Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 645: Bố đại nhân




Nhìn Bố Dao đứng chung một chỗ với Kim Phi Dao, Bố Tự Du đột nhiên cảm thấy thả hai người này ra không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, vẫn nên sớm rời đi thì hơn.
“Trong tên hai chúng ta đều có chữ Dao, thật sự là quá tốt.” Bố Dao cười tủm tỉm nhìn Kim Phi Dao, hắn chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu, có vẻ phi thường hòa khí.
Kim Phi Dao nhớ kỹ lời Bố Tự Du, mím môi không dám nhìn hắn nhiều, người này lúc nào cũng có thể dùng ánh mắt lóe sáng nhìn người khác, không cẩn thận là sẽ trúng độc thủ của hắn. Tuy nhiên, hắn đã nói như vậy thì nàng vẫn đáp một câu: “Âm thì giống nhau, chữ thì không giống.”
“Không sao, chúng ta phải ở chung cho tốt nha.” Bố Dao vui vẻ cười nói.
Hắn đang dụ dỗ ta sao? Kim Phi Dao dè dặt cẩn trọng nhìn hắn, phía dưới khuôn mặt thanh thuần sáng lạn kia là tà ác và âm hiểm đó.
“Các ngươi mau đi đi, sét đánh quá mạnh, đừng có làm hỏng cơ quan thành.” Bố Tự Lý cố ý đi ra tiễn Bố Dao, không tận mắt nhìn hắn rời di thì sẽ lo lắng, có mấy lần Bố Dao đã đột nhiên ôm một tiểu hài tử không biết lấy ở đâu ra, đặt lên sàn rồi bỏ chạy. Những tiểu hài tử không biết do ai sinh đó liền ở lại Thế Đạo Kinh, bọn họ chỉ có thể nuôi dưỡng. Nơi này cũng không phải là nơi nuôi tiểu hài tử, không theo dõi hắn không được!
Bố Dao tới gần Kim Phi Dao, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, có chút nũng nịu nói: “Nghe nói ngươi có một cái thảm, ngồi lên rất thoải mái, ngươi lấy ra dùng có được không? Trên đường phải bay rất lâu, người ta sẽ cảm thấy mệt!”
“Được!” Kim Phi Dao đáp, cảm thấy Bố Dao có đôi khi thật sự đáng yêu, tươi cười xán lạn, làm người lại phi thường hòa khí, không có việc gì còn có thể bĩu môi giả đáng thương, thoạt nhìn thật thú vị.
Lấy phi thảm ra, Bố Dao liền nằm sấp lên, lăn vài vòng, cuối cùng ngồi xuống chỗ có đệm, cười tủm tỉm nói: “Cái này thật tốt, thật không nhìn ra ngươi lại có cùng sở thích với Lang, ngay cả trên pháp bảo phi hành cũng đặt đệm.”
Kim Phi Dao dừng một cái, hắn biết Lang đại nhân? Không phải là kém rất nhiều tuổi sao? Sao nghe cứ như rất quen thuộc vậy? Đúng rồi, người này coi như là muội phu của Lang đại nhân, theo như những gì Bố Tự Du nói thì nếu hắn gặp Lang đại nhân ở Độ Thiên giới, chắc chắn sẽ đi ăn nhờ ở đậu, có quen biết cũng là rất bình thường. Vậy thì không nên lấy cái ô ra, đỡ phải bị hắn đi mật báo.
Nàng còn đang do dự, Bố Dao lại nói: “Không phải ngươi có ô tránh lôi sao? Mau lấy ra đi, trên đường mà ngươi bị sét đánh chết thì ta sẽ thương tâm khổ sở.”
Kim Phi Dao hung hăng trừng mắt nhìn Bố Tự Du, Bố Tự Du vội vàng quay mặt sang hướng khác. Đáng chết, vậy mà lại nói hết tình hình của nàng cho Bố Dao, hộ cha cũng không hộ như vậy nha.
Không có cách nào, nàng đành phải lấy ô ra. Bố Dao vừa nhìn thấy mặt ô liền ngây ngẩn cả người. Xoay người ngồi dậy cẩn thận nhìn, hắn liền ôm bụng cười rộ lên. Kim Phi Dao đã ý thức được không tốt, quay đầu lại trừng Bố Tự Du, không có gì bất ngờ xảy ra, Bố Tự Du đang ngẩng đầu nhìn một con chim vừa bay ngang qua bầu trời, ánh mắt không dừng trên người bọn họ.”
“Chúng ta đi mau đi, ha ha ha, cười chết ta!” Bố Dao cười lăn lộn trên phi thảm, không kịp thở nói.
Cầm ô, Kim Phi Dao cũng lên phi thảm. Lúc này bọn họ không bay đi đâu tìm cái khe mà là thừa dịp lôi trụ đánh xuống, Bố Dao tùy tay đẩy sang một bên, lôi trụ liền nhanh nhẹn vòng vo, đánh ra ba cái khe, sau đó hắn vừa cười vừa nói: “Ngươi tự chọn một cái đi, ba cái cái nào cũng được.”
Kim Phi Dao thật sự là không chịu nổi hắn, chỉ là vẽ con rùa thôi, có cần phải cười thành như vậy không? Chẳng lẽ hắn và Lang đại nhân có cừu oán cho nên nhìn thấy cái này mới vui vẻ như thế? Bị cười đến rầu rĩ không vui, nàng tùy tiện chọn một cái khe, nghênh đón nàng là một cái khe đầy lôi trụ, cái ô trên tay lập tức bị sét đánh bay.
Ngay lúc ô rời tay, Bố Dao liền đưa tay giữ lại, như không có việc gì cầm lấy. Lần trước đi cùng Bố Tự Du thì sét không lợi hại như vậy, lần này đi cùng Bố Dao lại gặp phải sét cường đại như thế, Kim Phi Dao không chống được một kích.
Cái ô được Bố Dao cầm thì rất ổn định, không hề có sét đánh vào, tu sĩ Đại Thừa kỳ quả nhiên lợi hại. Nhàn hạ vô sự, Kim Phi Dao liền hàn huyên với hắn; “Tiền bối, ngươi quen Lang đại nhân?”
“Đừng gọi ta là tiền bối, gọi ta là tiểu Dao Dao.” Bố Dao ôn nhu cười nói.
“Thế không được tốt lắm đâu.” Tiểu Dao Dao cái gì chứ, Kim Phi Dao cảm thấy nếu nàng hô lên như vậy sẽ lập tức biến thành câm điếc.
Bố Dao ngồi ở đó, tội nghiệp nói: “Vậy thì gọi là Dao Dao, tiền bối cái gì, quá khách khí.”
“Được… Dao… Dao Dao, ngươi có vẻ quen biết Lang đại nhân.” Nói những lời này ra, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy muốn chết, quá ghê tởm!
“Có quen. Hồi nhỏ chúng ta có quan hệ rất mật thiết. Lại nói, ta quen biết muội muội của hắn cũng là vì hắn bị mất tích một thời gian dài, ta lo lắng cho hắn nên đến nhà hắn tìm vài lần. Một lần tới liền gặp muội muội hắn. Thật sự là một mỹ nhân, tính cách nóng bỏng, lần đầu tiên gặp mặt đã tè lên người ta.” Bố Dao gật đầu, nói.
Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, loại chuyện này mà cũng có thể nói với người khác? Đúng là hạ lưu!
Bố Dao ngọt ngào nhớ lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, muốn tìm được Hoài đại nhân giữa bao nhiêu nữ nhân như vậy thật đúng là việc không dễ dàng. Hắn vui tươi hớn hở nói: “Lúc đó nàng mới được ba tháng, người Ma tộc có thể sống rất lâu, ba tháng cơ hồ cũng chỉ như thế này. Tuy nhỏ nhưng ta lập tức có thể biết được sau khi trưởng thành nàng sẽ lợi hại thế nào.”
“Tiền… Dao Dao, ngay cả tiểu hài tử ba tháng mà ngươi cũng không buông tha!” Không ngờ Hoài đại nhân lại nhỏ hơn Lang đại nhân nhiều như vậy, tính ra thì lúc đó là lúc Lang đại nhân bị Đinh Trác vây khốn. Tên cầm thú này, tiểu hài tử ba tháng cũng bị hắn coi trọng.
“Tuy ta thích những thứ đáng yêu nhưng ngươi cũng không thể nói ta như vậy nha. Ta cảm thấy Hoài quá đáng yêu nên ở lại Ma tộc hơn hai trăm năm, muốn chờ nàng lớn lên. Nhưng Ma tộc thật là quá phiền toái, cần tới mấy trăm tuổi mới trưởng thành, ta cuối cùng không thể đợi mãi ở đó cho nên liền đi ra ngoài dạo một vòng. Đến lúc ta trở lại thì nàng đã trưởng thành một đại mỹ nhân.” Bố Dao thấy Kim Phi Dao nói hắn như vậy liền làm nũng, dùng bả vai huých huých nàng.
Không ngờ Hoài đại nhân lại thích loại hình này, thế này khác gì nuôi con đâu? Kim Phi Dao còn tưởng rằng nữ nhân như Hoài đại nhân sẽ thích loại nam nhân như Lang đại nhân, không ngờ lại đi thích loại gia hỏa cả ngày trang đáng yêu phẫn hồn nhiên này.
Nhắc tới Hoài đại nhân, Bố Dao liền vui vẻ tiếp tục: “Lúc đó ta té xỉu trong rừng cây, được Hoài nhặt về. Năm năm sau đó, nàng liền sinh ra lão sáu mươi bảy.”
“Khoan… ngươi té xỉu trong rừng?” Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, ngay cả loại chuyện như giả bộ bất tỉnh mà cũng làm ra được?
“Uhm.” Bố Tự Du dùng sức gật đầu: “Ta thường làm như vậy, đã nhiều lần đắc thủ. Nếu ngươi muốn xuống tay với một nam nhân nào đó thì cũng có thể thử xem, tính tốt thời gian, tìm đúng địa điểm, đánh cho bản thân mấy chưởng cho thành trọng thương là có thể được nhặt trở về.”
Kim Phi Dao há miệng thở, đành phải nhắc nhở hắn: “Dao Dao, có rất nhiều nam nhân sẽ không cứu người. Ví như Lang đại nhân, nếu như ngất trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ không thèm nhìn một cái mà trực tiếp dẫm lên mặt đi qua.”
“Không có khả năng a, ta còn nhớ hắn ăn mềm không ăn cứng, từ khi quen biết hắn lúc Trúc Cơ kỳ cho tới Nguyên Anh kỳ, cơ hồ đều là hắn nuôi ta. Ta chỉ cần làm nũng, dùng ánh mắt đáng yêu nhìn hắn là hắn sẽ cho ta này nọ, làm sao có thể nhìn thấy người đáng yêu bị ngất lại trực tiếp đi qua được!” Bố Dao vuốt cằm, phi thường nghi hoặc nhớ  lại.
Đồng tử Kim Phi Dao co rụt lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo sao ta cuối cùng toàn bị hắn đánh, mỗi lần giả đáng thương đều không hữu dụng, hóa ra đều là do ngươi gây họa.”
Bố Dao chu miệng lên, bất mãn nói: “Sao ngươi lại nói ta như vậy? Thật đáng ghét! Rõ ràng là do ngươi học nghệ không tinh cho nên không lừa được người khác, vậy mà lại trách ta. Người ta rất đau lòng nha!”
“Làm trò, tất cả đều do ngươi!” Kim Phi Dao nổi giận đùng đùng nhìn hắn, vậy mà không có lúc nào không ra vẻ đáng yêu, tu sĩ Đại Thừa vạn ác này, “Nếu không phải vì ngươi tra tấn hắn mấy trăm năm, hắn đã sớm thành thói quen với người phẫn đáng yêu thì ta sao có thể thất bại nhiều lần như vậy! Đây là vì nhìn thứ đáng yêu quá nhiều cho nên lúc ta diễn hắn liền thấy như nhìn ngốc tử, nói đến nói đi đều do ngươi làm hại!”
Bố Dao trố mắt ngồi đó, một lát sau liền dùng hai tay bưng mặt, hạnh phúc cười nói: “Nhìn thứ đáng yêu quá nhiều! Quả nhiên ta là người đáng yêu nhất.”
Vì vậy, Kim Phi Dao liền tính hết những khó chịu nhiều năm trước lên người Bố Dao. Lang đại nhân đối mặt với người đáng yêu lại đáng thương đến tận cùng như vậy tới mấy trăm năm thì người khác muốn ra vẻ đáng thương trước mặt hắn làm sao có hiệu quả? Thật sự là lật thuyền trong mương, lúc trước nếu không giả vờ đáng thương mà là tỏ ra cung kính thì có khi đã không chịu nhiều tội như vậy.
Tất cả đều là do nam nhân này hại. Kim Phi Dao chỉ có thể hung hăng nguyền rủa trong lòng, rủa hắn trêu chọc phải nam tu sĩ Đại Thừa kỳ thích nam sắc, trực tiếp hái tên đại ngựa đực này, biến thành ngựa cái.
“Tuy nhiên, theo hiểu biết của ta với hắn thì nếu để hắn nhìn thấy cái ô này, kết cục của ngươi sẽ rất thảm. Kể cả là nữ nhân cũng vậy, ngươi sẽ chết thật sự khó coi.” Bố Dao ngẩng đầu nhìn cái ô, vui vẻ cười nói.
Thấy sắc mặt Kim Phi Dao trở nên khó coi, hắn ôn nhu nói: “Ngươi đừng sợ hãi, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta đến trấn Mộng Vân đợi ngươi, đón người của ngươi xong ta sẽ đưa ngươi đi sống những ngày lành.”
“Chính ngươi còn đi ở nhờ người khác kìa, ta đi cùng ngươi để ăn không khí à! Hơn nữa, ta không môn không phái, chỉ la một gã tán tu bần cùng, lúc trước phải ở nhờ trấn Mộng Vân tám năm, cuối cùng nhờ có tiền bối Mộng Vân tốt bụng cho ta mười vạn khối linh thạch ta mới rời đi được nơi đó, ta sẽ không cho ngươi ký giấy nợ đâu.” Kim Phi Dao đã cẩn thận hơn, người chuyên đi ăn trực người khác mà còn đòi nuôi nàng, chắc chắn là có âm mưu.
Tuy nhiên, lời của nàng vừa dứt liền thấy Bố Dao đáng yêu đột nhiên thay đổi nét mặt, thân thể tràn ngập hơi thở lười biếng, ánh mặt trời xán lạn trên mặt cũng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Hắn dựa vào tấm đệm, ghét bỏ nói: “Hóa ra là cùng quỷ a!”
“Dao Dao, thái độ của ngươi thay đổi cũng quá nhanh đó!” Kim Phi Dao khiếp sợ nhìn hắn, người đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn sờ vừa rồi đã đi đâu? Và nam nhân lãnh đạm, vẻ mặt khinh khỉnh đang ngồi trên phi thảm này là ai?
Lúc này, Bố Dao ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tà ác cười: “Gọi ta là Bố đại nhân!”
“…” Kim Phi Dao nhất thời hết chỗ nói, tên hỗn đản này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.