Tiên Vương Tái Xuất

Chương 234: Tôi Muốn Đập Xe Cậu Ta





Trần Thiến nói một mạch khiến cho cả hội trường yên tĩnh lại!
Đó không phải chỉ là con số tám trăm vạn, mà là tiền thật, là nhân dân tệ thật!
Tặng quà mừng cho bạn học thế này, quả thật là chưa từng nghe thấy trong nước bao giờ.
"Ha, các cậu bỏ ra được chút tiền mừng thì thi nhau khoe khoang, ganh đua so sánh, như sợ người khác không biết mình đi bao nhiêu.
"
"Thậm chí có người còn chụp ảnh up lên QQ, khoe trong vòng bạn bè.
" Trần Thiến trực tiếp nói thẳng.
Vừa rồi cô ấy vẫn luôn ở bên ngoài trang điểm, nghe thấy có người nói Lạc Tú, cho nên dứt khoát không thèm trang điểm nữa mà chạy thẳng vào.
"Lạc Tú yên lặng tiêu nhiều tiền như thế nhưng người ta có nói lời nào không?"
"Nếu hôm nay tôi không nói thì có ai biết?"
"66 tệ tiền mừng đúng là rất ít, nhưng đây mới là tình nghĩa bạn bè chân chính!"
"Phải, mấy người có thể nói Lạc Tú có tiền, chút tiền này với cậu ấy mà nói quả thật chẳng tính là gì.
" Trần Thiến như đã sớm nghĩ đến những người này muốn nói gì.
"Đêm qua, tôi khóc đáng thương thế nhưng các cậu có ai để ý?"
"Một câu an ủi cũng không có.
"
"Ngoài lớp trưởng sau cùng nói cho tôi 3000 tệ, các cậu có ai để ý đến?"
"Ngày hôm qua tôi nói, hôm nay tôi cũng kết hôn, tôi không mời các cậu, bởi vì tôi không mời nổi, nhưng các cậu có ai chủ động hỏi thăm lấy một câu?"
"Chỉ có Lạc Tú, tối hôm qua lái xe đưa tôi về, hơn nửa đêm còn giúp tôi đi tìm cửa hàng váy cưới, giúp tôi liên hệ hội trường tổ chức, bận rộn đến giờ còn chưa nghỉ ngơi đấy!"
"Tối hôm qua ở trong xe tôi đã khóc hỏi, vì sao lại giúp tôi? Dù sao trước đó chúng tôi cũng chẳng liên lạc gì.
"
"Cậu ấy nói với tôi, nếu đã là bạn học, có thể giúp thì đương nhiên phải giúp.

"
"Lúc tôi nghèo túng nhất, chỉ có cậu ấy vẫn coi tôi như bạn bè, ở trong mắt các cậu, tôi còn chẳng được tính là bạn bè kia mà!"
"Chu Tiểu Quân, Lưu Văn Vĩ, bây giờ các cậu còn mở mồm ra mà nói đến tình nghĩa bạn bè à?" Trần Thiến cười khẩy nói.
"Các cậu nói Lạc Tú keo kiệt? Các cậu ít nhiều gì cũng là phú nhị đại, một người mỗi tháng ít cũng phải có đến mấy vạn tiền tiêu vặt, nhưng các cậu lại không nỡ bỏ ra một tệ giúp tôi, các cậu còn mặt mũi mà nói Lạc Tú keo kiệt sao?"
Mấy lời này có thể nói là khá ác.
Chu Tiểu Quân vừa rồi còn trào phúng chê bai Lạc Tú keo kiệt, nhưng người ta vừa ra tay đã tám trăm vạn, cái này mà gọi là keo kiệt à?
Trái lại bọn họ thì sao?
Ngày hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng thế, quả thật chưa từng chú ý đến Trần Thiến, mà ngay từ đầu cũng không có ý định muốn giúp Trần Thiến.
Cho dù chỉ là một tệ!
Tại hội trường hôn lễ có mặt cả anh em bạn bè thân thích cùng những người khác, cộng thêm những người râu ria nữa ít nhất cũng phải đến mấy trăm người.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Tiểu Quân và Lưu Văn Vĩ.
Trần Thiến nói một lèo, bọn họ đến cơ hội phản bác và lý do đều để phản bác cũng không có.
Vốn dĩ bọn họ muốn khiến Lạc Tú xấu hổ không chịu nổi, nhưng ngược lại lúc này lại biến thành bọn họ xấu hổ không còn mặt mũi gì rồi.
Hiện tại đi không được, mà không đi cũng không xong.
Hoàn toàn rơi vào tình huống khó xử.
Các bạn học khác vào lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên, giữa bọn họ có không ít người vừa rồi cũng khinh thường Lạc Tú.
Không có chút tình nghĩa bạn bè nào.
Nhưng hiện tại xem ra, người ta mới là người thật sự coi trọng tình nghĩa bạn bè.
Những người khác thì chỉ vì thể diện mà thôi.

Nhất là Trần Thiến còn không thèm che giấu mà nói toạc ra, nhất thời khiến cho rất nhiều người đều phải đỏ mặt xấu hổ.
Còn Vu Sa Sa lúc này cũng ngẩn cả người, không nghĩ tới Lạc Tú lại hào phóng như vậy.
Phải biết rằng, trước đó Lạc Tú chưa từng liên lạc với bạn bè.
Nhưng người ta lại chịu chi bỏ cả vốn lẫn lời.
Đây là chuyện mà đàn ông không thể hiểu.
Đối với một người phụ nữ mà nói, chuyện như kết hôn này, đương nhiên hy vọng có thể tổ chức cực kỳ đặc sắc.
Đây là một loại tình cảm đặc biệt của phụ nữ, cho nên hai người họ là thật lòng cảm ơn Lạc Tú.
Sợ là sẽ khắc ghi cả đời này.
Vừa rồi Lưu Văn Vĩ còn sĩ diện khoe khoang mình đi mười vạn tiền mừng, nhưng hiện tại so sánh với Lạc Tú thì sao.
Mười vạn tệ cái con khỉ!
Còn Chu Tiểu Quân bị Trần Thiến nói cho một trận giờ đã tím cả mặt.
Anh ta luôn mồm nói Lạc Tú không để ý đến tình nghĩa bạn bè, chỉ đi tiền mừng có 66 tệ, nhưng trên thực tế thì sao?
Anh ta cho được bao nhiêu?
Còn cả Trần Thiến nữa, anh ta cũng không hề giúp người ta.
Lưu Văn Vĩ oán hận nhìn Lạc Tú, vào khoảnh khắc ấy, anh ta rất muốn bại lộ thực lực của mình, sau đó hung hăng dạy cho Lạc Tú một bài học, nhưng anh ta hình như lại không có lý do gì để làm vậy.
Đối với tên phàm nhân Lạc Tú này, anh ta ngày càng nhìn không vừa mắt.
"Văn Vĩ, thôi, với thân phận của cậu, đừng so đo với những người phàm này.

" Vu Sa Sa nhận ra Lưu Văn Vĩ đang nổi giận, bèn mở miệng khuyên nhủ.
Hơn nữa rất nhanh trên mặt anh ta đã xuất hiện vẻ ngạo nghễ.
Bất kể hôm nay Lạc Tú làm lớn chuyện thế nào, xét cho cùng vẫn chỉ là người phàm.
Nghe Vu Sa Sa khuyên như vậy, Lưu Văn Vĩ lại cười khẩy một tiếng.
"Sa Sa nói có lý, với thân phận và hiểu biết của tôi, tôi cần gì phải so đo với một người phàm như cậu ta?" Lưu Văn Vĩ kiêu ngạo mở miệng.
Mà Chu Tiểu Quân thì cũng cười khẩy nói.
"Vân Vĩ, cậu không so đo, nhưng tôi thì lại muốn so đo, mẹ nó, ở thành phố Thanh Thủy này mà ông đây còn bị làm cho mất thể diện sao.
"
"Ông đây lập tức gọi điện thoại gọi người, không phải cậu ta có xe sang sao?"
"Ông đây kêu người đến đạp nát xe cậu ta, để tôi xem ở cái đất Thanh Thủy này cậu ta dám làm gì tôi?" Chu Tiểu Quân lấy điện thoại ra gọi người đến.
Hôn lễ vẫn đang được tiến hành, nhưng điện thoại của Lạc Tú lại vang lên.
Là Vạn Hồng Uy gọi tới.
Lạc Tú đi ra bên ngoài, đi về phía toilet, sau đó nhận điện thoại.
"Lạc gia, đã chuẩn bị xong phí đi đường kia rồi, anh đang ở đâu?"
"Hoàng Gia Số 1.
" Lạc Tú cúp điện thoại.
Vạn Hồng Uy đương nhiên là tới để đưa phí đi đường cho Lạc Tú, nhân tiện lái chiếc Bugattis của mình đi.
Vừa cúp điện thoại, ba Lạc lại gọi tới.
"Ranh con, con đang ở đâu?" Ba Lạc cười mắng, tên nhóc thối này cũng không biết đường mà gọi điện thoại về nhà nữa.
"Tham gia hôn lễ của bạn học ạ.

" Lạc Tú cười đáp.
"Hây, nói đến kết hôn, ba cũng có lỗi với mẹ con, hôn lễ năm đó thật sự một lời khó nói hết.
" Ba Lạc thở dài một tiếng.
"Con nói chứ, ba không thể nói tên mẹ cho con biết sao?" Lạc Tú hỏi.
Ba Lạc cảm thấy hiện tại mặc dù Lạc Tú đã có chút bản lĩnh nhưng vẫn không thể đấu lại nhà họ Thẩm, vì không muốn Lạc Tú đi tìm mẹ mình, cho nên ba Lạc vẫn không nói cho Lạc Tú biết tên của mẹ mình.
"Ha, hiện tại con thành thật chút đi, chờ con thật sự có bản lĩnh rồi, ba tự nhiên sẽ nói cho con biết, cơ mà hiện tại ba có thể nói cho con biết, mẹ con không phải họ Thẩm, mà là cùng họ với bà ngoại con.
" Lời này nhất định là đang lừa Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú lại thật sự tin.
Bởi vì anh đâu thể đoán được ba mình sẽ lấy chuyện này lừa mình?
Lạc Tú đang định hỏi thêm hai câu, ba Lạc đã cúp điện thoại mất rồi.
Sau đó Lạc Tú đi đến toilet, chuẩn bị rửa tay.
Đúng lúc một người phụ nữ đi tới, người phụ nữ kia tầm khoảng bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt, tông chỉ như cô gái mới hơn hai mươi tuổi.
Nếu không phải trong mắt lóe lên tang thương, Lạc Tú suýt chút nữa nhìn nhầm.
Người phụ nữ mặc quần thường vàng nhạt cùng với áo khoác màu rám nắng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của nữ vương bá đạo.
Người này có một vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, cao quý, lạnh lùng, hơn nữa còn vô cùng khí thế.
Hạ Hân Hân cũng đã được coi là nữ tổng giám đốc bá đạo rồi, nhưng nếu so sánh với người phụ nữ này, quả thực cách nhau một trời một vực.
Người phụ nữ này quá khí thế, Lạc Tú vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được khí thế bậc này trên một người bình thường, đây mới thật sự là cái gọi khí thế vương giả!
Hai người gặp thoáng qua, nhưng Thẩm Nguyệt Lan bỗng nhiên dừng bước: "Này cậu nhóc, chờ một lát.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.