Tiên Vương Tái Xuất

Chương 248: Vu Vương Ở Tương Tây





Trong phòng có một ông già đang ngồi, khoảng tầm năm mươi tuổi, cũng không cao cho lắm.
Hai mắt ông ta khẽ mở ra, thỉnh thoảng hiện lên tia thông suốt.
Thậm chí cả người còn có hơi thở áp lực.
Đây chính là Vu Vương Thạch Tứ Quỷ.
Cao thủ đứng đầu Tương Tây, đã nổi tiếng từ rất lâu rồi.
Hơn nữa còn là lão đại tiếng tăm lừng lẫy ở Tương Tây, là nhân vật một tay che trời trong toàn bộ Tương Tây.
Cho dù là đại ca ở thành phố Thanh Thủy cũng không dám trêu chọc Thạch Tứ Quỷ.
“Quả thật đã rất lâu rồi.” Giọng nói của Thạch Tứ Quỷ rất sắc bén, như thể có một thanh kim loại bị kẹt ở trong cuống họng vậy.
Hơn nữa sắc mặt ông ta hơi trắng bệch, cả người có một cảm giác lạnh lẽo.
Ông ta đã từng giao đấu với Huyết Thi Vương nên cũng bị trúng thi độc.
“Lần này làm phiền cậu Giang chạy tới đây một chuyến rồi.” Thạch Tứ Quỷ ngồi ngay ngắn trên ghế tre, tay cầm một chiếc hộp cổ.
“Lần này liên quan đến việc hệ trọng, đầu tiên là tôi muốn chúc mừng bác Quỷ, lần này ngay cả vị thiếu niên tông sư của Hoa Đông kia cũng được mời tới, vậy thì chuyện bắt được Huyết Thi sẽ càng nắm chắc hơn.” Giang Dật Phi lên tiếng.
“Có lẽ lần này có thành công hay không đều phụ thuộc vào một mình cậu ta.” Thạch Tứ Quỷ thở dài.
Điều này đã khiến mọi người nhất thời ngạc nhiên hơn gấp bội.
Bởi vì bọn họ không chỉ mời vị thiếu niên tông sư đó, mà còn có mấy người khác nữa.
Tại sao mọi chuyện đều phụ thuộc vào một mình vị thiếu niên tông sư đó?

Phải biết rằng lần này bọn họ đều mời cao thủ ở khắp nơi.
Nhà họ Lục của thế gia Phù Văn, đó chính là thế gia đạo giáo hùng vĩ ở một phương.
Nghe nói ngay cả Phật sống ở Tây Tạng cũng từng đích thân tới đây viếng thăm nhất mạch này.
Đối với thế giới liên quan đến tu đạo của bọn họ mà nói, quả thật một tay Phù Văn có thể gọi là Thông Thần.
Lần này vị công tử Lục Tề Thiên của nhà họ Lục càng là thiên tài trong thiên tài, nghe nói chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã sắp đạt đến cấp độ nhập đạo.
Có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi.
Còn có Kim Cương Môn ở Giang Tây.
Đây không phải thế gia võ đạo gì đó, mà là nhất mạch trận pháp, nhất mạch Kỳ Môn Độn Giáp chính tông.
Bản lĩnh bày trận của người này rất mạnh, có thể nói là nhân vật đứng đầu.
Lần này người đó tới là để bày trận pháp cho mọi người.
Truyện Xuyên Không
Người này cũng danh chấn một phương, trước đây khi biên giới nảy sinh xung đột, chính Lâm Hóa Long đã đích thân tới Kim Cương Môn một chuyến, để mời người của Kim Cương Môn ra tay.
Lúc đó vị lão môn chủ của Kim Cương Môn đã ra tay bày bố trận pháp, bao vây hơn một vạn người suốt một ngày một đêm, toàn bộ thiết bị điện tử và thiết bị thông minh hiện đại đều bị mất tín hiệu.
Bản lĩnh gần như Thông Thần.
Tất nhiên vị tông sư ở Xuyên Tây thì không cần phải nói nữa, lai lịch thần bí, nghe nói còn có chút nguồn gốc bên Nga Mi.
“Ông Quỷ, anh ta chỉ là một võ giả, làm sao có thể so bì với mấy người khác chứ?” Lưu Văn Vĩ dè dặt hỏi.
Thạch Tứ Quỷ này nửa người nửa quỷ cực kỳ đáng sợ, mỗi lần anh ta tới đây đều cảm thấy hơi sợ hãi và kiêng dè.
Hơn nữa đây là một người hung ác, ngay cả con trai của ông ta cũng bị ông ta nuôi dưỡng thành con cổ.
Lấy người làm cổ, thủ đoạn này tàn nhẫn đến cỡ nào chứ?
“Chỉ là một võ giả thôi ư?” Thạch Tứ Quỷ cười khẩy.
“Hai cậu vẫn còn quá trẻ.”
“Mười mấy năm trước tôi từng đích thân đi gặp Phong Thiên Lôi, lúc đó tôi kiêu căng tự mãn, nhưng lại không địch nổi Phong Thiên Lôi, trong vòng mười chiêu tôi đã bị đánh bại.” Thạch Tứ Quỷ lên tiếng.
“Nếu không trở thành thiên sư, cho dù là tu đạo hay nhất mạch vu cổ cũng không bao giờ là đối thủ của tông sư.” Thạch Tứ Quỷ thở dài.
Nếu không nhập đạo, cho dù thủ đoạn đặc biệt đến đâu cũng không thể phá vỡ cương khí hộ thể của tông sư, nên chỉ tốn công vô ích mà thôi.
“Tôi nói như vậy chắc các cậu cũng hiểu rồi đúng không.
Nhiều năm trôi qua như vậy, có lẽ công lực của Lôi Phong Vân càng tinh thông hơn, nhưng lại bị một chưởng đánh chết.”
“Đây đã là bản lĩnh siêu phàm nhập thánh rồi.”
“Chắc các cậu cũng biết rõ sự đáng sợ của thiếu niên tông sư đó rồi chứ?” Thạch Tứ Quỷ nói như vậy khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Ha ha ha, nghe bác Quỷ nói như thế, vậy thì tôi yên tâm rồi.
Nếu lần này có thể mời vị thiếu niên tông sư đó tới, e rằng thứ mà chúng ta mong muốn đã là vật nằm trong tay rồi.” Giang Dật Phi vui mừng nói.
“Có mấy nhân vật đó ra tay giúp chúng ta thì Tương Tây này sẽ thuộc về nhà họ Thạch của ta rồi.” Thạch Tứ Quỷ cũng cười lớn nói.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ làm mối, có lẽ vị thiếu niên tông sư đó có thể thu nhận hai cậu làm đồ đệ.”
“Nếu được cậu ta thu nhận làm đồ đệ thì đó chính là tạo hóa của hai cậu.” Thạch Tứ Quỷ cười nói, rồi lại nhìn con trai mình, ánh mắt mang theo vẻ thất vọng.
Con trai ông ta bị ông ta luyện thành cổ sống, cả đời đã mất hết cơ duyên với nhất mạch võ đạo rồi.
“Vậy thì cảm ơn bác Quỷ.” Giang Dật Phi cảm ơn trước.
Nếu được thiếu niên tông sư đó nhận làm đồ đệ, cho dù không dạy bọn họ thì bọn họ cũng có một vị thiếu niên tông sư làm chỗ dựa, sau này bọn họ có thể bước đi nghênh ngang rồi.
Lưu Văn Vĩ càng cực kỳ kích động.
Ngay cả Vu Sa Sa luôn giữ im lặng không dám lên tiếng ở bên cạnh cũng phấn khích.
Bây giờ cô ta càng tin chắc rằng mình không chọn lầm người, không ngờ dựa dẫm đi theo Lưu Văn Vĩ lại có thể kết giao với nhân vật thiếu niên tông sư kia nhanh đến thế.
Bây giờ cô ta không khỏi nhớ tới mấy ngày trước mình chạy đi lấy lòng Lạc Tú, bỗng cảm thấy hơi hối hận.
Lúc trước mình đúng là bị mù mới chạy đi lấy lòng Lạc Tú.
Không biết lúc đó đầu mình bị úng nước hay bị lừa đá nữa?
Nếu so sánh thì Lạc Tú là cái thá gì chứ?
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tú đã đi tới Phượng Hoàng Cổ Trấn.
Người dân ở cổ trấn vẫn thuần phác, cho dù bây giờ đang nguy hiểm trùng trùng, nhưng ở đây vẫn mang tới cảm giác ôn hòa.

Trên trấn vẫn có không ít người, đang đi lại rất náo nhiệt.
Điều này đã khiến Lạc Tú không khỏi mơ màng, sau khi đi vào cổ trấn có phong cảnh tuyệt đẹp này, Lạc Tú cố gắng thu hồi hơi thở thô bạo trên người mình, rồi trở nên bình thường hơn, như thể đã hòa nhập vào trong phong cảnh này.
Mà Nhậm Tư Vũ cũng đã đợi anh ở đó từ sớm rồi.
Hôm nay Nhậm Tư Vũ mặc một chiếc quần jean màu xanh và một chiếc áo jean, buộc tóc đuôi ngựa, trước ngực có gắn một chiếc mắt kính, trông rất thời thượng.
Mặc dù cô ta là một cô gái dân tộc Miêu, nhưng đã hòa nhập vào xã hội hiện đại.
Cô ta ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, lưng đeo một chiếc balo thời thượng, đứng trong cổ trấn, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Nếu so sánh thì Lạc Tú trông có vẻ hơi bình thường khi đứng trước mặt Nhậm Tư Vũ.
Thấy Lạc Tú đã đi tới, cô ta liền vẫy tay với Lạc Tú.
Cô ta có ấn tượng khá tốt với Lạc Tú, mặc dù trông anh có vẻ tầm thường nhưng vẫn rất thông minh.
Nhưng tiếc rằng, mặc dù vẻ ngoài Lạc Tú trông có vẻ trắng trẻo sạch sẽ, nhưng thoạt nhìn hơi yếu ớt, cô ta vẫn thích người trông có vẻ uy vũ mạnh mẽ hơn.
“Tiếc rằng ba tôi đang bị bệnh không thể đi theo được, nên tôi đã hẹn mấy người bạn cùng đi với tôi.” Nhậm Tư Vũ lên tiếng.
Mặc dù khoảng thời gian này bên trên đang cố gắng che giấu, nhưng chuyện ầm ĩ cương thi vẫn bị truyền ra ngoài.
Ban ngày trên trấn rất náo nhiệt, nhưng một khi đến tối thì ngay cả một bóng người cũng không có, ai cũng đóng chặt cửa, ban đêm hoàn toàn không dám đi ra ngoài.
Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng dù gì cũng phải đi lên núi, nên để cho an toàn, Nhậm Tư Vũ vẫn hơi sợ hãi.
“Ba cô bị bệnh ư?” Lạc Tú thuận miệng hỏi một câu.
“Ừm, mọi người đều nói ông ấy bị trúng thi độc rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.