đờ đẫn, luôn cảm thấy đầu óc có hơi khó xoay chuyển.
Đây là do Lạc Tú đã sửa chữa một phần thần hồn đã mất của bà, trên đường đến đây nó đã tác động đến Thẩm Nguyệt Lan.
“Không thể nói được đúng không?” Trương Thúy Bình cười khúc khích.
"Nếu cô đã không nói ra được, em hai dâu nói giùm cô, cô dựa vào đâu mà không cảm kích?"
"Còn coi lòng tốt của người ta như lòng lang dạ thú?"
“Đừng nói so sánh với đời thứ ba của nhà họ Thẩm, chỉ so với người thường, con trai của cô cũng có là gì?” Trương Thúy Bình lại hỏi.
Thẩm Nguyệt Lan vẫn không thể phản bác.
"Lớn lên ở thị trấn nhỏ, không được nhận giáo dục cao cấp, con trai của cô thật sự tốt như vậy sao?"
“Có lẽ sau này còn đi con đường quanh co nào đó nữa không chừng nhỉ?” Trương Thúy Bình to giọng.
"Đủ rồi, con trai tôi thế nào..."
"Sao? Vẫn không cho người ta nói à?"
"Những người phụ nữ như chúng ta nha, có câu cổ ngữ rằng mẹ quý nhờ con!"
"Con trai của chúng tôi, chúng tôi có thể tự hào liệt kê một loạt sự tích và những thành tựu vẻ vang!"
“Con trai cô thì sao?” Trương Thúy Bình cười khẩy một tiếng.
“Nếu cô cho rằng con trai cô không tệ, thì cô nói đi?” Trương Thúy Bình vừa mở miệng quả là hệt như cái súng máy.
Nếu trong trạng thái bình thường, Thẩm Nguyệt Lan còn có thể lời qua tiếng lại với đối phương mấy câu.
Nhưng bây giờ bà đang đờ đẫn, thậm chí còn hơi chóng mặt.
Đúng lúc này, mấy thành viên của nhà họ Thẩm và Thẩm Thiên Quân cũng đến.
Chỉ là ánh mắt Thẩm Thiên Quân nhìn Thẩm Nguyệt Lan không còn cảm giác của một người cha nhìn con gái mình.
Thay vào đó là cái nhìn lạnh lùng và tàn nhẫn với người lạ.
Điều này khiến Thẩm Nguyệt Lan cảm thấy đau nhói trong tim.
Dù sao, đó cũng là ba của bà.
Thẩm Nguyệt Lan cầm một chiếc túi to trong tay, trong túi là một bộ quần áo mà Thẩm Nguyệt Lan đi tìm thợ may để may.
Người thợ may chỉ ở một bên giúp đỡ, quần áo là do Thẩm Nguyệt Lan tự may.
Thẩm Nguyệt Lan đưa túi qua.
“Ba, quà cho ba.” Thẩm Nguyệt Lan tránh đi ánh mắt của Thẩm Thiên Quân.
Nhưng Thẩm Thiên Quân chỉ hờ hững nhìn Thẩm Nguyệt Lan, không nhận lấy chiếc túi.
Thật lâu sau, Thẩm Thiên Quân thờ ơ lên tiếng.
"Thu lại đi, tôi không mặc nổi."
Thẩm Nguyệt Lan lập tức có cảm giác tan nát cõi lòng, nước mắt tràn mi.
“Em gái, đây là lỗi của em rồi.
Làm sao ba có thể mặc loại quần áo này được?” Thẩm Ngọc Thành cũng nói.
“Với thân phận và địa vị của ba có thể mặc thứ này ư?” Lão nhị nhà họ Thẩm cũng nói.
"Từ đó tới giờ ba chỉ mặc quần áo của các nhà thiết kế người Pháp.
Loại quần áo này quá mất mặt."
"Em có chắc là em đến đây để tặng quà chứ không phải đến làm trong lòng ba thấy khó chịu không?" Lão tam nhà họ Thẩm bỏ đá xuống giếng!
Thẩm Nguyệt Lan cuối cùng cũng thu túi lại.
Bộ quần áo này quả thực không đủ chất lượng, chất liệu vải chỉ vài nghìn tệ, so với một bộ quần áo mấy chục vạn của Thẩm Thiên Quân thì quả thực là thua xa.
Nhưng Thẩm Nguyệt Lan không có tiền, bà lại không thể không biết xấu hổ đến xin tiền Lạc Tú.
Hơn nữa bộ quần áo này do chính Thẩm Nguyệt Lan làm, đó là lòng hiếu thảo của bà.
“Nguyệt Lan, vì đứa con trai yếu đuối kia của con, có đáng không?” Thẩm Thiên Quân nhìn Thẩm Nguyệt Lan, không hề có chút thương tiếc.
“Ba!” Mặc dù Thẩm Nguyệt Lan rất đau lòng, nhưng vẫn không cho phép có người nói xấu Lạc Tú, kể cả đó là ba của bà.
"Thế nào?"
“Chỉ dựa vào con mà cũng dám chống đối ba à?” Thẩm Thiên Quân đột nhiên tức quá hóa cười.
"Vào ngày tang lễ của Tuấn Phong, ba đã đến gặp nó."
“Con biết nó nói gì không?” Thẩm Thiên Quân lắc đầu.
"Nó lại nói với ba rằng nó coi thường nhà họ Thẩm!"
“Ha ha, tốt, tốt lắm!” Thẩm Thiên Quân cười khẩy một tiếng.
"Đây là con trai con hả?"
"Đây là con trai của con và thằng họ Lạc kia?"
“Đây là con trai do thằng họ Lạc đó dạy dỗ?” Thẩm Thiên Quân mắng.
"Ngay cả nhà họ Thẩm mà cũng coi thường?"
"Nó nghĩ nó là ai?"
"Cuồng vọng, vô tri, kiêu ngạo lại không có năng lực, cá tính lại còn rất mạnh!"
"Hôm đó nói chuyện với tôi còn mang giọng điệu dạy dỗ nữa!"
"Cảm giác tự cao tự đại đó, ngay cả tôi cũng không sánh kịp!"
“Vừa rồi tôi cũng nghe thấy tiếng cãi vã của các anh chị.” Thẩm Thiên Quân như đang diễn thuyết.
"Chị cảm thấy thằng nhóc kia tốt lắm sao?"
“Vì thằng nhóc đó, chị có thể chắp tay nhượng lại đế chế kinh doanh mà chị đã vất vả mấy chục năm ư?” Thẩm Thiên Quân lắc đầu cười.
"Nguyệt Lan, tôi cho chị một cơ hội!"
“Hôm nay, nếu chị bằng lòng cắt đứt quan hệ mẹ con với nó, thì tôi có thể để chị quay lại nhà họ Thẩm một lần nữa!” Thẩm Thiên Quân bức bách.
"Hôm nay nếu chị vẫn cố chấp, vậy cũng không sao hết, chị vĩnh viễn đừng về nhà họ Thẩm nữa."
“Ba!” Thẩm Nguyệt Lan bật khóc.
"Đừng gọi tôi là ba, tôi đã nói rất rõ ràng rồi.
Nếu như chị không cắt đứt quan hệ mẹ con với thằng nhãi kia, thì hôm nay, quan hệ cha con của chúng ta sẽ hoàn toàn cắt đứt." Thẩm Thiên Quân ngạo nghễ nói: “Hy vọng chị suy nghĩ rõ ràng, nghĩ kỹ đi!” Thẩm Thiên Quân trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt Lan..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.