Tiên Vương Tái Xuất

Chương 271: Mánh Khóe Của Đại Đế





Nhưng khi môn chủ Kim Cương Môn vừa nói xong câu đó, Huyết Thi Vương đã lập tức bảo vệ hai người Lý Trí Hoa và Lý Kỳ.
Đương nhiên, cái giá phải trả là một con số trên trời!
Có điều, giờ khắc này làm mọi thứ cũng chỉ vì mạng sống, ông ta đâu còn đầu óc mà quan tâm lo lắng nhiều thứ như vậy, trước tiên cứ sống sót đã rồi tính sau.
Mà ngọn lửa bên trong trận pháp cháy ngày càng mãnh liệt, thậm chí là rất nhanh thôi nó sẽ biến thành biển lửa.
Mấy cục đá trên mặt đất đều bị hòa tan, hóa thành dung nham.
Nhưng mà, Lạc Tú biết đây là giả, mấy loại trận pháp như này vốn kỳ diệu như vậy.
Những người đang ở trong trận pháp dường như có thể tự cảm nhận được cảm giác của nỗi đau đớn tột cùng và sự thống khổ khi bị lửa thiêu chết.
Đây chỉ là một chiêu trò khiến bộ não của bạn tự ghi nhận, tin tưởng rằng bản thân đã chết, nhưng trên thực tế, người ngoài nhìn vào sẽ thấy nơi mà bạn đang đứng chả có cái rắm gì cả.
Đã từng có một thí nghiệm nổi tiếng là, bịt mắt một người đàn ông lại, sau đó cắt một dao trên cổ tay anh ta, nhưng thực ra miệng vết thương trên cổ tay lại rất nông, và không bị chảy máu ngay lập tức.
Tuy nhiên, ở bên cạnh lại tạo ra một âm thanh như thể lúc giọt nước nhỏ xuống, khiến người kia lầm tưởng rằng bản thân đã thật sự bị lấy máu, kết quả không bao lâu sau người kia đã mất mạng.
Hiện tại, trận pháp này cũng có tác dụng tương tự như loại thí nghiệm kia, có điều, với Lạc Tú mà nói thì mười trận pháp lớn hung ác cấp bậc cao hơn anh cũng đã nếm qua hết rồi, thì mấy thủ đoạn lừa bịp kiểu này làm sao gây khó khăn cho anh được?
Người của Kim Cương Môn đang chờ xem kịch vui, cuối cùng lại phát hiện Lạc Tú vốn dĩ không thèm để ý, đi thẳng về phía bậc thang.
“Miễn dịch? Mất đi hiệu lực? Hay do cậu ta vốn dĩ không sợ?” Môn chủ Kim Cương Môn ngây ngẩn cả người.
Dù gì thì loại trận pháp này ông ta đã thử tự nếm thử qua rồi, một khi bước vào trận pháp, người ta sẽ có cảm giác bản thân thật sự rơi xuống bên trong Hoàng Tuyền.
Núi đao, biển lửa, ma quỷ!

Mọi thứ sẽ từ từ xuất hiện ngay trước mắt, bất cứ điều gì cũng có thể tùy ý lấy mạng người đó!
Nhưng tại sao thằng nhóc trước mặt này lại không hề có chút biểu cảm nào?
“Nhân lúc cậu ta vẫn đang bị mê hoặc trong trận pháp, các người hãy xông tới đánh lén cậu ta!” Môn chủ Kim Cương Môn mở miệng ra lệnh.
Trưởng lão thứ nhất và Trưởng lão thứ ba bắt đầu hành động, nhảy ra khỏi trận pháp lớn bảo vệ ngọn núi, sau đó lén tiến tới gần chỗ Lạc Tú.
“Hai người xông lên đi, nghiền nát cậu ta cho tôi!” Môn chủ Kim Cương Môn lạnh lùng nói.
Mà Trưởng lão thứ nhất và Trưởng lão thứ hai đã tới rất gần chỗ Lạc Tú.
Đừng nói đánh lén, với công lực của hai người bọn họ, cho dù là nghênh chiến chính diện thì một chưởng này mà tung ra, một vị tông sư bất tử cũng phải tàn!
Bởi vì hai người bọn họ cũng là người thuộc cấp bậc tông sư, chỉ với một chưởng này cũng có thể dễ dàng đánh nát một mỏm đá khổng lồ chứ không phải giỡn chơi!
Mà người đứng trước mắt họ nghe nói cũng chỉ là tông sư, nếu đều là tông sư với nhau thì họ không nghĩ bản thấy mình sẽ yếu thế hơn.
Nhưng vào khoảnh khắc đòn đánh được tung ra, khóe miệng Lạc Tú bỗng xẹt qua một nụ cười châm chọc.
Thường thì vào thời điểm này, những người bên trong trận pháp vốn đã bị mê muội bởi những đồ vật trước mắt, còn đâu đầu óc mà để ý đến thế giới bên ngoài?
Trên mặt Trưởng lão thứ hai lộ ra một nụ cười khẩy.
Thiếu niên tông sư cái chó má gì chứ, đâu ra mà một địch ba?
Ông đây chỉ tung một đòn cũng đủ hạ gục anh trong thời gian ngắn!
Có điều, thời điểm đòn đánh được tung ra, Trưởng lão thứ hai theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Đáng tiếc là ông ta đã chậm.
Cú đá vốn xuất phát sau nhưng lại chạm đến mục tiêu trước, chân anh đạp thẳng vào đầu Trưởng lão thứ hai.
Giống như một trái dưa hấu thông thường, đầu Trưởng lão thứ hai nổ tung ngay tức khắc.

Trưởng lão thứ nhất nhìn thấy cảnh này cũng phát hoảng theo, một bàn tay khác bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị tung cú đấm của ông ta.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên!
Bàn tay ông ta giòn tan như mảnh thủy tinh, vỡ vụn ngay tức khắc.
Ngay sau đó, một cái tát ập đến, nó giáng thẳng lên ngực ông ta.
Tựa như một chiếc xe lửa chạy trên cao tốc đâm thẳng vào người ông ta, đánh bay Trưởng lão thứ nhất ra ngoài.
Khoảnh khắc ông ta chới với bay trên không trung, cũng là lúc ông ta tắt thở.
“Lão Đại, lão Nhị!”
Tức khắc, hai mắt trưởng lão thứ ba và trưởng lão thứ tư đỏ ngầu.
“Thằng khốn này, mày quá tàn nhẫn độc ác, tao sẽ giết mày!” Một chân của trưởng lão thứ ba vút lên trời cao, một chân này của ông ta mang theo sức mạnh cực kỳ kinh hồn, thậm chí là phần đùi còn bốc cháy, đây không phải là giả, ngọn lửa trên chân ông ta là thật sự tồn tại.
Hơi nóng ập đến trước mặt, nhưng Lạc Tú vẫn bày ra vẻ mặt mỉa mai như cũ không hề thay đổi, bởi vì một bàn tay trong lòng đất đã xốc lên và túm lấy chân của vị trưởng lão thứ ba.
Ngay sau đó, anh tóm lấy vị trưởng lão thứ ba rồi ném mạnh xuống đất.
Đương nhiên, đó là tay của Huyết Thi Vương.
“Rầm!”
Chớp mắt một cái, trưởng lão thứ ba bị đánh đến nỗi biến thành một đống thịt nát.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này, trưởng lão thứ tư lập tức tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh cứ thế mà chảy ròng ròng.
Cũng chẳng đề cập đến cái gì mà báo thù với không báo thù nữa, ông ta vội vàng chạy như bay.
Giữ lại cái mạng mới là quan trọng!
Đáng tiếc, một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng lên trong không khí, trưởng lão thứ tư vốn đang chạy bỗng nổ tung.
Người của Kim Cương Môn lập tức chìm trong im lặng!
Bốn người cấp bậc tông sư đi đánh lén một người, kết quả lại bị người ta giết trong tích tắc.
Cái này?
“Vẫn chưa chịu giao người?”
“Nếu tôi lên, thì có thể sẽ không chỉ giết chết vài người như vậy thôi đâu.
” Hai mắt Lạc Tú trong veo, giống như nước mùa thu thời điểm tháng chín, không một gợn sóng, nhìn chỗ nào có dấu vết bị trận pháp mê hoặc chứ?
“Được, được, xem ra là do tôi đã quá coi thường cậu.
” Vào giờ phút này, sắc mặt môn chủ Kim Cương Môn trông cực kỳ khó coi.
Ông ta vốn tưởng có thể dễ dàng hành hạ Lạc Tú đến chết, nhưng thật không ngờ kết quả này lại xảy ra.
“Có điều, cậu nghĩ cậu có thể làm gì được nữa?”
“Chúng tôi có trận pháp lớn là Huyền Thiên Hộ Sơn, cậu không vào được, vậy thì cậu làm gì được chúng tôi?” Môn chủ Kim Cương Môn không kiêng nể mở miệng nói.
“Cậu lại đây đi!” Môn chủ Kim Cương Môn nói với giọng điệu châm biếm.
Hoàn toàn chính xác, trận pháp lớn Huyền Thiên Hộ Sơn này có vẻ không đơn giản như vậy.
Cái này thậm chí còn không phải do thế hệ hiện tại của Kim Cương Môn hay người của thế hệ trước bố trí.
Đây là một trận pháp đã tồn tại từ trước khi môn phái Kim Cương Môn được thành lập.

Thậm chí còn có lời đồn đại rằng, đây là trận pháp mà Đại Đế tự mình bày ra.
Mặc dù sự tồn tại đã quá lâu đời, đã mất đi chín tầng uy lực.
Nhưng một tầng còn dư lại kia không phải thứ mà người nào cũng có thể tùy tiện phá vỡ.
Bản thân Lạc Tú cũng tự nhận thấy được, có một bức tường vô hình phía trước đang chặn đứng bước chân của anh.
Lạc Tú thở ra một hơi, một quyền bất ngờ được tung ra.
“Rầm!”
Sức mạnh của Lạc Tú hiện tại dữ dội và hùng mạnh vô cùng, e là chỉ với sức mạnh thể lực đơn thuần cũng có thể đánh nghiêng cả một ngọn núi.
Có điều, hiện giờ đánh vào phía trên trận pháp lớn kia, mặc dù Kim Cương Môn có thể bị lung lay.
Nhưng trận pháp lớn thì vẫn vẹn toàn không hề hấn gì!
“Ha ha, thật là nực cười, đây là mánh khóe của thần, pháp thuật của tiên, bút tích của Đại Đế, vậy mà cậu lại vọng tưởng dùng sức mạnh để phá à?” Nét mặt môn chủ Kim Cương Môn thể hiện rõ sự châm chọc.
“Một kẻ hèn trần tục như cậu, thân thể người thường mà lại ảo tưởng đòi chống chọi với mánh khóe do chính Đại Đế để lại sao?”
“Đây là dựa vào Kim Cương Môn, cho dù cậu có võ công tuyệt diệu đỉnh cao đến đâu thì cũng chỉ có thể dừng bước tại đây thôi!” Môn chủ Kim Cương Môn cười to nói.
“Giang Dật Phi hiện đang ở bên trong, nếu có đủ bản lĩnh thì cứ tiến vào đi?”
“Có bản lĩnh thì cậu thử tấn công vào trong tôi xem thử?” Vẻ mặt mỉa mai và nụ cười chế giễu của môn chủ Kim Cương Môn thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Mà sau lưng ông ta, những đệ tử của Kim Cương Môn đã tới đây từ lâu giờ phút này vẫn đang vui mừng xem chuyện hay, có điều, sự châm chọc trong lòng bọn họ cũng đã dâng cao đến đỉnh điểm.
“Được, ngày hôm nay Kim Cương Môn sẽ bị diệt vong tại đây!” Lạc Tú cũng bị chọc giận rồi, ý định giết người cứ thế mà điên cuồng tuôn ra.
“Mánh khóe của Đại Đế?”
“Nếu đích thân ông ấy tới thì còn có tư cách nói những lời này trước mặt tôi, nhưng hiện tại, chớ nói chỉ là một trận pháp hèn mọn với những tàn tích sau cùng, ngay cả trận pháp lớn Huyền Thiên thật sự xuất hiện trước mặt tôi, hôm nay cũng sẽ bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.