Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 662: Lần đầu




Nói làm liền làm, Kim Phi Dao đóng cửa Bách Vị lâu, bắt đầu ra sức cải tạo trà lâu.
Bách Vị lâu ở Thần cấp giới có liên hệ với nơi này hay không thì nàng không biết nhưng chắc chắn là người Bách Vị lâu dưới Thần cấp giới sẽ không nghe nàng. Mà Bách Vị lâu ở Độ Thiên giới này ngay từ đầu đã không phải do Mạch Nương dựng lên, nàng hẳn được coi như chủ nhân thứ tư.
Thạch Sở cũng bị kéo vào công cuộc cải tạo, mấy người Kim Phi Dao cũng biết được trước kia vì tiếp cận Mạch Nương mà hắn đã ở lại Bách Vị lâu rất lâu. Tiêu phí ở đây vô cùng lớn, mỗi ngày ăn một bát vằn thắn cũng là một khoản không nhỏ rồi, cho nên hắn cuối cùng chỉ có thể ngồi bên ngoài Bách Vị lâu coi chừng.
Thời gian sau liền trông giống như một kẻ ăn xin, Mạch Nương không có cách nào khác, đành phải đi nói với Thái Hạo Diễn một câu, vốn muốn hắn đuổi Thạch Sở đi. Nàng và Thạch Sở mới gặp mặt một lần, căn bản vô tình với hắn, hoàn toàn không nhớ nổi hắn là ai. Không ngờ Thái Hạo Diễn sau khi gọi Thạch Sở lên lại bị quyết tâm của hắn làm cảm động, liền nhận hắn vào Bách Vị lâu làm hạ nhân cho Mạch Nương.
Ba người Kim Phi Dao nhìn Thạch Sở đầy chất vấn, có chút không tin hắn có thể làm Thái Hạo Diễn cảm động, bởi  vì các nàng đã sống ngàn năm nhưng chưa từng làm ai cảm động. Ba người nếu không đáng yêu thì mạo mỹ, vậy mà còn không làm người ta cảm động, một lão nhân béo sao có thể làm cảm động tu sĩ Đại Thừa kỳ chứ!
Nếu chỉ là cảm động thì hiện giờ Mạch Nương đã không còn, vì sao hắn còn không đi? Về vấn đề này, cuối cùng Thạch Sở mới nói lúc đó đầu óc hắn hôn mê, tự tiến cử làm việc cho Bách Vị lâu một nghìn năm. Theo ý nghĩ lúc đó của hắn thì Mạch Nương không đi ra ngoài, chỉ ở trong Bách Vị lâu nên hắn cũng ở đây nghìn năm cùng Mạch nương, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hơn nữa, vấn đề chỗ ở cũng được giải quyết, còn có thể tu luyện cộng thêm bồi dưỡng cảm tình, chuyện tốt như vậy có gì phải băn khoăn? Nhưng vừa mới được nửa thời gian thì Mạch Nương đã bị giết, năm trăm năm còn lại hắn vẫn phải làm đầy đủ.
Nghe xong lời Thạch Sở, ba người Kim Phi Dao cảm thấy thật khinh bỉ hắn, hóa ra là tự bán mình để tán tỉnh nữ nhân, thật sự là không có tiền đồ! Các nàng là vì giết người mà phải vào làm trả nợ, hắn lại tự động đưa lên cửa.
Nể tình hắn còn đang đau thương, Kim Phi Dao cũng không giễu cợt hắn, lại nói với hắn làm việc có thể quên đi chuyện buồn mà ra sức sai Thạch Sở làm việc.
Tất cả các thứ trong Bách Vị lâu đều chuyển ra ngoài, sau đó Mập Mạp xắn tay áo tiến vào, tự mình luyện chế điêu khắc các thứ, bắt đầu sửa chữa toàn bộ Bách Vị lâu.
Mập Mạp làm việc của mình, Thạch Sở bị Kim Phi Dao kéo đi, đưa cho một bản vẽ cái nồi nhỏ phi thường tinh mỹ. Phía dưới là lò linh thạch, bên trên là nồi nấu, bảo Thạch Sở làm ra năm mươi cái.
Nhìn tạo hình và hoa văn tinh tế kia, Thạch Sở cảm thấy to đầu, ngay cả lúc hắn luyện chế pháp bảo bản mạng cũng không sặc sỡ như vậy, nhưng thái độ của Kim Phi Dao lại phi thường kiên quyết, không cần dùng tài liệu tốt nhất nhưng nhất định phải làm cho tinh mỹ nhất.
Đây là bản vẽ do Mập Mạp và Hoa Uyển Ti vẽ ra sau khi cân nhắc vẻn vẹn một đêm, chỉ để cho lúc bưng lên thì nồi đồ ăn không ngon lắm kia thoạt nhìn được đẹp đẽ quý giá một chút. Nếu không làm được điểm này thì sao có thể đối phó được đám tu sĩ kia?
Kim Phi Dao vội vàng luyện làm bánh bao, Mập Mạp điêu khắc này nọ, mà Thạch Sở chuyên đi làm việc nặng. Hắn cắt đá tảng thành những khối nhỏ, mài cho bóng loáng, sau đó còn phải đục hoa văn, bỏ một khối linh thạch hạ phẩm sáng lấp lánh vào, sau đó bày ra khắp thôn trấn. Hoa Uyển Ti xoay người biến thành người trông coi, chuyên môn giám sát bọn hắn làm việc, bốn người khí thế ngất trời làm việc.
Trong lúc đó thi thoảng cũng có tu sĩ đến Bách Vị lâu ăn cơm, đương nhiên chỉ là tiện đường mà thôi, lại phát hiện nơi này đang đại khởi công. Kim Phi Dao không bỏ qua cơ hội này, nói với bọn họ về chuyện sắp bán bánh bao ra ngoài, còn cho bọn họ ăn thử. Bánh bao sau khi được rắc Mê Vị phấn thì mùi vị đã tăng lên rõ rệt.
Các tu sĩ sau khi ăn thử bánh bao đều cảm thấy hứng thú, việc đưa bánh bao ra ngoài có vẻ như có thể thử nghiệm. Tuy nhiên, bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt, Kim Phi Dao không đi được, bảo bọn họ mấy ngày nữa lại tới.
Để đạt mục tiêu xa hoa nhất, bọn họ mất tới nửa năm thời gian. Thái Hạo Diễn nghe được những cuộc tranh cãi ầm ĩ ở bên cạnh, có đôi khi còn có thể đứng trên nấm phong nhìn xem, tuy nhiên hắn cũng chỉ nhìn vài lần rồi không hứng thú nữa, trực tiếp bỏ đi bế quan.
Đến lúc Bách Vị lâu chuẩn bị xong, mấy người Kim Phi Dao cung kính đi mời Thái Hạo Diễn đến xem. Lúc hắn tới nơi lại phát hiện nơi này đã biến dạng triệt để.
Vì cấm chế không cho nước mưa rơi vào cho nên từ trước tới giờ mặt đất vẫn là đất, hiện tại lại rực rỡ hẳn lên, toàn là đá trắng bóng loáng, trên đá còn khảm linh thạch, kể cả bầu trời lúc nào cũng âm u thì vẫn thấy linh thạch lòe lòe tỏa sáng. Những chiếc bàn đá mà Vương Dạ cắt từ đá đã được làm lại, mịn bóng vô cùng chưa nói, cạnh bàn còn được điêu thành hình dạng thánh thú.
Những chiếc bàn đá vây quanh một quảng trường nhỏ, có một cái cây làm từ xương thú mọc chính giữa, linh thạch làm lá, thải châu làm hoa, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng nhìn lại rất có khí thế.
Bách Vị lâu cũng đại biến dạng, tất cả cửa sổ và cột gỗ đều có đồ án, nhìn kỹ thì đều là hình vô số yêu thú, còn có chút ma thú và thần thú, mà dễ thấy nhất là hai bức tượng Thao Thiết rất khí phách ở hai bên cửa, còn nhuộm thành màu đen bóng.
Cái này là do Kim Phi Dao cố ý bảo Mập Mạp làm ra để phô trương thanh thế của mình, nàng vẫn luôn nhớ chuyện trên tường cung điện của Hiên Viên thị không có đồ án mãnh thú, cho nên trong Bách Vị lâu này nàng điêu cả bốn mãnh thú.
Thái Hạo Diễn không ngờ các nàng lại làm được đến bước này, Bách Vị lâu giờ còn hoa lệ hơn cả phòng ở trong tộc hắn, chỉ là hơi nhỏ một chút, nếu không thì ngay cả Hiên Viên tộc cũng không được tinh tế bằng. Hắn đi vào trong lâu, phía sau đi theo bốn người hầu, một đường đi lên. Vốn mỗi tầng chỉ có một bàn, hiện tại mỗi tầng lại chia thành hai gian, để hai cái bàn, chủ yếu là do lo lắng người tới uống trà nhiều, đến lúc đó lại không đủ chỗ ngồi thì sẽ khó coi.
Nàng đúng là nghĩ xa, nếu không có ai đến mới là đáng cười.
Đợi Thái Hạo Diễn ngồi xuống lầu chín, Kim Phi Dao liền mang các thứ để thay thế cho đồ ăn của Mạch Nương ra, để hắn làm vị khách đầu tiên, nếm thử xem còn chỗ nào cần sửa, tận lực làm cho việc làm ăn buôn bán được tốt nhất.
Chỉ chốc lát, đồ ăn đã bày kín một bàn. Bánh bao đã được tạo hình khéo léo linh lung, màu sắc cũng khác nhau. Hình dạng thì có hoa, cỏ, cá, chim… đủ hai mươi loại, hương vị cũng mỗi thứ một vẻ, ngọt mặn đủ cả.
Cầm đôi đũa được điêu khắc khiến người ta phải kinh thán kia, Thái Hạo Diễn tìm được cảm giác như sống trong tộc trước kia, mức độ hưởng thụ này thật sự còn tốt hơn trong tộc. Không nói đến chuyện hương vị những món ăn này thế nào, chỉ nhìn thôi đã thấy đẹp mắt rồi. Cắn mỗi thứ một miếng, hắn liền buông đũa, uống ngụm trà, nói: “Cũng được!”
Thường ngày hắn cũng ăn ở Bách Vị lâu nhưng lại không soi mói hương vị, chỉ nhìn công hiệu. Những chiếc bánh bao này cũng như vậy, hương vị thực không nói nên lời, dù sao cũng đã bỏ thêm Mê Vị phấn.
“Thật tốt quá, rốt cục không cần làm lại nữa, ta đã làm tới phát ngấy rồi.” Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, nàng đã nghĩ nát óc mới làm ra hai mươi loại bánh này, nếu còn không thể ăn thì đóng cửa cho xong.
Lúc này Thạch Sở cũng bưng nồi canh lên. Chiếc nồi khéo léo hoa mỹ đặt trước mặt, vung nhẹ nhàng mở, bên trong liền xuất hiện tố mỹ tạp nồi.
Hắn chỉ biết nấu canh, hơn nữa nấu ra cũng không đẹp. Vẫn là nhờ Hoa Uyển Ti sắp xếp đồ ăn, dạy hắn làm thế nào để lúc mở nồi trông đẹp một chút. Bị người yêu cái đẹp là Hoa Uyển Ti chỉ điểm, lúc tạp nồi mở ra liền phi thường kinh diễm. Hơn nữa, mỗi người một cái nồi nhỏ, trông rất khác biệt.
Thái Hạo Diễn vốn còn tưởng tạp nồi trông sẽ giống như đồ ăn cho chó, không ngờ đồ ăn trong đó lại rất đẹp mắt, liền cầm đũa gắp hai miếng. Hoa Uyển Ti đã cố ý dặn dò, nồi nhất định phải canh nhiều thịt ít, như vậy thoạt nhìn mới đẹp.
Quả nhiên, tạp nồi này cũng được tán thành. Nhận lấy khăn tay bọn họ ân cần đưa lên, Thái Hạo Diễn nói: “Vài ngày nữa ta sẽ hẹn bằng hữu tới, các ngươi hãy chiêu đãi cho tốt.”
“Được!” Kim Phi Dao vui vẻ, đây là muốn khai đao với bằng hữu trước nha, chỉ cần có người đến ăn vài lần, truyền ra ngoài là sinh ý sẽ tốt lên.
Bách Vị lâu chính thức khai trương sau trùng tu, Mập Mạp cầm tài liệu mà Kim Phi Dao đưa cho ra một chỗ để điêu các thứ muốn bán. Kim Phi Dao thì bắt đầu làm bánh bao trong nhà bếp, mỗi mùi vị nàng đều làm hơn một nghìn chiếc, cất hết trong giới tử quỹ. Nếu có ai muốn ăn thì chỉ cần lấy ra hấp lên là được, việc này thì con rối có thể làm được.
Đó là do nàng sợ lúc mình ra ngoài đưa bánh bao, bánh trong Bách Vị lâu bán hết mà không có ai làm. Hoa Uyển Ti thì bảo Kim Phi Dao luyện cho nàng một cây đàn, bày xuống lầu một, bắt đầu ngồi xuống đánh đàn.
Làm như vậy, trấn nhỏ Tố Vị lập tức khác hẳn những nơi khác, quá phong nhã, khiến cho một vài tu sĩ tới đây liền bị chấn trụ, phi thường dễ dàng hoài niệm về cuộc sống xa xỉ ở Thần cấp giới.
Kim Phi Dao cũng nhận được vụ làm ăn đầu tiên. Có hai tu sĩ Hợp Thể kỳ tạm thời lưu lại nơi này mấy tháng cho nên muốn tới cái khe gần đó đi săn. Bọn họ đã thử bánh bao Kim Phi Dao làm cho nên quyết định mang nàng đi.
Chế tạo gấp gáp cũng đủ bánh bao, Kim Phi Dao liền đi theo hai gã tu sĩ này ra ngoài. Vị trí trấn Tố Vị chọn ở đây là có nguyên nhân. Chung quanh đây có tới ba mươi mấy cái khe, ma thú và linh thảo không thiếu. Năm đó Vương Dạ vốn cảm thấy nơi này có thể để cho những tu sĩ không có linh thạch muốn tới ăn cơm có thể vừa bước ra ngoài là kiếm được linh thạch, trở về cũng tiện, chắc chắn mở tiệm ở đây rất tốt.
Hiện tại cũng tiện cho Kim Phi Dao, nếu đi xa quá, vừa đi là ba, bốn năm thì nàng còn làm ăn thế nào được. Tự nhiên những cái khe chỉ cần nửa ngày hoặc ba, bốn ngày để đi này là tốt nhất, qua lại nhanh, có thể nhận nhiều đơn hàng hơn.
Hai người này tới đây để giết ma thú cho nên động tĩnh không nhỏ, còn chưa tới cái khe đã phóng thần thức ra. Bên trong lập tức có ma thú nhô đầu lên, vọt tới chỗ bọn họ. Kim Phi Dao nhanh chóng thối lui đến chỗ an toàn, chờ linh lực bọn họ tiêu hao hơn nửa thì bắt đầu bón bánh bao.
Nghĩ ra thì vừa giết ma thú lại vừa có nữ nhân ở bên cạnh bón bánh bao, đây là mức hưởng thụ cấp đế vương nha. Kim Phi Dao cảm thấy thu một trăm vạn một tầng quả thực là tiện nghi cho bọn họ. Cuối cùng, những nam nhân này ăn uống sảng khoái, để lại đầu thừa đuôi thẹo của ma thú cho nàng, như vậy là lại có thêm tài liệu cho Mập Mạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.