Tiên Vương Tái Xuất

Chương 10: Người Đẹp Trèo Lên Giường





“Ở lại đây mười lăm phút, cô đã bị đánh thuốc rồi, tôi cũng không muốn cô bị lửa dục khó tắt như thế này mà leo lên giường của tôi!” Lạc Tú cười nói.
Khuôn mặt của Lam Thục Đoan vốn đỏ bừng vì bị đánh thuốc, thậm chí cả người cô ấy cũng đã rất đỏ, nhưng những lời này của Lạc Tú vẫn khiến cô ấy cảm thấy lỗ tai nhất thời trở nên nóng bừng, như thể càng đỏ hơn.
Vốn dĩ chiếc váy mà Lam Thục Đoan mặc là màu trắng, hơi trong suốt, lúc này đã bị nước lạnh dội vào, chiếc váy dán sát trên người Lam Thục Đoan, nhất thời lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người và xinh đẹp tuyệt trần.
Tuy nhiên Lạc Tú không có tâm trí để thưởng thức cơ thể ướt át mê hoặc, chỉ xoay người rời đi.
Hơn mười phút sau, Lam Thục Đoan quấn khăn tắm bước ra.
Không thể không nói, mặc dù quấn khăn tắm, đôi chân dài miên man thẳng tắp trông rất mê người, nhưng lại đang lạnh run lên.
Mà giờ phút này, Lạc Tú đã pha xong một tách trà nóng, thuận tay đưa cho Lam Thục Đoan một tách.
“Cảm ơn.” Nhận lấy tách trà, Lam Thục Đoan mở miệng nói, sau đó vụng trộm liếc mắt quan sát Lạc Tú, phát hiện thật ra bộ dạng của Lạc Tú khá ưa nhìn.
Nếu người này không phải là sát thủ, vừa rồi lại cứu mình, thì người này thực sự thoạt nhìn rất có sức hấp dẫn, nhất là trên người luôn có một cỗ khí chất khó tả.
Tuy nhiên dù có đẹp trai đến đâu thì anh cũng là một kẻ giết người, mình lại xinh đẹp như thế, lỡ như anh nổi lên ý định xấu xa thì như vậy mình chẳng phải là…
“Cô ngủ trên sô pha, tôi ngủ trong phòng ngủ.
Tôi bật điều hòa giúp cô rồi, sẽ không khiến cô bị lạnh đâu.” Lạc Tú lạnh lùng bỏ lại một câu rất không hiểu phong trần như vậy, trực tiếp đánh nát ảo tưởng tốt đẹp của Lam Thục Đoan, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Để lại Lam Thục Đoan với khuôn mặt ngạc nhiên.
Thật ra Lam Thục Đoan muốn đi, nhưng quần áo mình đã ướt hết rồi, bây giờ lại còn trễ nữa nên có lẽ muốn chạy cũng rất khó.
Còn Lạc Tú lại cảm thấy có chút kỳ lạ, sao phòng mà Diệp Song Song sắp xếp lại có những người khác đi vào chứ?

Trên thực tế, đây cũng là lỗi do sơ suất của Diệp Song Song, bởi vì căn phòng tổng thống này thực sự không dành cho người bình thường ở.
Ngày thường đều để sẵn ở đó, thật sự không có ai ở.
Vì vậy, Diệp Song Song hoàn toàn không đến quầy lễ tân đăng ký mà trực tiếp cầm thẻ phòng đi thẳng lên.
Ai mà biết được Vương Phú lại vào đây chứ?
Tuy nhiên Lạc Tú cũng không nghĩ nhiều, dù sao đối với anh, loại tiên tôn giết người tựa ma như anh mà nói thì đó chỉ là một khúc nhạc đệm sau bữa tối mà thôi.
Ngược lại thì hạt giống kia càng có sức hấp dẫn hơn đối với Lạc Tú!
Tuy rằng kỳ thật ai cũng có thể tu luyện, nhưng hạt giống vẫn là cần thiết.
Đặc biệt là đối với Lạc Tú hiện tại, tuy rằng bây giờ anh có thể so sánh với thực lực của các võ giả bình thường cấp bậc tông sư trở lên dựa vào khí tức của Thái Hoàng Kinh, nhưng tất cả đều là vấy ánh sáng của Thái Hoàng Kinh, chỉ là một cỗ khí tức mà thôi.
Tu luyện chân chính là phải thức tỉnh trước, sau đó là phản tổ!
Mà thức tỉnh tự thân không thể trực tiếp hoàn thành trên trái đất, nơi linh khí đã cạn kiệt, chỉ có thể thông qua hạt giống.
Đương nhiên, hạt giống cũng chia thành rất nhiều loại.
Ví dụ như Xá Lợi của Phật giáo thật ra cũng là một loại hạt giống.
Nhưng chỉ là hạt giống bình thường rất phổ biến, chỉ có thể dùng để thức tỉnh thần tàng trong cơ thể mình.
Mà có một số hạt giống không chỉ được sử dụng để thức tỉnh thần tàng trong cơ thể, mà thậm chí còn có thể mang theo một số thần thông.
Tuy nhiên, mặc dù là những hạt giống phổ biến nhất nhưng thật ra cũng cực kỳ hiếm có.
Cũng giống như Xá Lợi vậy, không phải tìm trên khắp các đường phố là có thể tìm được, đối với người bình thường rất khó kiếm được chúng.

Lạc Tú cẩn thận bóc một lớp thanh nẹp trên hộp gỗ, bên trong là một cuộn da thú đã ố vàng.
May là cũng vì Thái Hoàng Kinh khiến Lạc Tú có thể cảm ứng được khí tức của hạt giống, nếu không hôm nay rất có khả năng anh sẽ bỏ lỡ hạt giống này rồi.
Trải da thú ra, một hạt đậu phộng hơi vàng xuất hiện trước mặt Lạc Tú, song hạt giống đã khô rồi, nói cách khác là đã héo rồi.
Điều này khiến Lạc Tú đau đầu, có cảm giác như người bình thường bỗng chốc nhận được hàng tỷ nhân dân tệ, nhưng lại được thông báo rằng số tiền này đã bị ngân hàng đóng băng.
Nhưng mà Lạc Tú lại cẩn thận nghiên cứu hạt giống này một chút, hai mắt không khỏi sáng lên, tức thì hô hấp có chút gấp gáp.
Không ngờ, thật không ngờ!
Bởi vì hạt giống này vậy mà lại là một hạt giống mang theo thần thông.
Mỗi một hạt giống đều là để lại sau sự sụp đổ của một số đại năng cổ đại, cũng xem như một loại truyền thừa.
Nhưng có đại năng có thể chỉ để lại ấn ký tinh thần.
Loại hạt giống đó tương đối bình thường, chỉ có thể dùng để thức tỉnh, nhưng có hạt giống cũng giữ lại một ít truyền thừa.
Ví dụ như hạt giống trong tay Lạc Tú.
Đó là một hạt giống có Thiên Nhãn Thông.
Nói đơn giản là hạt giống có chức năng nhìn xuyên thấu.

Lạc Tú tất nhiên cực kỳ vui mừng về điều này.
Bởi vì một hạt giống đã được coi là ngàn vàng khó mua, huống chi là một hạt giống mang theo truyền thừa như Thiên Nhãn Thông chứ?
Một khi hạt giống như vậy được luyện hóa sẽ không cần tu luyện Thiên Nhãn Thông nữa.
Nó sẽ trở thành một loại thần thông, có thể trực tiếp sở hữu nó.
Ngay cả Lạc Tú cũng không ngờ rằng vận may của mình lại tốt như vậy.
Ngồi đường sắt cao tốc một chuyến, không chỉ có được một hạt giống, mà đó còn là một hạt giống mang thần thông!
Phải biết rằng, đối với người bình thường, lấy được hạt giống này, nếu như có thể dung hợp, chưa nói đến nhìn xuyên thấu mỹ nữ, chỉ đi đánh bạc thì cũng là cược lần nào thắng lần đó!
"Tôi sợ!"
Lam Thục Đoan bỗng nhiên ôm chăn đẩy cửa bước vào, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Thực ra trong lòng Lam Thục Đoan vẫn rất do dự.
Một bên là ác ma giết người không chớp mắt, một bên là phòng khách nơi có người vừa chết.
Sau một thời gian dài đấu tranh, Lam Thục Đoan vẫn cảm thấy ở lại bên cạnh Lạc Tú thì có cảm giác an toàn hơn.
“Tôi có thể ngủ bên cạnh anh được không?” Lam Thục Đoan cúi đầu, dùng dư quang nhìn về phía Lạc Tú.
Lạc Tú quay đầu nhìn chằm chằm vào Lam Thục Đoan, khiến Lam Thục Đoan sợ tới mức lập tức mở miệng nói.
"Tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy anh."
Lạc Tú do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
Sau đó, Lam Thục Đoan ôm chăn trèo lên giường của Lạc Tú, chiếm một nửa vị trí.
Dù cách chăn bông nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi của nhau.
Dù sao Lam Thục Đoan cũng là một người ưu tú, vừa mới tắm xong nên mùi thơm vẫn còn lưu lại trên cơ thể, hương thơm thấm vào lỗ mũi của Lạc Tú, khiến Lạc Tú suýt chút nữa không kiềm chế được.

Nói cho cùng, cho dù tâm lặng như nước như thế nào, đối mặt với cám dỗ này, chỉ cần Lạc Tú vẫn là một người đàn ông bình thường thì sẽ khó tránh khỏi sẽ động lòng.
Mà Lam Thục Đoan cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người Lạc Tú, đôi gò má của cô ấy tức khắc đỏ bừng.
Mình là ngôi sao hạng nhất, may mà không ai biết, nếu không thì tai tiếng sẽ nghiêm trọng lắm.
Nhưng bởi vì thực sự sợ hãi, cho nên dù Lam Thục Đoan cảm thấy không thích hợp nhưng vẫn mặt dày ngủ bên cạnh Lạc Tú.
Một đêm này, hai người ngủ cách chăn đến độ có hơi suy nghĩ miên man.
Một đêm không lời, dường như cả hai đều không ngủ ngon.
Tuy nhiên khi Lam Thục Đoan rời đi vào buổi sáng, cô ấy rất kính cẩn đưa cho Lạc Tú một tấm bưu thiếp.
Sau khi Lam Thục Đoan rời đi, Lạc Tú mới nhớ ra hình như hôm nay anh phải đến công ty của Trương Thục Phi để báo danh.
Lạc Tú bắt taxi đến chứ không lái chiếc Lamborghini đó.
Dù sao thì nếu anh lái chiếc Lamborghini đi làm thì không khỏi có chút phách lối rồi.
Cho dù hiện tại công ty đó đã là của anh.
Trong kiếp trước, trước khi đến Tân Châu, Lạc Tú đã quyết định đến công ty của Trương Thục Phi và làm việc cùng Trương Thục Phi.
Dẫu sao, hai người cùng nhau chắp cánh cùng bay thoạt nhìn hạnh phúc biết bao.
Đáng tiếc, Lạc Tú của kiếp trước vào công ty của Trương Thục Phi luôn bị đồng nghiệp trong công ty trào phúng, hơn nữa Trương Thục Phi cuối cùng lại phản bội Lạc Tú.
Có thể nói Lạc Tú là trò đùa lớn nhất của công ty.
Ở kiếp này, Lạc Tú mỉm cười, tất cả mọi thứ đều sẽ khác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.