Tiên Vương Tái Xuất

Chương 264: Trống Da Người





“Lạc giáo quan, tôi không có ý xúc phạm anh.
Anh nói như vậy là vì giận dỗi với ông ta, hay là vì anh thật sự biết coi bói vậy?” Huyết Hổ đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Nếu tôi biết coi bói thì tôi còn đứng đây làm gì?” Lạc Tú lườm Huyết Hổ.
Đừng nói là Lạc Tú không biết, mà anh sẽ không bao giờ chạm vào mấy thứ như bói tương lai, dự báo trước vận mệnh.
Trước đây ở Tiên Giới, Lạc Tú từng có một người bạn tốt, có thể nói là bói đúng đến từng chi tiết, được gọi là Thần Cơ.
Nhưng cuối cùng khi bị Thiên Địa phán xét, Lạc Tú vẫn không thể cứu được người đó.
Người như vậy thường chết sớm hơn bất cứ ai khác.
Hơn nữa chuyện Thiên kiếp cũng không phải là một tia sét bổ xuống người bạn như trên TV.
Nếu Thiên kiếp muốn bạn chết, có đôi lúc sẽ không dùng đao thương đối với bạn.
Mà sẽ bày ra một bàn cờ lớn, trời xui đất khiến đẩy bạn từng bước rơi vào tình thế tuyệt cảnh.
Nếu một tia sét bổ xuống người bạn, vậy thì chỉ có thể nói bạn là nhân vật nhỏ, nên Thiên kiếp chẳng muốn bố trí cho bạn.
Huyết Hổ nhận được câu trả lời của Lạc Tú thì lúng túng gật đầu.
“Nhưng tôi nói rồi, nếu ông ta gặp họa sát thân thì chắc chắn sẽ gặp họa sát thân.” Lạc Tú bỗng nở nụ cười lần nữa, khiến đám người Huyết Sát cảm thấy sởn cả gai ốc.
Bây giờ bọn họ đang đứng ở lưng chừng núi, mà trong khe núi bên dưới chính là Điền Gia Trại.
Nếu người của Cục An ninh muốn làm thì cứ để cho bọn họ làm.
Lạc Tú chẳng hề lo lắng.
Bởi vì nếu trong khoảng thời gian này, thực lực của Huyết Thi Vương tăng vọt, đạt tới cảnh giới Bán bộ Thông Thần thì chắc chắn hòa thượng Đan Ba kia sẽ không phải là đối thủ của nó.

Về chuyện này thì không cần phải nghĩ ngợi nữa.
Dù gì trước Huyết Thi Vương cũng là lạc hoa động nữ.
“Thi Vương này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi?” Lạc Tú vừa dẫn người của Huyết Sát xem náo nhiệt vừa hỏi A Phổ Tử Khôi.
“Cụ thể thì tôi không biết nhưng chắc chắn không dưới một ngàn năm.
Nếu không phải bị chúng tôi trấn áp bằng bí pháp, e rằng nó đã cực kỳ ghê gớm rồi."
Quả thật Thi Vương có cấp bậc ngàn năm sẽ hơi đáng sợ.
Nếu không phải nó luôn bị trấn áp, e rằng nó đã sớm tiến hóa rồi.
Lúc này, dây đỏ xung quanh Điền Gia Trại đã được bố trí ổn thỏa rồi.
Đại pháp sư Đan Ba liền dẫn người xông vào trong.
Không thể không nói, đại pháp sư Đan Ba thật sự có chút bản lĩnh, dù gì ông ta cũng là Bán bộ Thông Thần.
Tay trái ông ta cầm Chày Kim Cương, tay phải cầm trống da người.
Nếu cương thi bình thường lao tới gần như sẽ bị quật ngã xuống đất bằng một tay.
Ngô Khải Minh đứng quan sát ở bên kia lộ ra vẻ mặt tự hào.
Rồi ông ta quay đầu nhìn về phía Lạc Tú, nở nụ cười khẩy, thậm chí còn cố ý bày ra dáng vẻ khiêu khích.
“Ầm!”
Đúng lúc này, Điền Gia Trại bỗng phát ra một tiếng động kịch liệt.
Cuối cùng Huyết Thi Vương cũng ra ngoài, mặc dù đang đứng ở trên sườn núi, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí này.
Nhiệt độ xung quanh nhất thời giảm xuống vài độ.
"Gào!"
Tiếng gào chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Một sinh linh đỏ như máu đang bò ở dưới đất, không phải đi mà là bò bằng tứ chi, những nơi mà nó bò qua cỏ xanh đều đóng băng ngay tức khắc.
“Nghiệt súc, còn không mau đền tội!” Đúng lúc này, đại pháp sư Đan Ba tiến lên nghênh đón, ông ta hét lớn, vẻ mặt cực kỳ uy nghiêm, trên Chày Kim Cương lóe lên ánh vàng, phóng thẳng về phía Huyết Thi.
"Coong!"
Âm thanh đinh tai nhức óc như tiếng máy ép thủy lực hạng nặng của nhà máy thép đập vào thép, thậm chí còn ngày càng lớn hơn.
Phòng ốc ở xung quanh nơi này đều đổ sập trong tích tắc.
Nơi đó lóe lên tia sáng.
Ánh sáng đỏ rực và ánh vàng vô cùng chói lóa, giống như pháo hoa rực rỡ.
Ngọn núi lớn bị chấn động đến mức rung chuyển, khiến nhiều người đồng loạt mồ hôi lạnh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Vô số cương thi lao ra ngoài, rõ ràng người của Cục An ninh đã sớm có sự chuẩn bị, mang súng phun lửa xuống đây.
Lửa cháy ngút trời, trong ngọn lửa, đại pháp sư Đan Ba xông lên đi đầu, chuỗi Phật bay khắp trời, còn ác liệt hơn cả đạn.
Nhưng đến phút cuối, đại pháp sư Đan Ba lại đánh trống da người ở trong tay.
Tiếng trống này khiến người khác vô cùng khó chịu, mỗi lần đánh xuống đều khiến người khác đầu váng mắt hoa, thậm chí còn hơi buồn nôn.
Đây chính là pháp khí của Mật Tông, mặc dù đáng sợ nhưng lại cực kỳ hữu hiệu.
Tiếng trống vang lên, không mấy ảnh hưởng đến cương thi, nhưng lại làm ngộ thương người của mình.
Nhất thời mấy người đang chiến đấu với cương thi bình thường ở Điền Gia Trại đều bị tiếng trống làm cho choáng váng, rồi bị cương thi quật ngã.
Mấy cương thi này không chỉ hút máu như trong phim ảnh.
Mà dứt khoát xé con người thành từng mảnh, ngay cả ruột cũng bị kéo ra ngoài.
“Chết tiệt, đại pháp sư ông đang làm cái quái gì vậy?” Ngô Khải Minh nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất thời ngẩn người.
Nhưng tiếng trống da người vẫn tiếp tục vang lên.
Lạc Tú xoay người nhìn về phía Huyết Hổ.
"Cậu hãy đi căn dặn, chuẩn bị hành động, mọi người đều đã uống thuốc hết chưa?"
Huyết Hổ gật đầu.
Mặc dù trong lòng anh ta hơi thắc mắc, hình như đại pháp sư Đan Ba này đang chiếm thế thượng phong, tại sao bọn họ phải hành động cơ chứ?
Nhưng đây là mệnh lệnh nên Huyết Hổ chỉ có thể gật đầu, không dám hỏi gì thêm.
Trên thực tế, nếu không phải đại pháp sư Đan Ba vạn bất đắc dĩ thì ông ta sẽ không dùng trống da người, dù gì ông ta cũng không ngốc đến nỗi không biết mình sẽ làm ngộ thương người của mình.
Nhưng thực chất, ông ta đã đánh giá quá thấp Huyết Thi Vương.
Sau khi đối đầu ông ta mới phát hiện ra, quả thật Huyết Thi Vương chỉ mới bước vào Bán bộ Thông Thần, nhưng sức chiến đấu lại khủng khiếp một cách kỳ lạ.
Có một sức mạnh thần bí nào đó ở trên người Huyết Thi Vương, khiến ông ta không thể không tung ra đòn sát thủ, hơn nữa trống da người của ông ta cũng bị gõ đến mức xuất hiện vết rạn nứt.
Cuối cùng, theo tiếng gõ cuối cùng, trống da người cũng vỡ tan.
Đại pháp sư Đan Ba nhất thời biến sắc, lúc nãy ông ta còn có thể sử dụng pháp khí này để trấn áp đối phương.
Nhưng bây giờ thì không thể trấn áp được nữa.
Huyết Thi Vương lao đến chưởng ông ta ngay, đại pháp sư Đan Ba dùng Chày Kim Cương ở trong tay để ngăn cản, bỗng có cảm giác mình đang cố gắng ngăn cản một chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao.
Chày Kim Cương bị luồng sức mạnh kia va chạm mà tuột ra khỏi tay, ngay cả ông ta cũng bị chưởng bay ra ngoài.

Ông ta vừa mới bò dậy khỏi mặt đất, Huyết Thi Vương đã lao đến trước mặt, móng vuốt màu đen dài mười mấy cm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, túm lấy ông ta.
Bây giờ đại pháp sư Đan Ba chẳng thèm bận tâm đến hình tượng của mình nữa, mà dứt khoát lăn xuống con dốc ở bên cạnh.
Tảng đá ở bên cạnh nhất thời bị chém đứt như đậu phụ.
Đại pháp sư Đan Ba chứng kiến cảnh tượng này thì tê cả da đầu, kéo áo cà sa xuống bỏ chạy, Huyết Thi Vương cũng đuổi sát theo sau.
Ông ta chạy từ đông sang tây, bởi vì lúc nãy Chày Kim Cương bị đánh bay qua đó.
Nhưng ông ta vừa chạy đến trước Chày Kim Cương, thì đột nhiên xuất hiện một bàn chân, là chân của Huyết Thi Vương.
"Gào!" Đại pháp sư Đan Ba quay đầu bỏ chạy.
“Mọi người mau chạy đi, con súc sinh này rất lợi hại, nếu không phải là người Thông Thần thực thụ thì không thể địch lại.” Đại pháp sư Đan Ba điên cuồng chạy ra ngoài.
Nhưng vẫn quá muộn, bị Huyết Thi Vương đánh bay ra ngoài ngay.
Sau đó ông ta lại bị đuổi, bị đánh bay ra ngoài.
Lúc này, chỉ thấy đại pháp sư Đan Ba liên tục bị đánh bay về phía tây, rồi lại bay về phía đông.
Nếu không nhờ pháp thuật Mật Tông bảo vệ cơ thể, e rằng ông ta đã sớm bị đập chết rồi.
Nhưng lúc ông ta hét lên, mấy người canh giữ ở bên ngoài đều vội vàng bỏ chạy, dù sao thì mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, đại pháp sư Đan Ba bị đuổi theo đến mức chật vật bỏ chạy từ đông sang tây, từ nam đến bắc.
Thậm chí còn bị đánh như một quả bóng, bay loạn xạ khắp nơi.
“Bọn họ muốn chết là chuyện của bọn họ, đúng lúc kéo dài thời gian cho chúng ta.”
Bây giờ Ngô Khải Minh cũng rất quyết đoán, dứt khoát ra lệnh bảo mọi người chuẩn bị rút lui.
Chỉ có Lạc Tú là cười gằn, dẫn người xông vào.
"Lãnh đạo, bọn họ?"
“Mau bảo mọi người rút lui hết đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.