Tiên Vương Tái Xuất

Chương 172: Phượng Hoàng Nam





Sau khi Dương Thiếu Thiên nói xong câu này, anh ta nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt ngạo nghễ.
Tuy nhiên, Hạ Hân Hân lại do dự, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử, dù sao thì điều này cũng hơi quá đáng.
Trước mặt cả công ty mà phải quỳ xuống dập đầu xin anh ta tha, điều này sẽ khiến người ta xem thường.
“Sao hả? Khó xử rồi à?” Dương Thiếu Thiên có thể nhận ra vẻ khó xử của Hạ Hân Hân.
“Sao lại khó xử chứ?” Hạ Thu Diễm đã lấy điện thoại di động ra gọi, rồi gửi một tin nhắn đến nhóm của công ty bọn họ.
Chưa đầy một phút sau, hàng nghìn người của công ty đã đồng loạt tập trung tại cổng công ty.
Dương Thiếu Thiên lại nhìn Lạc Tú đầy châm chọc, vẻ khinh thường càng ngày càng rõ.
“Tôi xem anh có phục hay không?”
“Vậy thì sao?”
“Đây là thủ đoạn của Dương Thiếu Thiên tôi, hiện thực tàn khốc như vậy đấy, chính là chẳng kiêng nể gì.”
“Còn anh thì sao?”
“Lát nữa chỉ có thể tham sống sợ chết mà cúi đầu xin lỗi tôi.”
“Còn là anh phải cầu xin tôi tới nữa kìa.” Dương Thiếu Thiên cười đến không kiềm chế được, ngày hôm qua đúng là anh ta đã bị Lạc Tú làm nhục.
Nhưng hôm nay thì sao?
Hạ Hân Hân đã đích thân gọi điện và cầu xin anh ta đến để Lạc Tú xin lỗi anh ta.

Ngày hôm qua anh ta không xem Lạc Tú ra gì, hôm nay anh ta cũng vẫn chẳng xem Lạc Tú ra gì.
Chỉ là một thằng nhóc không rõ lai lịch, sao mà đấu với cậu chủ nhà giàu có được cơ chứ?
Anh ta chỉ cần mấp máy môi là có thể giết chết đối thủ rồi.
Hơn nữa, mặc dù Hạ Hân Hân ngây thơ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc với một lời xin lỗi, nhưng anh ta không nghĩ vậy.
Sao chuyện này có thể dễ dàng cho qua như vậy chứ?
Dám đấu với Dương Thiếu Thiên, đơn giản là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Anh ta sẽ không rót tiền vào nhà họ Hạ dù chỉ là một xu, sau khi Lạc Tú xin lỗi, anh ta sẽ tiếp tục đe dọa nhà họ Hạ, nhất định phải chơi đùa chết Lạc Tú thì anh ta mới bỏ qua.
Dù gì đi nữa anh ta vẫn khó chịu vì sự sỉ nhục mà Lạc Tú đã dành cho anh ta ngày hôm qua.
Mà nhà họ Dương sắp một bước lên trời rồi, nhà họ Sở bên kia có một người muốn kết hôn, nhất định anh ta phải giúp sức.
Hơn nữa bọn họ đã lên kế hoạch rồi, nhà họ Sở và nhà họ Dương sẽ làm đám hỏi với nhau.
Những chuyện này vẫn được giữ bí mật, và lần này họ có một âm mưu rất lớn.
E là đến thời điểm đó, vận mệnh của Hải Đông sẽ có những thay đổi dữ dội.
“Ngày hôm qua, thằng chồng chưa cưới điên rồ của nhà họ Hạ mấy người dám đắc tội với tôi, dám đánh nhau với Dương Thiếu Thiên tôi.” Chợt Dương Thiếu Thiên chỉ vào Lạc Tú, lớn tiếng nói.

Ngay khi những lời đó vừa thốt ra, tất cả nhân viên của công ty nhà họ Hạ đều sững sờ, ai mà không biết Dương Thiếu Thiên chứ.
Nhiều người ngay lập tức ném cái nhìn trách móc về phía Lạc Tú.
Bởi vì điều này tương đương với việc đắc tội với nhà họ Dương.
Nếu thật sự đắc tội nhà họ Dương, vậy nhà họ Hạ coi như xong.
“Bây giờ, tôi muốn anh quỳ xuống trước mặt tôi và dập đầu xin tha.” Dương Thiếu Thiên cười khẩy nhìn Lạc Tú nói.
“Đến đây.”
“Tôi đã nói tôi sẽ xin lỗi anh khi nào nhỉ?” Cuối cùng Lạc Tú cũng lên tiếng, xem vở kịch lâu như vậy, đã đến lúc phải kết thúc rồi.
“Ồ?”
“Anh không muốn xin lỗi?” Dương Thiếu Thiên ngẩng mặt cười to, sau đó lập tức sầm mặt lại.
“Không xin lỗi cũng không sao, tôi sẽ không đưa năm triệu tài chính cho nhà họ Hạ, đã vậy tôi sẽ dùng sức mạnh của nhà họ Dương để chèn ép nhà họ Hạ.”
“Chỉ cần anh cho rằng ngay tại thời điểm then chốt này nhà họ Hạ có thể chịu đựng được ngọn lửa giận của nhà họ Dương!” Dương Thiếu Thiên khinh thường nhìn Lạc Tú.
“Anh Lạc, hay là anh xin lỗi đi.” Một giám đốc điều hành cấp cao trong công ty nói.
“Đúng vậy, anh Lạc, tuy rằng dưới gối đàn ông có báu vật nhưng chúng ta thật sự không thể đắc tội với nhà họ Dương, nhất là vào thời điểm này.”
“Anh Lạc, tuy rằng sẽ khiến anh chịu ấm ức nhưng hiện tại nhà họ Hạ rất cần năm triệu kia để vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
“Anh Lạc, quỳ xuống có thể đổi lấy năm triệu, đáng giá mà.”
Rất nhiều người trong công ty của nhà họ Hạ đã lên tiếng, không ít người trong số họ cũng có ý trách móc Lạc Tú.
“Tên nhóc họ Lạc kia, chuyện này là do anh gây ra, hơn nữa nói thật là tôi vẫn rất ghét anh, thậm chí khinh thường anh.”
“Anh hãy nhìn Thiếu Thiên kìa, rồi tự nhìn lại anh xem.”
“Gia thế, xuất thân, địa vị, tài năng, anh có so sánh được với Thiếu Thiên người ta hay không?”
“Bây giờ anh hãy xin lỗi người ta đi.” Hạ Thu Diễm lạnh lùng nhìn Lạc Tú.
“Sao nào? Sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn thôi đấy, nếu anh không quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ đi ngay tức khắc.” Dương Thiếu Thiên nhìn Lạc Tú đầy châm chọc.
“Quỳ con mẹ mày.” Tốc độ của Lạc Tú cực nhanh, trong chốc lát đã đến trước mặt Dương Thiếu Thiên, sau đó tát mạnh vào mặt anh ta.
Dương Thiếu Thiên bị một cái tát này hất văng ra ngoài, vừa mới tiếp đất, Lạc Tú đã đến ngay trước mặt anh ta.
Lạc Tú túm tóc Dương Thiếu Thiên và nhấc bổng anh ta lên.
“Muốn Lạc Vô Cực tôi quỳ xuống xin lỗi anh à?”
“Lá gan cũng to quá rồi đó.”
“Cả đời này Lạc Vô Cực tôi chỉ quỳ trước ba mẹ và ân sư, còn trên đời này anh dám kêu tôi quỳ hả?” Lạc Tú giơ chân đá mạnh vào đầu gối của Dương Thiếu Thiên, hai tiếng cạch cạch vang lên, đầu gối của anh ta đã bị Lạc Tú đạp nát.
Lập tức, Lạc Tú giẫm một chân lên mặt Dương Thiếu Thiên, nhìn Dương Thiếu Thiên với vẻ giễu cợt: “Bây giờ anh còn muốn tôi quỳ nữa không?”
“Con mẹ mày, mày chết chắc rồi, nhà họ Hạ cũng xong rồi, tao sẽ tận dụng hết sức mạnh của nhà họ Dương, mày chờ đó.” Dương Thiếu Thiên trợn mắt nhìn Lạc Tú, trong ánh mắt đầy sự oán giận và độc ác.
“Hừ.” Lạc Tú đá mạnh vào mặt Dương Thiếu Thiên, ngay lập tức anh ta bị chảy máu ròng ròng, toàn thân chết ngất.
Lạc Tú không giết chết người ngay tại chỗ mà chỉ để lại ám kình khiến Dương Thiếu Thiên sẽ không thể sống được bao lâu nữa.
Nói thì rất dài nhưng diễn ra rất nhanh, đến khi mọi người kịp phản ứng thì Dương Thiếu Thiên đã ngất đi rồi.

“Cậu, cậu, họ Lạc kia, chẳng lẽ cậu muốn hại chết nhà họ Hạ ư?”
“Chẳng lẽ cậu muốn người nhà họ Hạ chết chung với cậu sao?” Hạ Thu Diễm bị một loạt thay đổi này làm cho choáng váng.
Lần này chắc chắn đã gây thù chuốc oán với nhà họ Dương rồi.
Lần này, toàn bộ nhà họ Hạ sẽ bị giết chết rồi.
Hạ Hân Hân sợ đến mức sắc mặt tái xanh, đôi môi run rẩy.
“Lạc Tú, anh, tại sao anh phải làm như vậy?”
“Rốt cuộc anh lấy đâu ra sức mạnh để làm như vậy?”
“Anh có biết đó là cậu chủ của nhà họ Dương, Dương Thiếu Thiên không!” Hạ Hân Hân cuồng loạn hét lên.
“Thôi đi!” Lạc Tú bỗng khoát tay.
“Vốn dĩ tôi định ban thưởng cho nhà họ Hạ mấy người một đời vinh hoa phú quý không gì bằng, nhưng mấy người lại không biết quý trọng, cứ hết lần này đến lần khác khiến tôi thất vọng, phần ân tình này hãy kết thúc tại đây, ngay hôm nay đi.”
Lạc Tú thở dài.
“Đến lúc này rồi mà anh còn mạnh miệng ư? Anh có biết năm triệu kia đối với chúng tôi quan trọng đến mức nào không?”
“Nếu không phải nhờ nhà họ Hạ của chúng tôi, nếu không phải anh là con rể tương lai của nhà họ Hạ thì hiện tại anh là cái thá gì chứ?”
“Hạ Hân Hân à Hạ Hân Hân, Lạc Tú tôi chưa bao giờ nghĩ mình là con rể của nhà họ Hạ.”
“Cô cho rằng Lạc Vô Cực tôi là phượng hoàng nam sao?”
“Đến Hải Đông để dựa vào nhà họ Hạ mấy người ư?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ không phải sao?” “Không có nhà họ Hạ của chúng tôi, anh là cái thá gì?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.