Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 677: Thôn thiên phệ địa




Trên cao mơ hồ có thể nhìn thấy có bóng người và ánh sáng xẹt qua, tuy nhiên còn chưa thấy rõ thì một đợt sóng máu lại đổ ập xuống, trước mắt liền khôi phục lại là Bàn Cổ điện.
Người khổng lồ kim quang vốn đang công kích Vương Dạ đã biến mất, những quang mang kim sắc một lần nữa trở về không trung, bay vô mục đích. Vương Dạ đã lùi ra ngoài con đường linh thạch, lau vết máu trên khóe miệng, mày hơi nhíu lại.
Kim Phi Dao có chút kinh ngạc về uy lực của những kim quang này, ngay cả Vương Dạ cũng bị thương thành như vậy, tuy rằng tu vi hắn có bị rớt xuống nhưng lúc trước cũng là Đại Thừa kỳ nha, lại còn là đệ tử của Nữ Oa nữa. Người cường đại như vậy, chẳng qua chỉ bước hai bước lên đường linh thạch mà đã bị thương thành như thế, nếu đi đến bên giếng nước còn không biết sẽ thế nào.
Vương Dạ đưa tay che ngực, nhàn nhạt nói: “Mau trở lại!”
Sắc mặt hắn thật không tốt, Kim Phi Dao cũng không biết nơi này có gì nguy hiểm không, liền mang theo Thiên Tinh chạy nhanh tới. Lúc nàng bước ra khỏi đường linh thạch, khu vườn lập tức tối sầm lại, những kim quang trên cao bến mất không thấy. Trong bóng tối, quang mang màu vàng vẫn còn bay tới bay lui nhưng càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng giống như sao sa, toàn bộ tan mất.
Kim Phi Dao cầm Thiên Tinh nhìn hết thảy biến mất, phía sau đột nhiên sáng lên, Vương Dạ đã lấy Dạ Quang thạch ra. Dưới ánh sáng Dạ Quang thạch, chỉ thấy cỏ xanh biến thành bụi bặm, hoa lá trà rơi xuống, cành cây khô héo, ngay cả rong rêu trong ao cũng chỉ còn lại là những đường khô vàng trong nước.
Nước ao chẳng phân biệt được màu sắc, chỉ cảm thấy nó đã không còn là trong suốt nhìn thấy đáy như trước nữa mà đã biến thành nhan sắc gì đó rất ghê tởm.
“Biến mất thế này thì quá nhanh, sớm biết thế thì ta đã lấy đi bốn cây trà kia rồi, hiện tại không khí thật là trầm lặng.” Kim Phi Dao không biết cảm xúc của mình thế nào, hoa viên xinh đẹp đã không còn, tất cả đều do Vương Dạ làm việc tốt.
“Đưa Thiên Tinh cho ta!” Vương Dạ vươn tay về phía nàng, sắc mặt hắn tái nhợt dọa người.
Kim Phi Dao không do dự giao Thiên Tinh cho hắn, nàng vẫn biết cái gì có thể tham cái gì không. Thiên Tinh không phải là thứ nàng có thể mang theo chạy trốn, càng không nói tới chuyện căn bản không có nơi để trốn.
Vương Dạ nhanh chóng lấy ra một cái chai đầy phù văn, thu Thiên Tinh vào đó, sau đó hắn vươn tay ra, một giọt máu được linh khí vây quanh xuất ra trên tay, “Đây là Nữ Oa huyết, ngươi cầm về cho linh thú ăn, có thể tăng tu vi của nó. Đây là thứ tốt, ngươi đừng để bị người khác nhìn thấy.”
“Nói như vậy là Nữ Oa lệ cũng có thể ăn?” Kim Phi Dao nhìn giọt máu bay vào trong tay liền nghĩ tới Nữ Oa lệ của Bố Dao. Hai sư huynh đệ này thật là hay, một kẻ cầm nước mắt một kẻ cầm máu, nghe cứ như giết Nữ Oa phân chia vậy.
“Ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện ăn, sẽ chết đó.” Vương Dạ cảnh cáo nàng một câu, nếu nàng không nghe mà ăn vào thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Uhm.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, dùng linh khí bao vây Nữ Oa huyết, sau đó dùng bình ngọc để chứa, mang thứ này về cho Mập Mạp ăn.
Thấy mọi chuyện đã xong, Vương Dạ liền đưa Kim Phi Dao ra ngoài, Kim Phi Dao lại hỏi: “Tiền bối, bây giờ phải đi về sao?”
“Đương nhiên, ngoài Thiên Tinh ra thì những nơi khác đã sớm bị cướp sạch không còn, không có thứ tốt gì nữa rồi. Lúc ngươi tới không phải đã dùng thần thức xem xét rồi sao? Không có bảo vật trong tưởng tượng của ngươi đâu.” Vương Dạ đã gặp rất nhiều thứ tốt, thật sự không cảm thấy nơi này có thứ gì đáng giá để lấy đi.
Kim Phi Dao liền cười nói: “Tiền bối, ta đây không về với ngươi được không? Nơi này có rất nhiều linh thạch, ta muốn lấy một ít mang về, ta hiện tại đang rất thiếu linh thạch.”
Vương Dạ trầm mặc một hồi, nghĩ rằng Bàn Cổ điện năm đó hắn và Bố Dao đã đến nhiều lần, cướp sạch tất cả các thứ rồi, cứ mặc kệ nàng đi thôi. Vì thế, hắn gật đầu, “Được rồi, nơi này tuy không có ma thú nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, nếu quả có tu sĩ đi lạc tới thì có khả năng sẽ cho rằng ngươi lấy được thứ tốt mà giết ngươi đoạt của.”
“Cả vạn năm cũng không có ai biết chỗ này, làm sao có thể khéo như vậy, ta chỉ lấy chút linh thạch lại có người tới chứ.” Kim Phi Dao cười nói.
Nàng muốn ở trong này nhặt nhạnh, Vương Dạ tự nhiên không quản nàng nữa, dù sao phí dụng thuê người đã trả rồi. Hắn liền rời đi trước, để một mình Kim Phi Dao lại Bàn Cổ điện.
Thấy Vương Dạ đi rồi, Kim Phi Dao thả thần thức ra, tuy nơi này không có ai đến nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nàng lấy ra rất nhiều Dạ Quang thạch, treo lên chỗ cao, chiếu bốn phía sáng ngời rồi bắt đầu tính toán chuyển Kim Đồng thần thiết và linh thạch về.
Tính đại khái ra thì số lượng của Kim Đồng thần thiết ít hơn linh thạch cho nên sẽ bắt đầu chuyển từ thứ này. Nàng lấy Thông Thiên Như Ý ra, chém lên đại môn. Bản thân Kim Đồng thần thiết rất cứng rắn, dù đã mất hiệu lực gác cổng nhưng vẫn không thể chém được chút nào.
Kim Phi Dao khó xử nhìn cánh cửa, giờ phải làm thế nào mới mang đi được? Sử dụng Tan thuật, nàng dùng lực lượng Thao Thiết đẩy đẩy cánh cửa. Không hữu dụng! Đại môn không thể bị đẩy ngã, nàng liền há mồm cắn, không ngờ dùng hết sức cắn lại cắn ra một mảnh Kim Đồng thần thiết. Không hổ là thần ăn, răng của Thao Thiết thật quá lợi hại! Kim Phi Dao nhổ miếng thần thiết trong miệng ra, nhìn ánh vàng lóng lánh của nó mà không nhịn được nở nụ cười.
Không sử dụng Tan thuật nữa, nàng trực tiếp hóa thành thú thân, há mồm ngoạm cánh cửa, cũng không cần nhổ ra mà nuốt thẳng vào bụng. Giống như cắn bánh nướng, chỉ trong chốc lát, nàng đã ăn sạch hai cánh cửa.
Liếm liếm miệng, Kim Phi Dao cảm thấy vẫn chưa tận hứng, bắt đầu cắn linh thạch dưới chân. Kế hoạch ban đầu của nàng là linh thạch tương đối dễ phá, nàng sẽ dùng Thông Thiên Như Ý cắt đi, đến lúc đó sẽ cắt thành từng mảng lớn, sau đó lại dùng linh lực đưa nó lên khỏi mặt đất, mang cả mảng về. Hiện tại nàng không để ý đến điều đó nữa, dù sao linh thạch lớn hay nhỏ đều có thể dùng, chỉ cần mang về được là được.
Dán miệng xuống đất, nàng cong mông mở miệng, răng nanh cắm xuống sàn, hai chân dùng sức đẩy ra sau. Linh thạch liền phát ra tiếng răng rắc, một mảng mặt sàn đã bị nàng nhấc lên, cả linh thạch lẫn đá phía dưới đều ở trên miệng nàng. Sau đó, chân sau hơi dùng lực, Kim Phi Dao bắt đầu hoạt động ngay trên sàn, linh thạch không ngừng rơi vào miệng nàng.
Cắn xong một khối, nàng lại chuyển sang nơi khác tiếp tục cắn, mặc kệ là sàn hay cột đá, vách tường hay thang lầu, nơi nơi đều kín đặc vết răng của nàng. Mà tiếng răng rắc cũng từ Bàn Cổ điện truyền ra ngoài giống như có ma thú gì đó đang nhai xương cốt.
Mười ngày sau, Kim Phi Dao đứng ở lối vào Bàn Cổ điện, vỗ bụng lẩm bẩm: “Ăn no rồi, đã rất lâu không có cảm giác ăn đến trướng bụng như thế này, xem ra tu vi của ta còn chưa đủ, ăn chút đồ mà đã no rồi.”
Phía sau nàng, Bàn Cổ điện hùng vĩ trước đó đã không thấy đâu nữa, ở nơi đó ngoài đất đá ra thì chỉ còn lại thang đá rách nát và những mảnh vụn cột trụ. Kim Phi Dao đã ăn toàn bộ Bàn Cổ điện, ngoài những chỗ mang về thật sự không dùng đến ra thì nàng không tha cái gì, lúc này Bàn Cổ điện đã thật sự biến mất trong lòng đất.
Kim Phi Dao tươi cười trở về trấn Tố Vị, gọi tất cả mọi người lên, thận trọng lấy giọt Nữ Oa huyết kia ra. Mọi người nhìn chằm chằm vào bình ngọc, thấy hồng quang nhàn nhạt tỏa ra là biết thứ tốt. Hiện tại việc làm ăn của Bách Vị lâu không bằng lúc trước, thường thì mười ngày nửa tháng không có khách cho nên cũng không sợ có người nhìn thấy cái này.
“Lão đại, đây là cái gì?” Mập Mạp tò mò hỏi.
“Nữ Oa huyết! Cái này cho ngươi, Vương Dạ nói ăn vào là có thể tiến giai. Ta đang nghĩ không biết ngươi có tiến giai thẳng lên Hợp Thể kỳ hay không, đây không phải là thứ bình thường, là máu của đại địa chi mẫu đó.” Kim Phi Dao đắc ý lắc cái bình trong tay rồi ném cho Mập Mạp.
Mập Mạp cầm cái bình, kinh ngạc hỏi; “Lão đại, đồ tốt như vậy ngươi không ăn lại đưa cho ta, có phải là giả không vậy?”
“Ta là người như thế sao? Thứ này hình như người không ăn được, nếu không thì căn bản không có phần của ngươi.” Kim Phi Dao tức giận bất bình mắng, bản thân đã rất vất vả mang thứ tốt về cho hắn mà hắn lại còn nói mát, “Dù sao ngươi cũng không sợ độc, kể cả nó có độc cũng không sao, nếu ta bị độc chết thì còn gì nữa!”
“Ta biết ngay, những thứ có lai lịch không rõ chắc chắn ngươi sẽ không ăn mà.” Mập Mạp được tiện nghi còn khoe mẽ, cầm Nữ Oa huyết cười nói.
Hoa Uyển Ti và ba con rối ngồi bên cạnh, nhìn Mập Mạp vui sướng hài lòng ôm Nữ Oa huyết, liên mở miệng nói: “Không còn gì khác sao?”
“Hắc hắc hắc…” Kim Phi Dao quỷ dị cười, cười đủ mới nói lại chuyện lần này một lần. Nghe thấy nàng mang toàn bộ Bàn Cổ điện về, các nàng đều phi thường khiếp sợ. Hoa Uyển Ti lại hỏi: “Vậy số linh thạch mang về có thể trả hết nợ cho Thái Hạo Diễn không?”
“Có thể chưa đủ nhưng cũng không thiếu nhiều lắm, nhưng ta không muốn trả hết. Ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta rời khỏi đây thì biết đi đâu tìm tu sĩ Đại Thừa kỳ làm hậu thuẫn? Ý của ta là mỗi lần trả một ít, chúng ta tiếp tục ở lại đây, việc làm ăn của Bách Vị lâu thì cứ theo tự nhiên, ném cho Thạch Sở là được.” Kim Phi Dao cười nói.
Hoa Uyển Ti trầm tư một lát, cảm thấy ý này không sai, Thái Hạo Diễn không thích quản chuyện, ngoài việc không thể vào chỗ hắn ở ra thì căn bản mặc kệ các nàng thích làm gì thì làm. Mà con rối của hắn cũng tự bày hàng, hoàn toàn không cần giúp, kiếm nhiều kiếm ít đều là của hắn. Hiện tại đã có nhiều linh thạch như vậy thì có thể dùng thời gian kiếm linh thạch để tu luyện.
Tuy nhiên nàng cũng có chút băn khoăn: “Hiện tại ngươi đã có Phi Thiên đan, chỉ cần có thể tới Luyện Hư kỳ đại viên mãn là có thể thử đánh sâu vào Hợp Thể kỳ. Đến Hợp Thể kỳ thì chúng ta có thể tự dựng địa bàn của riêng mình, nếu cứ ở đây mãi, sau này Thái Hạo Diễn muốn cho chúng ta rời đi thì sẽ không có nơi để ở. Cứ lãng phí mấy trăm năm như vậy cũng không tốt, phải có địa bàn của chính mình mới được.”
“Chuyện này thì có gì phải lo. Đâu có quy định địa bàn các tu sĩ phải cách nhau rất xa, chúng ta làm một địa bàn ở ngay bên cạnh là được. Người không biết còn tưởng là của Thái Hạo Diễn, như vậy sẽ không có người dám đến khi dễ chúng ta, chúng ta liền tạo địa bàn của mình ở gần trấn Tố Vị. Kẻ ngốc mới chạy đến nơi mà chim cũng không đậu, đội một trời lôi điện đi làm địa bàn, có tu sĩ Đại Thừa lại không dựa vào, quả thực là ngu ngốc.” Kim Phi Dao chau mày, cười gian.
Hoa Uyển Ti nghĩ, cảm thấy đây thật sự là cách tốt, Thái Hạo Diễn quả thật chưa từng nói không được ở gần địa bàn của hắn. Bàn bạc xong, mọi người liền quyết định, ném Bách Vị lâu cho mấy người Hoa phu nhân chăm sóc, Hoa Uyển Ti chuẩn bị chuyên tâm tu luyện, không thiếu linh thạch quả nhiên là chuyện rất sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.