Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 660: Lâu chủ




“Ngươi có ý kiến?” Thái Hạo Diễn là một người biết nói đạo lý, hết thảy đều lấy sự thật làm chủ, cũng không oan uổng bất luận kẻ nào. Vì thế, kể cả ngươi chỉ là một tiểu hài tử Luyện Hư kỳ thì hắn cũng sẽ cho ngươi cơ hội giải thích.
Kim Phi Dao biện giải: “Đúng là ta đến đây cùng hắn nhưng đó là do hắn ép buộc ta. Hắn có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, mà ta mới Luyện Hư kỳ, kể cả ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Vương Dạ muốn giết người ta hoàn toàn không biết, hơn nữa sư phụ của ta cũng biết ta là người thích ăn, làm sao có thể giết chết Mạch Nương nấu ăn ngon như thế chứ.”
Thái Hạo Diễn quét mắt nhìn Thạch trù thần bên cạnh: “Thạch Sở, nàng là đồ đệ của ngươi?” đối với loại chuyện này Thái Hạo Diễn không muốn tính toán, mở miệng hỏi là được.
Thạch Sở sửng sốt một cái rồi nói; “Trước kia ta đã dạy nàng nấu ăn, tuy nhiên không chính thức thu đồ đệ, không biết như vậy có tính không.”
“Không có chuyện gì có thể lừa gạt được ta, nếu ngươi không mang Vương Dạ ra thì hắn sẽ không có cơ hội xuất hiện ở đây. Đây là nhân quả, ngươi nói ngươi có phải chịu trách nhiệm hay không?” Thái Hạo Diễn mở miệng liền chấn trụ Kim Phi Dao, ngay cả loại chuyện thả Vương Dạ ra mà hắn chỉ khoa tay cũng tính toán ra? Vậy thì nói dối rõ ràng là không có tác dụng trước mặt hắn, kể cả mang Tiêu Bảo ra cũng không được.
“Tiền bối muốn ta đền mạng sao?” không nói dối được, Kim Phi Dao đành phải ra vẻ đáng thương.
“Ta luôn luôn công bằng, tuy người là do ngươi thả nhưng ngươi cũng không phải cố ý. Tử tội thì miễn, tuy nhiên ngươi phải bồi thường tổn thất của nơi này.” Thái Hạo Diễn nói.
Không chết là tốt rồi! Ba người Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, dùng sức gật đầu: “Ta đền, nếu linh thạch trên người không đủ thì ta sẽ tìm cách kiếm.”
“Được, ta sẽ phái người báo lại số linh thạch hàng năm Mạch Nương kiếm được cho ngươi. Hợp Thể sơ kỳ tiến giai đến Đại Thừa kỳ nhanh nhất cũng phải nghìn năm, thiên phú của Mạch Nương trên phương diện tu luyện lại không được tốt, tính ngươi hai nghìn năm là được.” Thái Hạo Diễn hơi tính, áng một khoảng thời gian.
“Bao nhiêu?” Kim Phi Dao giương miệng, mờ mịt nhìn hắn, đền linh thạch Mạch Nương kiếm được trong hai nghìn năm a!
Thái Hạo Diễn không nhìn vẻ khiếp sợ của Kim Phi Dao mà quay ra hỏi Thạch Sở: “Năm ngoái buôn bán lời bao nhiêu?”
Thạch Sở đang đau thương lại phải tới đây hỗ trợ tính toán sổ sách, trong lòng ngàn vạn không đồng ý. Chẳng lẽ những người này không để ý đến cảm thụ của người khác một cái sao? Tuy nhiên, hắn vẫn thành thành thật thật nói: “Năm trước đại khái buôn bán lời gần hai vạn vạn khối linh thạch.”
Đầu óc Kim Phi Dao lập tức không đủ dùng. Một năm hai vạn vạn khối, mười năm là hai mươi vạn vạn khối, vậy hai nghìn năm là bao nhiêu? Nàng căn bản không tính nữa, chỉ riêng phần linh thạch của một năm kia thì nàng đã phải ngày đêm ra ngoài kiếm linh thạch, hơn nữa ít nhất mười năm mới giao đủ.
Nếu là Hợp Thể kỳ giết một con ma thú to, may mắn sẽ kiếm được trăm vạn khối linh thạch, như vậy giết một trăm con là có thể có một vạn vạn khối. Nhưng nàng mới Luyện Hư kỳ nha. Nếu là hái linh thảo? Hái đến chết cũng không đủ…
Tuy nhiên, Bách Vị lâu này kiếm tiền cũng quá nhiều, một năm đã kiếm hai vạn vạn, nếu nàng mở một cửa hàng bán bánh bao thì có lẽ còn không kiếm được bằng số lẻ. Dù sao cũng không đền đủ, Kim Phi Dao không lo lắng đến chuyện kiếm nữa. Không phải là biết tính sao? Vậy thì hẳn là biết mình không có linh thạch.
Gãi nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, tâm tình của nàng liền tốt lên, tươi cười khả cúc nói: “Tiền bối, trên người ta không có nhiều linh thạch như vậy, phải đền thế nào?”
“Bách Vị lâu không thể đổ, ngươi và Thạch Sở nghĩ cách duy trì đi, khi nào kiếm đủ thì ta thả ngươi đi.” Thái Hạo Diễn thật sự đã nghĩ ra cách, đó là đẩy nàng lên vị trí của Mạch Nương.
“Uhm.” Kim Phi Dao đồng ý, sau đó chuyển mắt sang nhìn Thạch Sở, thật khách khí nói: “Sư phụ, ta sẽ là trợ thủ tốt cho ngươi. Rửa rau, thái thịt, cộng thêm rửa bát, cứ giao cho ta đi, ngươi chỉ cần yên tâm nấu cơm là được rồi. Đúng rồi, nếu có lúc nào cần làm bánh bao thì cứ gọi ta, ta có thể giúp, thủ pháp làm bánh bao của ta rất thành thục!”
Thạch Sở nhìn nàng, những thớ thịt trên người vì tức giận mà run lên: “Là ngươi thiếu nhiều như vậy, không phải ta!”
Hắn còn chưa hết thương tâm vì cái chết của Mạch Nương, lại nghe Kim Phi Dao muốn trợ thủ rửa rau, còn việc nấu cơm là do mình làm, đây không phải là kéo hắn xuống nước, biến thành trả nợ thay nàng hay sao?
Nhìn thấy Thạch Sở như vậy, Kim Phi Dao rất thấu hiểu. May mà không phải chết trước mặt hắn, nếu không thì sợ là sẽ gặp trở ngại. Bất đắc dĩ thở dài, nàng nhìn về Thái Hạo Diễn, ít nhất cũng phải gợi ý một chút chứ, nếu không nàng mất vạn năm cũng không kiếm đủ. Không nói vạn năm, bản thân đã sớm chết già rồi.
“Các ngươi tự nghĩ cách đi, Bách Vị lâu phải hoạt động, những cái khác thì tùy tiện.” Thái Hạo Diễn nâng tay lên, một đường kim quang liền dừng lại trên mu bàn tay Kim Phi Dao, một đồ án tinh bàn xuất hiện, “Nếu ngươi muốn chạy thì có thể thử xem.”
Nhìn tinh bàn trên tay có chút tương tự với đồ án tính toán khi nãy của Thái Hạo Diễn, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cấm chế khống chế nàng. Nàng thành thành thật thật nói: “Ta không chạy, ta thành thật kiếm linh thạch.”
“Trước tiên hãy dọn sạch sẽ chỗ này đi. Từ hôm nay trở đi, Bách Vị lâu chính là của hai ngươi.” Thái Hạo Diễn ném lại những lời này rồi bỏ đi.
Hắn chân trước vừa mới đi, sau lưng Mập Mạp đã nhảy tới; “Lão đại, Bách Vị lâu hiện tại đã trở thành của các ngươi. Thật sự là lợi hại nha, trong lúc sinh tử mà ngươi còn kiếm được ưu việt lớn như vậy. Ngươi đã thành đương gia Bách Vị lâu thì ta có thể ngày ngày ở đây ăn cơm rồi, thật sự là quá tốt.”
“Mạch Nương đã chết, cái ngươi có thể ăn chẳng phải chỉ có bánh bao thôi sao?” Hoa Uyển Ti đứng sau hắn liền nói ra, dội cho Mập Mạp một chậu nước lạnh, tiêu diệt toàn bộ hưng phấn của hắn.
Kim Phi Dao muốn cùng Thạch Sở dọn dẹp vết máu nhưng thấy hắn ngồi trên thang lầu không rên một tiếng, tựa hồ đang có tâm trạng, nàng chỉ có thể thở dài, lắc đầu gọi Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đi dọn lầu bốn.
May mà đi lại trên Độ Thiên giới không tiện nên sau khi đợt khách kia đi thì sau đó không có ai tới nữa. Kim Phi Dao quét dọn lầu bốn sạch bong, thấy Thạch Sở đã chuyển từ ngồi cầu thang sang nóc nhà, chỉ ngẩn người nhìn lôi vân bên ngoài thì quyết định đi xem xét địa bàn của mình. Tuy còn nợ một khoản nợ không đếm được nhưng lại đổi được một nơi có thể ở, còn có tu sĩ Đại Thừa kỳ làm hậu trường, đây rốt cục là họa hay phúc còn chưa rõ.
Muốn đi đương nhiên là phải tới phòng bếp trước. Ba người chạy xuống dưới lầu, đi vào phòng bếp, bị những thứ ở trong đó chấn kinh. Một cái nồi to có thể nấu được mười người, cao mười tám tầng, còn có bếp nấu dùng địa hỏa thay cho chân hỏa, chỉ có người là không có, trong bếp đứng mười con rối đang đâu vào đấy rửa đồ ăn, thay thế cho trù công.
Bảo sao Thạch Sở nghe nói Kim Phi Dao đi làm trù công liền phát hỏa, nơi này đã có con rối làm trù công, nơi nào còn cần đến nàng, nhưng dù sao nàng cũng không biết nấu cơm, về sau vẫn phải giao cho Thạch Sở.
Đúng rồi, thứ gia vị trong truyền thuyết của Bách Vị lâu đặt ở đâu? Kim Phi Dao tìm nửa ngày trong bếp, ngẩng đầu lên mới thấy một cái bình lưu ly trong không trung. Trong bình đựng một ít bột phấn màu đen bóng, nàng muốn cầm lấy nó nhưng nó lại tự hành bay đi, không cho nàng bắt được.
“Đây hẳn là hương liệu, vậy mà lại không cho ta chạm vào.” Kim Phi Dao bất mãn lầu bầu, nhưng nàng cũng không làm đồ ăn cho nên cũng không nhất định phải lấy nó xuống. Ra khỏi phòng bếp, nàng phát hiện phía sau vốn là cấm chế cho tu sĩ Đại Thừa kỳ ở lại có thêm một tiểu cấm chế nữa, đến gần mới phát hiện là một vườn trồng nguyên liệu nấu ăn. Tuy chỉ có mười mẫu nhưng bên trong có tới trên trăm loại linh thực và hương liệu, mọc rất tốt, chỉ là số lượng hơi ít, có nhiều thứ Kim Phi Dao chưa từng thấy bao giờ.
Hoa Uyển Ti nhìn chằm chằm vào vườn linh thực, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu không phải dùng cỏ dại mà là dùng những linh thực này, ta nghĩ bánh bao của ngươi hẳn là sẽ không quá khó ăn.”
“Có khả năng! Bình thường ta đều dùng những thứ hái được ngoài thiên nhiên, hương vị chắc chắn phi thường quái dị. Những linh thực này tươi tốt như vậy, bản thân nó mùi vị hẳn là không kém, dù bánh bao có tệ thì cũng không thể quá tệ được. Hơn nữa, không phải còn có hương liệu sao? Lúc làm nhân bánh cho thêm chút hương liệu vào, vừa không ảnh hưởng đến hiệu quả mà hương vị lại ngon.” Kim Phi Dao nghe liền hiểu, như vậy là kỹ thuật làm bánh bao của nàng cũng có thể nâng cao một bước.
Mập Mạp là người vui vẻ nhất, như vậy là có thể thoát khỏi bánh bao khó ăn, sau này ngày ngày dều có bánh bao hương vị tuyệt vời để ăn, lại có thể tu luyện, cuộc sống như vậy thật không sai nha.
Hoa Uyển Ti nhìn hai người vì bánh bao có thể trở nên ăn ngon mà đang đắc chí kia, day trán nói: “Ý ta nói không phải như vậy.”
“Vậy thì có ý gì?” Kim Phi Dao không hiểu nhìn nàng.
“Chúng ta đang thiếu rất nhiều linh thạch, nếu không nghĩ cách trả cho nhanh thì sẽ phải chết già ở đây. Ý của ta là chúng ta làm bánh bao để bán, Thạch Sở nấu cơm. Linh thạch kiếm được có thể dùng để trả nợ.” Hoa Uyển Ti giải thích.
Kim Phi Dao nhíu mày nói: “Ngươi nghĩ thì rất dễ, nếu bán bánh bao một năm có thể kiếm được hai vạn vạn khối linh thạch thì người người đều đi làm bánh bao rồi. Hơn nữa, dạ dày của đám tu sĩ này rất nhỏ, ăn hai cái là no trừng mắt. Nếu ngươi có thể kiếm được tộc Thao Thiết tới thì có lẽ còn có khả năng.”
“Làm nhỏ đi một chút. Ví dụ như bằng long nhãn thôi, nơi này có tài liệu tốt như vậy, ngươi có thể nâng cao chất lượng, sau đó thu nhỏ bánh lại. Lại đi tìm Thái Hạo Diễn tiền bối hỏi xem ngươi có thể đi ra ngoài hay không, đi ra ngoài mà không chạy trốn ấy.” Hoa Uyển Ti khoa tay múa chân miêu tả, bánh bao bằng long nhãn kia cũng chỉ lớn hơn móng tay cái một chút.
“Đi ra ngoài làm gì?” làm bánh bao thì Kim Phi Dao có thể giải thích, nhưng đi ra ngoài là có ý gì? Chẳng lẽ ngoài làm bánh bao còn phải đi ra ngoài hái linh thảo và giết ma thú?
“Đi ra ngoài đưa bánh bao!” Hoa Uyển Ti cười, “Rất nhiều tu sĩ phải đi giết ma thú, mà giá Bổ Linh đan thì ngươi cũng thấy rồi đấy, mỗi viên đều gần trăm vạn, tu sĩ nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ăn, ngay cả Vương Dạ sau khi giết ma thú cũng chỉ có thể thừa một chút linh lực để tự bảo vệ mình. Nếu chúng ta bán bánh bao với giá một vạn khối thì dù bổ linh lực có kém chút cũng không sao, thể tích như vậy thì ít nhất cũng có thể ăn mười cái.”
“Ý của ngươi là nếu quả có tu sĩ muốn ra ngoài, sẽ đến đặt bánh bao, sau đó ta mang bánh bao đi theo hắn liệp sát ma thú. Hắn giết ma thú ta bón bánh bao? Mạo hiểm bị ma thú và tu sĩ lỡ tay đánh tới để đi kiếm tiền?” Kim Phi Dao nhìn Hoa Uyển Ti, người này cố ý chỉnh người đi.
Hoa Uyển Ti hất mái tóc đen, quyến rũ cười nói: “Ngươi còn có thể hái chút linh thảo trở về, tu sĩ đều không thích thịt thú, ngươi ra vẻ đáng yêu cơ trí một chút thì bọn họ cũng sẽ đưa thịt cho ngươi, như vây là ngươi sẽ lời thêm vài phần tiền. Ngươi cũng đừng quên chúng ta đang thiếu nợ, ngươi không muốn đến lúc tiến giai Đại Thừa kỳ vẫn còn ở đây kiếm linh thạch cho người khác đấy chứ?”
“… Chúng ta bàn kỹ lại đi.” Kim Phi Dao do dự một chút, bất đắc dĩ đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.