Tiên Vương Tái Xuất

Chương 107: Tứ Gia





Nhà hàng Hào Thái, nhà hàng này đứng tên bởi cậu chủ nhà họ Lưu, nó nằm ở một nơi không xa phố đi bộ của trung tâm thành phố, bởi vì lượng người lưu hành rất nhiều và đẳng cấp chi tiêu cực cao, có thể nói là nhà hàng khá có tiếng ở Thông Châu.
Quan trọng nhất là ngạch kinh doanh của nhà hàng này cực kỳ cao, tổng lợi nhuận mỗi năm gần như hơn bốn mươi triệu tệ.
Thậm chí là một trong những sản nghiệp quan trọng của nhà họ Lưu.
Từ việc cậu Lưu tự mình đến quản lí nhà hàng này cũng có thể nhìn ra nó quan trọng thế nào với nhà họ Lưu.
Nhưng vì mức chi trả cho dịch vụ ở đây quá cao nên người bình thường không đủ sức vào.
Vậy nên có thể đến đó tiêu tiền thì thường là những cậu ấm hoặc và con nhà giàu.
Bởi vì đoàn phim lần trước tổ chức tiệc đóng máy ở đây nên Lam Thục Đoan rất quen thuộc với nơi này.
Lam Thục Đoan đưa theo cha con Lạc Tú vào, bên kia đã bị cậu Lưu nhìn thấy.
Nên cậu Lưu vội vàng gọi cho Trần Hữu.
"Anh không nhìn nhầm đấy chứ?".
||||| Truyện đề cử: Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh |||||
"Tôi chắc chắn mà!” Cậu Lưu vẫn ở tầng cao nhất, nhìn qua cửa sổ kính sát đất mà quan sát đám Lạc Tú vừa bước vào.
"Vậy được, nếu đã đến địa bàn của anh rồi thì anh giúp tôi dạy dỗ thằng nhà quê đó một lần ra trò đi, lần này không để anh uổng công giúp tôi đâu.” Trần Hữu ở đầu bên kia điện thoại hung tợn nói.
"Được, anh yên tâm.” Cậu Lưu đồng ý rất nhanh, dù gì thì Trần Hữu đã nói là không để mình giúp không công.
"Đúng rồi, nhắc anh cái này, tên nhãi đó có qua lại gần gũi với vài tên con nhà giàu với con trai thị trưởng.” Trần Hữu nhắc nhở ở đầu kia điện thoại.

"Không sao, đi đường hợp pháp không được thì mình đi bất hợp pháp.” Cậu Lưu cười khẩy.
Nhà hàng này của anh ta có thể bình an vô sự tồn tại ở trung tâm thành phố đều là nhờ quan hệ trên mặt pháp lí được xử lí cực kì tốt.
Hai là quan hệ với mấy tên xã hội đen xung quanh cũng tốt.1
Gần như năm nào cũng trả khoảng năm triệu tệ cho bên đó để bảo kê.
Đến đời này thì vừa hay không có tên già kia đến đòi chia chác hay ép giá, vậy nên hình thành được một vài thế lực nhỏ.
Những thế lực nhỏ này đương nhiên không bằng những ông máu mặt ở Thông Châu, nhưng đối phó những kẻ bình thường thế này thì dư sức.
Ví dụ như Từ Tứ bảo kê cho nhà hàng Hào Thái này, người đời gọi Tứ Gia, chính là chỉ thế lực này, đàn em của hắn có khoảng 5-60 người, mấy ông lớn không chiếm đóng đến trung tâm thành phố ở Thông Châu này thì có thể nói hắn là tay máu mặt ở đây.
Chỉ cần không đắc tội với đám ông lớn ở Thông Châu thì ở đây không ai dám đụng vào Tứ Gia thật.
Vậy nên cậu Lưu rất có lòng tin, cho dù Lạc Tú có quan hệ rộng như thế thì sao?
Tìm đại một lí do rồi đánh úp Lạc Tú một trận cũng dư sức.
Hơn nữa, với sự dặn dò của Trần Hữu, cậu Lưu thật ra cũng không để tâm lắm, Lạc Tú suy cho cùng cũng là một thằng nhà quê, cho dù quen biết những người đó đi nữa thì cũng chỉ là quen biết mà thôi.
Cơ bản không tính là gì.
Tiếp theo đó, cậu Lưu dập máy, rồi nở nụ cười gọi một phục vụ đến.
Dặn dò vài câu bên tai người phục vụ.
Sau đó lại gọi cho Tứ Gia một cuộc, xem như chào hỏi trước.

Cuối cùng, cậu Lưu cười nham hiểm mà vọc điện thoại, anh ta đã chuẩn bị cho Lạc Tú một vở kịch hay, tối nay, vở kịch này sẽ vô cùng đặc sắc.
Mà Lạc Tú đương nhiên không biết mình đã bị người ta để ý, nhưng cho dù có biết đi nữa thì Lạc Tú cũng không hề sợ sệt, chỉ nghĩ mấy tên hề phiền phức này lại ra diền trò đây mà.
Vào nhà hàng, tầng ba là tầng văn phòng với nhà bếp thì còn lại tầng một và tầng hai cực kỳ rộng rãi, còn có phòng bao riêng.
Lam Thục Đoan chọn một phòng chữ Thiên ngay với phục vụ, sau đó đưa ba Lạc và Lạc Tú cùng vào.
Với một cô gái thông minh như Lam Thục Đoan thì đương nhiên cô ấy nhìn ra Lạc Tú rất quan tâm ba mình.
Vậy nên bây giờ Lam Thục Đoan đang hết lòng hết sức lấy lòng ba Lạc.
"Chú Lạc, đây là thực đơn, chú nhìn xem chú thích ăn gì?” Lam Thục Đoan đưa thực đơn được trang trí rất đặc sắc sang cho ba Lạc.
Ba Lạc mở thực đơn ra chưa kịp nhìn món ăn đã thấy giá tiền trước, giật mình đến nỗi suýt thì làm rớt tờ thực đơn.
"Đây là rau mà chúng ta trồng ra ư?"
"Một đĩa này mà ba trăm tám mươi tệ?” Ba Lạc cảm thấy quá lãng phí và xa xỉ.
Một bàn rau sống, tự mình trồng còn không tới ba trăm tám.
Sau đó lại lật mấy trang thực đơn phía sau, quá đắt tiền.
Món chay mà một đĩa ba trăm tám, thế thì mấy món mặn phải có vài món hơn nghìn tệ.

Một bữa cơm như thế này phải có khoảng năm nghìn tệ nếu không thì không thể ăn được.
"Rau sống trong ruộng chúng ta có giá thế à, sớm biết vậy ba đã ôm thầu mấy mẫu đất mà bán rau rồi.” Ba Lạc cười khổ, đưa thực đơn lại cho Lam Thục Đoan.
"Chú Lạc, chú đừng nhìn mỗi giá, thế này đi, cháu gọi món cho chú, chú xem chú thích cái nào?” Lam Thục Đoan lại không thấy đắt, dù gì cũng là lấy lòng ba Lạc, cô ấy cũng chuẩn bị vốn liếng đầy đủ.
Hơn nữa với một đại minh tinh như Lam Thục Đoan mà nói thì một món ăn mấy trăm tệ, mấy nghìn tệ là đắt lắm sao?
Một đĩa thức ăn mười nghìn tệ cô ấy còn ăn qua rồi, đương nhiên sẽ không thấy đây là vấn đề.
Ba Lạc cứ do dự, cuối cùng vẫn là Lạc Tú khuyên vài câu, sau đó gọi những món mà ba Lạc chưa ăn bao giờ.
Sau đó Lam Thục Đoan lại gọi thêm hai chai Vodka.
Thật ra Lạc Tú không phản đối, ba Lạc cũng biết.
Hai đứa nhỏ này muốn mình hưởng phúc, ăn những thứ chưa ăn, uống những thứ chưa uống.
Lạc Tú cũng có ý này thật, thế giới này lớn vậy, ba mình cũng cực khổ cả nửa cuộc đời rồi, nhưng lại có rất nhiều thứ chưa hưởng thụ bao giờ.
Nếu đã có cơ hội thì nhất định sẽ để ba mình thử cho biết, đây mới là tâm nguyện của người làm con.
Gọi món xong, Lạc Tú lại từ từ đốt thuốc, anh rất thích cảm giác bây giờ.
Ba khoẻ mạnh, có thể đưa ba đi trải nghiệm những món ăn lạ, có thể đi xem phong cảnh trên khắp thế giới.
"Cắt một đoạn thời gian, nhẹ nhàng chảy tôi, chảy vào ánh trăng gợn lên lấp lánh..."
Điện thoại của ba Lạc lúc này bỗng vang lên.
Ba Lạc nhìn số trên điện thoại, sau đó tỏ ý mình phải đi nghe điện thoại, rồi đi thẳng ra khỏi gian phòng.
Lạc Tú không để ý chuyện này, có lẽ phía ba có chuyện gì đó.
"Có cần đổi điện thoại cho chú không?” Lam Thục Đoan đột nhiên nói.

"Đó là bảo bối của ba tôi, nhiều năm rồi nhưng vẫn không thấy ông ấy có ý định đổi."
Ba Lạc ra khỏi hành lang, hỏi một câu hướng nào đến nhà vệ sinh rồi vừa nhận điện thoại vừa đi về hướng đó.
"Lúc mượn tiền không phải hẹn ba tháng sao?” Ba Lạc cầm điện thoại hỏi.
"Nói thì nói thế nhưng tôi thấy ông không trả nổi, tôi nói rồi, nếu không trả được thì lấy cái xưởng của ông thế vào.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mất kiên nhẫn.
"Hai ngày này tôi không có ở huyện, đợi tôi về rồi tính được không?” Ba Lạc không cãi lại đối phương.
Nhưng đối phương hiển nhiên có hơi bất mãn, đang tính nói tiếp gì đó.
Không may ngay chỗ rẽ này đột nhiên có một phục vụ xông tới, người phục vụ bưng một đĩa đồ ăn, trên khay là một li thuỷ tinh.
Ba Lạc tuy đang nghe điện thoại nhưng vẫn nhìn thấy, vậy nên dừng chân lại toan chuẩn bị nhắc đối phương.
Đối phương lại đâm sầm vào người ba Lạc.
Đối phương xông qua, mà ba Lạc thì đang đứng yên nên khi bị đâm vào, ba Lạc ngã quỵ ra đất.
Khay đồ văng ra ngoài, ly thuỷ tinh vỡ vụn, còn người phục vụ đó lại đứng vững không ngã.
Ba Lạc thấy đó là một người trẻ tuổi, đang chuẩn bị đứng dậy, mở lời hỏi han.
"Đồng chí không sao chứ?” Ba Lạc dù gì cũng là một người chất phác, cảm thấy bị tông phải thế này thì người phục vụ kia cũng đau.
Mình già rồi bị thương thì không sao nhưng người trẻ mà bị thương thì có lỗi quá.
Vậy nên ba Lạc mới quan tâm hỏi han.
Nhưng người phục vụ kia đột nhiên hét lớn với ba Lạc: "Đệch, ông già này ông mù à?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.