Hải Đông thực sự là một thành phố sầm uất, ít nhất là lớn hơn Thông Châu.
Mà sân bay được xây dựng vô cùng xa hoa, Lạc Tú hỏi một vài người qua đường rồi mới xách va li của mình đi.
Ban đầu không có nhiều thứ, trước khi đi, ba Lạc đã cố gắng ép đưa cho Lạc Tú hai vạn tiền mặt và vài đồ lỉnh kỉnh, vì vậy Lạc Tú phải lấy thêm một chiếc túi.
Sau khi đi được vài phút, cuối cùng Lạc Tú cũng nhìn thấy Starbucks.
Anh vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Hạ Hân Hân ngay.
Không phải anh biết Hạ Hân Hân, mà là hai người Hạ Hân Hân bắt mắt đến mức họ gần như trở thành tâm điểm của toàn bộ Starbucks.
Chỉ nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp cực phẩm đang ngồi trước chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Một trong hai cô gái mặc trang phục công sở, quấn tóc và đeo kính râm, khuôn mặt trái xoan hoàn hảo như một nữ tổng tài bá đạo.
Dường như hàng cúc trước ngực sắp bung ra, chiếc quần tất đen và chiếc váy công sở ôm trọn lấy chiếc mông lại càng làm tôn lên đường cong hoàn hảo nhất.
Rõ ràng cô gái này là Hạ Hân Hân.
Cô gái còn lại cũng ăn mặc như một người đẹp thành thị, với áo sơ mi trắng và quần jean xanh trông thật dịu dàng đáng yêu.
Đó là bạn thân của Hạ Hân Hân.
Cùng lúc đó, trước khi Lạc Tú đến gần thì anh đã cảm nhận được một luồng khí quý tộc đập vào mặt, rõ ràng hai người đều là cành vàng lá ngọc.
Ngay cả khi hai người họ ngồi trong góc cạnh cửa sổ cũng thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Mà rất nhiều người vì muốn ngắm nhìn hai người đẹp cực phẩm này mà vẫn nán lại đây chưa chịu rời đi, giờ nhìn thấy Lạc Tú bước qua đó thì đoán có lẽ người mà hai cô chờ là người này.
Ngay lập tức trên mặt họ lộ ra vẻ thất vọng và khinh thường.
Mặc dù bình thường Lạc Tú cũng không tệ lắm, nhưng khi đứng trước hai người đẹp này thì trông rất bình thường, chính là giống như lá cây vậy.
Đặc biệt, người phục vụ ném cho Lạc Tú ánh mắt như thể ném bắp cải cho heo ăn và biểu cảm như ngày hôm nay của tôi thật đen như chó mực vậy.
Anh ta đã ngắm nhìn hai người đẹp này từ sáng đến trưa, không ngờ họ lại chờ một món hàng kém chất lượng đến vậy.
Hạ Hân Hân nhìn Lạc Tú đi về phía cô ta, đoán chừng người mình chờ chính là anh.
Nhưng vừa nhìn, trong mắt đã tràn đầy thất vọng, hoặc có thể nói là đương nhiên sẽ thất vọng.
Cô ta đã chuẩn bị trước rằng Lạc Tú sẽ rất bình thường, nhưng có vẻ hơi quá bình thường rồi.
Nghiêm túc mà nói thì cách ăn mặc của Lạc Tú không quá quê mùa lạc hậu, một chiếc quần bò sẫm màu, áo sơ mi trắng trông rất sạch sẽ và thoải mái.
Nhưng Hạ Hân Hân đã gặp rất nhiều người của gia đình giàu có thế hệ thứ hai, thậm chí còn gặp cả những ngôi sao tuyến hai tuyến ba nên đã vô thức so sánh Lạc Tú với họ.
Nếu so sánh như vậy thì có cảm giác như Lạc Tú mới từ trên núi đi ra.
Còn người bạn thân nhất của Hạ Hân Hân lại nhìn cô ta bằng con mắt trợn trắng đầy vẻ khinh thường, sau đó hạ giọng nói.
“Cậu tiêu rồi.”
“Anh là Lạc Tú?” Hạ Hân Hân lên tiếng trước với một nỗi tuyệt vọng.
“Đúng, là tôi, cô có phải là Hạ Hân Hân không?” Lạc Tú nhã nhặn đưa tay ra.
Hạ Hân Hân đành phải đưa tay ra bắt tay và gật đầu.
“Sau này có gì rắc rối cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết.” Lạc Tú thân thiện nói.
Nhưng khi người bạn thân của Hạ Hân Hân nghe thấy vậy thì cô ta lại bí mật đảo tròng mắt đầy vẻ khinh thường.
Còn Hạ Hân Hân, ngoài mặt thì cô ta mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng cũng cực kỳ khinh thường câu nói này.
Cô ta nắm trong tay một công ty lớn với khối tài sản cả mấy triệu tệ, hội bạn bè đều là những cậu ấm cô chiêu giàu có, bố là Hạ Nguyên Vũ, mặc dù không còn huy hoàng như trước đây nhưng ở Hải Đông cũng vẫn còn rất có máu mặt.
Cô ta mà lại cần Lạc Tú giúp đỡ giải quyết rắc rối ư?
Chưa nói đến việc có cần thiết hay không, cho dù có vấn đề gì cũng không thể giải quyết bởi một người như Lạc Tú.
Câu nói này của Lạc Tú càng khiến Hạ Hân Hân tin rằng người này chỉ có thể là một người bạn bình thường.
Thậm chí anh còn không sánh bằng bạn trai của bạn thân cô ta, dù sao bạn trai của cô bạn thân cũng là con nhà giàu thế hệ thứ hai, gia thế hàng trăm triệu đô, lại còn đi du học trở về nữa.
So với người ta, Lạc Tú còn kém xa.
Mà Lạc Tú cũng nhìn bạn thân của Hạ Hân Hân, nhưng Lạc Tú không bắt tay với cô ta, dù sao anh chủ động bắt tay với Hạ Hân Hân là vì nể mặt của ba cô ta mà thôi.
Với những người khác thì chỉ cần chào hỏi sơ sơ là được rồi.
Nhưng bạn thân của Hạ Hân Hân lại nhầm tưởng rằng Lạc Tú cũng muốn bắt tay mình nên nhanh chóng rụt tay lại và nói một cách ngạo mạn.
“Miễn đi, tôi tên Trần Hoa Hoa, là bạn thân của Hạ Hân Hân, khách sạn Hải Đông chính là của nhà tôi.”
“Hân hạnh.” Lạc Tú thản nhiên đáp lại, nhưng Trần Hoa Hoa lại chuẩn bị gây khó dễ.
Thực ra bao gồm cả Hạ Hân Hân nữa, đừng nhìn thấy vừa rồi cô ta mỉm cười chào hỏi với Lạc Tú mà lầm, đó chỉ là do lễ phép và gia giáo mà thôi.
Thật ra hai người không chỉ xem thường Lạc Tú mà còn rất tức giận.
“Đúng rồi, anh đẹp trai này, nghe nói anh vừa tốt nghiệp đại học phải không?” Trần Hoa Hoa tìm điểm nhập đề.
Thật ra Lạc Tú đã tốt nghiệp từ rất lâu rồi, nhưng nếu phải nói điều này thì có vẻ không có gì sai cả.
Vì vậy, Lạc Tú gật đầu.
“Ồ? Thế anh đẹp trai không biết rằng để hai người đẹp đợi ở đây gần năm tiếng đồng hồ là một chuyện cực kỳ vô lễ sao?” Bỗng Trần Hoa Hoa cười khẩy.
“Thành thật xin lỗi, nhưng đúng là hôm nay tôi có chuyện quan trọng nên đã để hai cô ở đây chờ, tại đây tôi xin lỗi hai cô.” Lạc Tú cũng là người cầm được buông được, mặc dù có lý do chính đáng nhưng đến muộn chính là đến muộn.
Để hai cô gái ở đây đợi mình năm tiếng đồng hồ thật là không đúng.
Nhưng Lạc Tú nghĩ như vậy mà bên kia lại không nghĩ như vậy.
“Hừm, miệng lưỡi trơn tru, anh cho rằng một lời xin lỗi của anh có thể bù đắp cho tổn thất của chúng tôi sao?”
“Tôi không khoe khoang gì nhưng một phút của chúng tôi đáng giá mấy trăm vạn đấy.” Trần Hoa Hoa chống cằm, tỏ vẻ không hài lòng.
“Nghe đây, tôi tính sơ sơ cho anh thôi đấy, tôi định không nói nhưng hôm nay Hân Hân có một hợp đồng rất quan trọng cần phải bàn bạc.”
“Đó gần như là một chuyện đã được quyết định rồi.
Hợp đồng của Hân Hân mà bàn xong thì có thể kiếm được lợi nhuận hơn hai trăm vạn.”
“Nói cách khác, cứ chờ anh một giờ thì chúng tôi lại mất đi bốn mươi vạn.”
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, anh bận chuyện gì vậy?”
“Anh lại nói cho tôi biết một giờ của anh đáng giá bao nhiêu tiền thế?” Trần Hoa Hoa cứ thế mà mỉa mai.
Mà Hạ Hân Hân ngồi bên cạnh cũng không ngăn Trần Hoa Hoa, rõ ràng là ngầm đồng ý với những lời này.
Lạc Tú suy nghĩ một lát, lúc anh rời khỏi Thông Châu đã có hơn hai trăm triệu tệ trong tài khoản của mình, bắt đầu từ chín giờ sáng đến hai giờ, như vậy có lẽ một giờ của anh khoảng năm triệu.
Nói cách khác, một giờ có sáu mươi phút, một phút của anh gần tám trăm vạn.
Nói một phút khoảng mấy trăm vạn cũng không hề khoa trương chút nào.
Nhưng dù sao Lạc Tú cũng không thể nói những lời này với người ta, dù gì anh đến đây cũng là để báo ơn chứ không phải đến để vả vào mặt con gái của ân nhân, hơn nữa xem ra hai người trước mặt sẽ không tin những gì anh nói.
Thấy Lạc Tú không nói gì, Trần Hoa Hoa cho rằng Lạc Tú không có gì để nói, vì vậy cô ta lại tiếp tục mỉa mai.
“Tôi không biết anh làm công việc gì nhưng anh vừa mới tốt nghiệp đại học, dựa vào việc anh rất giỏi thì thu nhập một tháng cũng chỉ một vạn, vậy anh phải đi làm trong ba năm mới bù lại được số tiền mà chúng tôi đã mất đi trong một giờ này.”
“Năm giờ chờ đợi của chúng tôi bằng mười lăm năm đi làm của anh.
Giờ thì anh đã hiểu thời gian của chúng tôi quý giá như thế nào chưa?” Trần Hoa Hoa khoanh tay nói.
Mặc dù Lạc Tú không vui nhưng anh vẫn cố chịu đựng khi nghĩ đến những lời dặn dò đi dặn dò lại của ba Lạc.
“Thôi bỏ đi Hoa Hoa, đi thôi.” Hạ Hân Hân cũng không muốn quá đáng.
Tuy nhiên, cô ta vẫn quay lại và nói với Lạc Tú.
“Tôi hy vọng sẽ không có lần sau.
Dù sao thì thời gian là vàng bạc, mà thời gian của chúng tôi còn quý hơn so với rất nhiều người.” Mặc dù Hạ Hân Hân không nói rõ ràng, nhưng rất nhiều người mà cô ta nói ở đây chính là Lạc Tú.
Mà khi cả ba người vừa ra đến cửa, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên lao ra ngăn họ lại..