Tiên Vương Tái Xuất

Chương 314: Game Kinh Dị





Mà đám người Lý Giai Di rõ ràng cũng chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng Lạc Tú đã nhìn về phía bà chủ trong tiệm.
“Muốn nhiều lấy nhiều muốn ít lấy ít đúng không?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Sau đó chạy thẳng ra ngoài hô hào mọi người mấy câu, mới đầu người khác còn tưởng Lạc Tú đang nói giỡn, nhưng đến khi Lạc Tú quăng hai cái túi giá trị mấy chục vạn ra ngoài, ném trên đường, bị ai đó chạy tới nhặt đi, ngay tức khắc, một đám người giống như phát điên bổ nhào tới, lao thẳng vào trong tiệm, dọn sạch tất cả đồ vật bên trong.
Bà chủ cửa hàng ngơ ngác đứng ở đó nửa ngày không dám nói lời nào, cả người phục vụ kia cũng không kém, một tiếng cũng không dám hó hé.
Dẫu sao thì mới vừa rồi Lạc Tú còn dám ra tay đánh người nhà họ Thẩm, mà bọn họ chỉ là chó săn nhà họ Thẩm mà thôi, làm gì dám nói chứ?
Hơn nữa mới vừa nãy thôi, chính miệng bà chủ đã nói như vậy, trong chuyện này bọn họ không chiếm lý nổi.
Người ta thật sự mua nổi, hơn nữa, số tiền trong tay người ta đối với người thường mà nói là một con số trên trời!
Nhưng khi nhìn thấy mình bị tổn thất nhiều tiền như vậy, trong lòng bà chủ đã rỉ máu.
Bà ta hối hận vô cùng nhưng lại không thể làm gì.
Về phần Thẩm Nguyệt Lan, bà lại càng thấy đứa con trai này của mình trông thuận mắt hơn.
“Tiểu Tú, cái tính khí này con học từ ai vậy?” Thẩm Nguyệt Lan đứng một bên đã sớm cười không khép được miệng.
Rốt cuộc thì dù có được tu dưỡng tốt đến đâu cũng có lúc bị chọc giận, cách làm vừa rồi của Lạc Tú tuy có chút cực đoan, nhưng cũng rất hả giận.
“Mẹ, có một số chuyện đợi sau này mẹ sẽ hiểu rõ.

” Lạc Tú cười cười, đợi đến khi Thẩm Nguyệt Lan khôi phục ký ức, e là bà sẽ không cảm thấy những chuyện này kỳ quái nữa.
Dẫu sao thì lúc ấy Lạc Tú cũng ra tay ngay trước mặt bà, đánh bọn người Vu Vương như đánh chó, hơn nữa chẳng phải lúc ấy Lạc Tú còn trải qua chuyện Giang Dật Phi giăng bẫy đó sao?
Lý Giai Di đứng một bên, mặc dù suy nghĩ của cô ta về Lạc Tú hơi thay đổi, nhưng nội tâm vẫn có chút gì đó lo lắng và bất an.
Người nhà họ Thẩm, có thể dễ dàng trêu chọc vậy sao?
Đợi đến sau khi mấy người rời khỏi cửa hàng, Lý Giai Di mới cố ý đi tới bên cạnh Lạc Tú, mở miệng nói.
“Lạc Tú, tôi cảm thấy tốt nhất anh vẫn nên đi nói lời xin lỗi với Thẩm Tuấn Đào và dì Nguyệt Mai đi.

“Tại sao lại muốn tôi chạy theo xin lỗi bọn họ?” Lạc Tú lắc đầu nói.
“Lạc Tú, anh không biết đám người nhà họ Thẩm kia khủng bố đến mức nào đâu, hôm nay anh đắc tội với bọn họ, còn ra tay đánh dì Nguyệt Mai, bọn họ sao có thể để yên?” Lý Giai Di đi bên cạnh giải thích.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi đấy sao, dù bọn họ có để yên chuyện này, thì tôi cũng sẽ không để yên mà.

“Ý của anh là anh còn muốn tìm bọn họ gây phiền toái?” Hàng lông mày của Lý Giai Di nhếch lên.
“Anh cũng không coi ai ra gì quá rồi đấy?”
“Anh đừng tưởng rằng hôm nay có thể chiếm chút tiện nghi từ họ là nghĩ có thể đủ sức chống lại nhà họ Thẩm.

“Anh có biết địa vị và thế lực của nhà họ Thẩm ở Yên Kinh không?”
“Chưa nói đến nhà họ Thẩm, chỉ nguyên thế hệ mấy người trẻ tuổi nhà họ Thẩm thôi, cũng không phải người mà anh có thể chọc vào rồi.

” Lý Giai Di không phục mở miệng nói.
Kỳ thật, cô ta đã có chút khắc chế, có một số chuyện cô ta không dám nói thẳng ra.
Đi tìm nhà họ Thẩm gây phiền toái ư?
Yên Kinh làm gì có ai dám nói ra những lời trắng trợn táo bạo như vậy đâu chứ?
Người ta chỉ tùy tiện động tay thôi là cũng có thể nghiền chết anh được đấy!
“Cô dựa vào cái gì mà kết luận tôi không đủ trình chọc vào nhà họ Thẩm, nói thật, tôi thật lòng cảm ơn ý tốt muốn nhắc nhở của cô, nhưng thứ hèn hạ như nhà họ Thẩm đó, trong mắt tôi, chẳng là thá gì cả!” Lạc Tú ngạo nghễ mở miệng nói.
Đây là sự thật, trong mắt Lạc Tú, anh thật sự chẳng coi nhà họ Thẩm ra gì.
Lý Giai Di hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng phản bác, thì Lý Anh Anh đã mở miệng nói.
“Giai Di, hai đứa đứng phía sau thì thầm cái gì đấy?”
“Mau tới giúp bọn ta cầm túi.

Lạc Tú nhanh chóng bước tới, Lý Giai Di nhìn bóng dáng Lạc Tú, không nhịn được mà lắc đầu.
Không để nhà họ Thẩm vào mắt sao?
Anh làm gì có tư cách?
Mấy người thuộc thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Thẩm, trong đó còn có một tên quái vật, anh ta căn bản không phải con người bình thường, thật sự rất rất đáng sợ.
Quả thực chính là một đám quái vật, nhưng người thuộc lớp thế hệ trẻ nhà họ Thẩm đó lại có thể hô mưa gọi gió!
Lý Giai Di thở dài một tiếng, nếu không khuyên được Lạc Tú, vậy thì đợi tới khi Lạc Tú tự mình lĩnh giáo, xem đến lúc đó anh còn dám nói như vậy nữa hay không.

Loại quái vật đó, người dù có lợi hại đến đâu cũng không chơi nổi anh ta.
Mà ở một nơi khác, tại biệt thự cao cấp nhà họ Thẩm.
“Tên láo toét đó thật sự đánh con ư?”
“Nó còn dám nói như vậy?” Thẩm Thiên Quân hừ lạnh một tiếng.
Theo lý thuyết Lạc Tú tốt xấu gì cũng là cháu trai của ông ta, nếu đã tới Yên Kinh rồi, mặc kệ là thế nào, ông ta cũng phải đi xem chút.
Nhưng đến giờ ông ta vẫn chưa từng đi!
Vì cái gì?
Bởi vì ông ta căn bản không muốn thừa nhận đứa cháu này!
Giờ phút này lại nghe Thẩm Nguyệt Mai kể còn thêm mắm thêm muối, tức khắc, cơn giận dữ trong lòng ông ta lại càng dữ dội hơn.
“Được, đợi mấy ngày nữa tôi hết bận rồi, tôi sẽ đích thân đi gặp cậu ta, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cậu ta có thể kiêu ngạo tới mức nào?”
“Xem dũng cảm đến đâu mà dám mạnh miệng nói gây khó dễ cho nhà họ Thẩm ta!” Thẩm Thiên Quân hừ lạnh một tiếng.
Một thằng nhóc được nuôi dưỡng tại một thị trấn nhỏ ở nông thôn, mà giờ lại dám công khai thách thức nhà họ Thẩm sao?
Năm đó nếu không phải ông ta mềm lòng, thì tên hỗn láo này đã chết từ lâu rồi!
“Được rồi, Nguyệt Mai, con cũng đừng vì chuyện này mà nổi giận làm gì, đúng rồi, chuyện bôd kêu con đi hỏi thăm về nhà giàu số một kia thế nào rồi?”
“Sao bố lại nghe nói, người ta đã tới Yên Kinh rồi?” Thẩm Thiên Quân vừa chuyển chủ đề lại bắt đầu nhọc lòng về tương lai nhà họ Thẩm.
Chuyện mượn sức nhà giàu số một, chính là chuyện quan trọng nhất đối với nhà họ Thẩm bọn họ!
Nếu để mấy gia tộc khác đoạt trước, có thể nhà họ Thẩm sẽ gặp nguy hiểm.
Suy cho cùng, trên đời này, bất kể quyền lực của bạn lớn đến đâu, địa vị bạn cao thế nào, cuối cùng thì tiền tài mới chính là cơ sở.
Không có tiền tài, đến cơm cũng chẳng có mà ăn!
Mà Thẩm Tuấn Đào lại đi tới một căn phòng nhỏ.

“Làm sao vậy Tuấn Đào?” Một người sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt rất nặng mở miệng nói.
Thậm chí xung quanh anh ta còn tỏa ra một loại khí lạnh u ám, không có người nào nguyện ý tới gần hoặc là dựa vào anh ta.
“Thất thủ, chúng ta đều xem thường cậu ta rồi.
” Thẩm Tuấn Đào siết chặt tay thành nắm đấm.
“Nhưng tiếp theo…”
“Thôi bỏ đi Tuấn Đào, cứ để anh trực tiếp ra tay là được rồi, chỉ cần kéo cậu ta vào trong trò chơi đó, cậu ta sẽ không sống qua nổi một đêm đâu!” Người đàn ông với sắc mặt tái nhợt kia cười âm hiểm.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả, chỉ là một tên phế vật thôi mà, thẳng tay giết là được rồi, hà tất gì phải đùa bỡn người ta như thế?” Người đàn ông có sắc mặt tái nhợt kia tiếp tục mở miệng nói.
Thẩm Tuấn Đào còn định há mồm nói thêm, người đàn ông sắc mặt tái nhợt kia lại chặn đứng họng Thẩm Tuấn Đào.
“Tuy rằng trò chơi đó các người chưa từng chơi qua, nhưng về sự khủng bố của nó, có lẽ các người cũng đã nghe qua rồi!”
Ngay khi những lời kia vừa thốt ra, sắc mặt của những người có mặt trong phòng đều biến đổi, không ai nói chuyện nữa.
Hiển nhiên, cái gọi là trò chơi đó, mặc dù không thể trải nghiệm qua, nhưng cũng biết một ít.
Có thể tồn tại trong đó, thật sự phải thắp nhang cảm tạ.
Dù có là tông sư đi chăng nữa, nếu bị kéo vào cũng phải quỳ!
“Được rồi, chuyện này cứ để anh đi làm đi, anh sẽ khiến cậu ta hưởng thụ quá trình tử vong của chính bản thân.
” Người đàn ông có sắc mặt tái nhợt nở nụ cười âm trầm, trong tay anh ta, có một cái cốc có chân dài, bên trong chiếc cốc có chân dài đó là thứ chất lỏng màu đỏ, nhưng lại tỏa ra mùi tanh hôi.
Nếu nghiêm túc nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra, đó là máu, máu người!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.