Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 638: Ăn cơm?




Đón thiên lôi đi tới bên ngoài rừng cây của tộc Thần Nông, độc khí màu tím rộng gần một dặm vờn quanh, lúc này Kim Phi Dao mới chú ý tới bên cạnh rừng cây có một dãy những cây nhỏ có hoa màu tím, những bông hoa nhỏ xíu đu đưa trong độc khí, trông kiều diễm cực kỳ.
Kim Phi Dao dừng lại, nhìn một hồi rồi nói với Mập Mạp: “Ngươi đi nếm thử xem những bông hoa kia có độc hay không, có thể làm bánh bao không.”
“Lão đại, ngươi muốn độc chết ta thì cứ nói, thứ này vừa nhìn đã biết độc khí là từ nó mà ra. Thứ độc như vậy mà ngươi lại bảo ta ăn!” Mập Mạp đứng trên vai Kim Phi Dao, tức giận nói.
“Độc vật cũng có thể biến thành lương phương nha! Quên đi, chúng ta đi vào trước đã, bên trong có rất nhiều cây cỏ cho ngươi ăn. Ngươi tiến vào túi linh thú trước đã, có thể ngươi không chịu được độc khí này.” Kim Phi Dao thấy Mập Mạp không chịu ăn thì cũng không ép.
Để Mập Mạp vào túi linh thú, nàng ăn một viên Thiên Diệp hoàn, che ngũ quan lại, mở linh quang che phủ ra, sải bước vào trong tử khí. Tử khí cũng không đậm, không ảnh hưởng đến tầm mắt, quan sát thấy không có gì quỷ dị, nàng chầm chậm đi vào trong.
Tử khí này rộng một dặm, chỉ một lát là Kim Phi Dao đã đi hết. Quay đầu nhìn lại, chỉ cần là chỗ không có hoa tím thì sẽ không có độc khí, xem ra thứ này đúng là thứ tốt, sau này phải lấy một ít về trồng ngoài cửa động phủ, ở Thần cấp giới hẳn là không có ai có thể đi vào.
Tuy nhiên, phí tổn cho Thiên Diệp hoàn có hơi cao, bản thân ra vào cũng là vấn đề nha. Loại chuyện này để sau rồi tính, giờ phải đi vào tìm Thần Nông tộc đã.
Mặc kệ là từ nguồn nào, Kim Phi Dao đều nghe nói Thần Nông tộc phi thường cừu thị tam tộc, không cần nói cứu người, ngay đan dược linh thảo cũng không chịu bán một phần. Có đôi khi gặp được tam tộc xâm nhập bọn họ còn bắt lại, sau đó dùng độc tra tấn cho sống không bằng chết. Nghĩ đến chuyện tu sĩ Hợp Thể kỳ lại bị tra tấn như vậy thật sự làm người cảm thấy phi thường quái dị.
Thật là một nơi nguy hiểm, Kim Phi Dao tự nhiên phải làm việc cẩn thận. Sợ còn có độc khí, nàng gọi Mập Mạp ra, bảo hắn đi trước dẫn đường. Hai người một trước một sau đi trong rừng cây, phải cẩn thận thực vật có độc và ma thú lại còn phải chú ý người Thần Nông tộc. Nàng cảm thấy bản thân quá anh dũng, một nơi mà ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng có thể vong mạng mà cũng dám đi vào.
Đi vào trong một hồi, ma thú thì không gặp nhưng lại nhìn thấy không ít thực vật cổ quái, còn có linh thảo tràn đầy linh khí. Có rất nhiều loại mà nàng đã nhìn thấy trong trấn nhỏ của Mộng Vân. Nhìn chung quanh, không có người Thần Nông tộc, Kim Phi Dao thật lạnh nhạt lấy hộp ngọc, bắt đầu đào linh thảo.
Đây đều là linh thạch nha, sau này đi ra ngoài thì mang tới trấn nhỏ bán, có thể kiếm được ngàn vạn linh thạch quay về Thần cấp giới. Đến lúc đó sẽ ở lại Thần cấp giới mấy trăm đến hơn nghìn năm cũng không cần ra ngoài kiếm linh thạch, an tâm tu luyện là được. Ôm giấc mộng tốt đẹp, nàng để Mập Mạp chú ý động tĩnh bốn phía, còn mình thì lén lút lấy linh thảo.
Cũng không biết nơi này là do Thần Nông tộc trời sinh có thể gieo trồng linh thảo hay là thổ nhưỡng tốt mà phần lớn linh thảo đều từ năm trăm năm trở lên, làm Kim Phi Dao cười muốn rách mép. Số lượng thật sự rất nhiều, nàng phải hoài nghi không đủ hộp ngọc để đựng, dứt khoát để hai, ba gốc linh thảo vào chung một hộp.
Khứu giác đã được thả ra, bốn phía lan tràn vị thuốc, còn có mùi ma thú nhàn nhạt, còn lại là mùi của Thần tộc. Lúc ở tộc Hoàng Đế nàng đã ngửi thấy, chỉ cần không có hương vị Thần tộc là có thể an tâm hái linh thảo. Đối mặt với nhiều linh thảo như vậy, Kim Phi Dao thật đã quên mục đích tới đây, chỉ lo hái linh thảo.
Phía trước lại có vị thuốc nhưng lại rất nồng đậm, chắc chắn là có linh thảo tốt, nếu hơn một ngàn năm thì tuyệt. Kim Phi Dao hấp hấp cái mũi chạy đi qua, gạt lá cây chắn phía trước, vui tươi hớn hở chờ đi lấy linh thảo.
Nhưng không ngờ tới là phía sau bụi cây không có linh thảo mà là một tiểu hài tử. Một tiểu cô nương mặc áo ngắn màu sắc rực rỡ đang té xỉu dưới đất, cái cây phía sau bị ngắt ra mấy lá, trên tay nàng còn cầm một chiếc lá cây hoa ban sắc. Nhìn kỹ, miệng nàng vẫn còn chút màu lá.
“Tiểu hài tử? Bảo sao mùi lại nhạt như vậy, bị hương vị linh thảo che hết.” Kim Phi Dao ngồi xổm xuống nhìn, tiểu hài tử có thể xuất hiện ở nơi này đương nhiên chỉ có một khả năng, đó là người Thần Nông tộc. Nàng gặp phải vận may gì mà lại có thể gặp được tiểu hài tử Thần tộc ngất xỉu chứ, đây không phải là cho nàng cơ hội tiếp cận Thần Nông tộc sao?
“Mập Mạp, đi nhìn xem đã chết chưa. Nếu chết rồi thì hỏa thiêu để Thần Nông tộc khỏi cho là chúng ta giết, không chết thì nghĩ cách cứu xem, nếu cứu sống thì dùng nàng đổi Tỉnh Thần Hoa Lộ.” Kim Phi Dao để Mập Mạp lên xem xét, dù sao nàng cũng không biết giải độc, cùng lắm là chỉ hỗ trợ chú chút linh lực thôi.
Mập Mạp đi qua, nhìn nhìn rồi nói: “Không sao, tuy nhiên cách cái chết cũng không xa, tim nửa ngày mới đập một nhịp.” Bóp miệng nàng, Mập Mạp moi lá cây ra, thấy trên đai lưng nữ tử có đeo một cái hồ lô đựng nước liền mở ra ngửi rồi rót vào miệng nữ hài.
“Như vậy là được?” Kim Phi Dao khoanh tay đứng bên cạnh nhàn nhã xem.
“Nào có đơn giản như vậy!” Mập Mạp không ngẩng đầu lên tiếng, thò tay vào người nữ hài tìm kiếm, sờ soạng nửa ngày cũng tìm được cái túi càn khôn. Thần thức đảo qua, một chút cấm chế trên miệng túi lập tức bị phá, sau đó hắn lấy ra một đống gì đó loạn thất bát tao.
Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, lật từng thứ: “Rất nhiều chai. Mập Mạp, sao ngươi lại thuần thục như vậy?” thấy Mập Mạp nhanh nhẹn mở lọ thuốc ra ngửi, tìm từ trong đó ra mấy bình đan dược, đổ vào miệng nữ hài, nàng tò mò hỏi.
Mập Mạp căm tức nhìn nàng, tức giận nói: “Vì sao lại thuần thục như vậy? Ngươi cả ngày bắt ta ra ngoài ăn cỏ, có độc hay không có có độc đều bắt ta ăn, trúng độc lâu tự nhiên thành y. Ta chỉ ngửi ra một vài hương vị của đan dược giải độc thôi, không biết nàng đã ăn phải cái gì nên không cứu được thì ta cũng không có cách nào.”
“Vậy ngươi cũng ăn một miếng thử xem, có lẽ sẽ biết phải cứu thế nào.” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nhìn hắn, chỉ vào cái cây bên cạnh nói.
“Sao ngươi lại không ăn? Ngươi có cừu oán với ta sao, cả ngày muốn giết chết ta!” Mập Mạp nổi giận mắng, sau đó quay đầu không để ý đến nàng, đặt tay lên lưng nữ hài, bắt đầu rót thần thức vào xem xét tình hình.
Một lát sau, Mập Mạp quay đầu, cau mày nói: “Không được, những đan dược này không hữu dụng. Những bình kia không biết là đựng đan dược gì, không bằng cho ăn hết xem sao.”
Kim Phi Dao cười nói: “Có muốn thử nghiệm lấy độc trị độc không? Ngươi còn trúng cả độc của Chân Linh Thụ Mẫu, có lẽ đã sớm thành giải dược vạn độc rồi. Lấy máu hoặc là nọc độc của ngươi cho nàng ăn xem, dù sao cũng đều sắp chết, nếu không cứu sống thì cũng không liên quan đến chúng ta.”
“…” Mập Mạp do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được rồi, ta lấy chút cự độc cho nàng ăn.”
Sau đó, Mập Mạp lấy hạng quyển trên cổ xuống dưới, hạt châu trên đó Kim Phi Dao cũng biết, chính là viên thải châu trên đầu hắn. Thứ này ngoài việc làm mù mắt người khác ra, chẳng lẽ còn có tác dụng khác?
Mập Mạp chuyển hạt châu tới bên miệng nữ hài, bóp miệng nàng, yêu khí trên tay nhất chú, phía trên hạt châu liền chậm rãi xuất hiện một lớp chất lỏng trong suốt. Lớp chất lỏng này vô cùng đậm đặc, nửa ngày mới rơi xuống hai giọt vào miệng nữ hài. Chỉ hai giọt, Mập Mạp lập tức thu hạng quyển về, đứng bên cạnh chờ hiệu quả.
“Không ngờ ngươi còn có thứ này. Bên trong là cái gì? Ăn ngon không?” Kim Phi Dao vỗ đầu Mập Mạp, chau mày hỏi. Tên Mập Mạp này, dám giấu diếm nàng, thật sự quá đáng giận.
Mập Mạp khinh bỉ nhìn nàng: “Lão đại, ngươi rốt cục là đang nghĩ cái gì vậy? Ngoài ăn ra ngươi còn có thể nghĩ đến cái gì khác không? Đó là tinh hoa của độc của ta, phi thường độc, rút ra hết tất cả độc mà ta từng trúng, hình thành nên tinh hoa. Kỳ thực cũng không có quá nhiều, chỉ một hạt châu này thôi, nếu ăn càng nhiều độc vật thì những thứ bên trong lại càng phức tạp. Ngay cả ta cũng biết là những gì, nếu ngươi muốn ăn thì ta sẽ cho ngươi một giọt, nếu chết thì ta cũng mặc kệ.”
“Độc vậy sao! Hăn là không có thành phần thôi tình gì đó chứ?” Kim Phi Dao dừng một chút, thuận miệng hỏi.
“Ta là chính nhân quân tử, làm sao có thể có thứ thôi tình gì chứ. Hơn nữa, kể cả ta muốn thôi người cũng không có khả năng xuống tay với tiểu hài tử! Ta thích người trưởng thành, lớn như thế này này, còn phải xinh đẹp nữa, tiểu hài tử ta không có hứng thú!” Mập Mạp tức giận bất bình mắng Kim Phi Dao nói xấu sự trong sạch của mình.
Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nếu hắn cũng có thể xem như chính nhân quân tử thì nàng chính là người thuần lương nhất thế gian.
Ngay lúc hai người đang đấu võ mồm, nữ hài đang hôn mê trên đất đột nhiên giật ngón tay, khẽ hừ một tiếng. Mập Mạp vội ngồi xổm xuống, dùng thần thức kiểm tra, trên mặt lộ ra sắc vui mừng; “Lão đại, nàng đã có chút ý thức, tim đập hữu lực hơn vừa rồi nhưng vẫn còn rất yếu, xem ra độc của ta còn có tác dụng cứu người nữa!”
“Nàng là Thần tộc, ngươi đừng có rót yêu khí vào, để ta.” Kim Phi Dao xắn tay áo, định dùng linh khí giúp nữ hài nâng cao tinh thần, tăng cơ hội cứu mạng.
Mập Mạp thối lui sang bên cạnh, hoài nghi nhìn nàng: “Lão đại, người hỗn tạp ba loại nhân, ma, yêu như ngươi liệu có làm ô nhiễm linh khí Thần tộc, trực tiếp biến nàng thành quái vật không?”
“Thối lắm, ta chỉ dùng linh khí thuần khiết có được không? Ngươi coi ta là đầu đất à? Ngay cả ta còn chưa biến thành quái vật, nàng làm sao có thể biến thành quái vật được.” Kim Phi Dao liếc hắn.
Mập Mạp nhún vai cười nói: “Ngươi vốn chính là quái vật cho nên không thể biến được.”
“Cút sang một bên coi chừng đi! Cẩn thận ta đánh ngươi đó.”
Mập Mạp cười ha ha đi sang bên cạnh, để Kim Phi Dao ở lại chú linh khí cho tiểu cô nương Thần tộc kia. Việc này cần kỹ xảo khéo léo, bởi vì không rõ ràng loại độc, hiện tại chỉ dựa vào độc của Mập Mạp để nàng sống sót cho nên không thể dùng thần thức quan sát bức độc ra ngoài, Kim Phi Dao chỉ có thể che chở trái tim nàng, còn bảo vệ thần hồn nàng không bị cắn nuốt.
Ép buộc hơn một canh giờ, nữ hài rốt cục mở mắt, lông mi run rẩy, hữu khí vô lực nói: “Ăn cơm?”
“Có lá cây hoa ban sắc, ăn không?” Kim Phi Dao nghe thấy thì thò tay ngắt một chiếc lá hoa ban sắc xuống, đưa đến trước mặt nữ hài.
“Á!” nữ hài nhìn thấy cái lá cây trong tay nàng, lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi làm Kim Phi Dao và Mập Mạp đều phát hoảng.
Chương 638: ăn cơm?
Đón thiên lôi đi tới bên ngoài rừng cây của tộc Thần Nông, độc khí màu tím rộng gần một dặm vờn quanh, lúc này Kim Phi Dao mới chú ý tới bên cạnh rừng cây có một dãy những cây nhỏ có hoa màu tím, những bông hoa nhỏ xíu đu đưa trong độc khí, trông kiều diễm cực kỳ.
Kim Phi Dao dừng lại, nhìn một hồi rồi nói với Mập Mạp: “Ngươi đi nếm thử xem những bông hoa kia có độc hay không, có thể làm bánh bao không.”
“Lão đại, ngươi muốn độc chết ta thì cứ nói, thứ này vừa nhìn đã biết độc khí là từ nó mà ra. Thứ độc như vậy mà ngươi lại bảo ta ăn!” Mập Mạp đứng trên vai Kim Phi Dao, tức giận nói.
“Độc vật cũng có thể biến thành lương phương nha! Quên đi, chúng ta đi vào trước đã, bên trong có rất nhiều cây cỏ cho ngươi ăn. Ngươi tiến vào túi linh thú trước đã, có thể ngươi không chịu được độc khí này.” Kim Phi Dao thấy Mập Mạp không chịu ăn thì cũng không ép.
Để Mập Mạp vào túi linh thú, nàng ăn một viên Thiên Diệp hoàn, che ngũ quan lại, mở linh quang che phủ ra, sải bước vào trong tử khí. Tử khí cũng không đậm, không ảnh hưởng đến tầm mắt, quan sát thấy không có gì quỷ dị, nàng chầm chậm đi vào trong.
Tử khí này rộng một dặm, chỉ một lát là Kim Phi Dao đã đi hết. Quay đầu nhìn lại, chỉ cần là chỗ không có hoa tím thì sẽ không có độc khí, xem ra thứ này đúng là thứ tốt, sau này phải lấy một ít về trồng ngoài cửa động phủ, ở Thần cấp giới hẳn là không có ai có thể đi vào.
Tuy nhiên, phí tổn cho Thiên Diệp hoàn có hơi cao, bản thân ra vào cũng là vấn đề nha. Loại chuyện này để sau rồi tính, giờ phải đi vào tìm Thần Nông tộc đã.
Mặc kệ là từ nguồn nào, Kim Phi Dao đều nghe nói Thần Nông tộc phi thường cừu thị tam tộc, không cần nói cứu người, ngay đan dược linh thảo cũng không chịu bán một phần. Có đôi khi gặp được tam tộc xâm nhập bọn họ còn bắt lại, sau đó dùng độc tra tấn cho sống không bằng chết. Nghĩ đến chuyện tu sĩ Hợp Thể kỳ lại bị tra tấn như vậy thật sự làm người cảm thấy phi thường quái dị.
Thật là một nơi nguy hiểm, Kim Phi Dao tự nhiên phải làm việc cẩn thận. Sợ còn có độc khí, nàng gọi Mập Mạp ra, bảo hắn đi trước dẫn đường. Hai người một trước một sau đi trong rừng cây, phải cẩn thận thực vật có độc và ma thú lại còn phải chú ý người Thần Nông tộc. Nàng cảm thấy bản thân quá anh dũng, một nơi mà ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng có thể vong mạng mà cũng dám đi vào.
Đi vào trong một hồi, ma thú thì không gặp nhưng lại nhìn thấy không ít thực vật cổ quái, còn có linh thảo tràn đầy linh khí. Có rất nhiều loại mà nàng đã nhìn thấy trong trấn nhỏ của Mộng Vân. Nhìn chung quanh, không có người Thần Nông tộc, Kim Phi Dao thật lạnh nhạt lấy hộp ngọc, bắt đầu đào linh thảo.
Đây đều là linh thạch nha, sau này đi ra ngoài thì mang tới trấn nhỏ bán, có thể kiếm được ngàn vạn linh thạch quay về Thần cấp giới. Đến lúc đó sẽ ở lại Thần cấp giới mấy trăm đến hơn nghìn năm cũng không cần ra ngoài kiếm linh thạch, an tâm tu luyện là được. Ôm giấc mộng tốt đẹp, nàng để Mập Mạp chú ý động tĩnh bốn phía, còn mình thì lén lút lấy linh thảo.
Cũng không biết nơi này là do Thần Nông tộc trời sinh có thể gieo trồng linh thảo hay là thổ nhưỡng tốt mà phần lớn linh thảo đều từ năm trăm năm trở lên, làm Kim Phi Dao cười muốn rách mép. Số lượng thật sự rất nhiều, nàng phải hoài nghi không đủ hộp ngọc để đựng, dứt khoát để hai, ba gốc linh thảo vào chung một hộp.
Khứu giác đã được thả ra, bốn phía lan tràn vị thuốc, còn có mùi ma thú nhàn nhạt, còn lại là mùi của Thần tộc. Lúc ở tộc Hoàng Đế nàng đã ngửi thấy, chỉ cần không có hương vị Thần tộc là có thể an tâm hái linh thảo. Đối mặt với nhiều linh thảo như vậy, Kim Phi Dao thật đã quên mục đích tới đây, chỉ lo hái linh thảo.
Phía trước lại có vị thuốc nhưng lại rất nồng đậm, chắc chắn là có linh thảo tốt, nếu hơn một ngàn năm thì tuyệt. Kim Phi Dao hấp hấp cái mũi chạy đi qua, gạt lá cây chắn phía trước, vui tươi hớn hở chờ đi lấy linh thảo.
Nhưng không ngờ tới là phía sau bụi cây không có linh thảo mà là một tiểu hài tử. Một tiểu cô nương mặc áo ngắn màu sắc rực rỡ đang té xỉu dưới đất, cái cây phía sau bị ngắt ra mấy lá, trên tay nàng còn cầm một chiếc lá cây hoa ban sắc. Nhìn kỹ, miệng nàng vẫn còn chút màu lá.
“Tiểu hài tử? Bảo sao mùi lại nhạt như vậy, bị hương vị linh thảo che hết.” Kim Phi Dao ngồi xổm xuống nhìn, tiểu hài tử có thể xuất hiện ở nơi này đương nhiên chỉ có một khả năng, đó là người Thần Nông tộc. Nàng gặp phải vận may gì mà lại có thể gặp được tiểu hài tử Thần tộc ngất xỉu chứ, đây không phải là cho nàng cơ hội tiếp cận Thần Nông tộc sao?
“Mập Mạp, đi nhìn xem đã chết chưa. Nếu chết rồi thì hỏa thiêu để Thần Nông tộc khỏi cho là chúng ta giết, không chết thì nghĩ cách cứu xem, nếu cứu sống thì dùng nàng đổi Tỉnh Thần Hoa Lộ.” Kim Phi Dao để Mập Mạp lên xem xét, dù sao nàng cũng không biết giải độc, cùng lắm là chỉ hỗ trợ chú chút linh lực thôi.
Mập Mạp đi qua, nhìn nhìn rồi nói: “Không sao, tuy nhiên cách cái chết cũng không xa, tim nửa ngày mới đập một nhịp.” Bóp miệng nàng, Mập Mạp moi lá cây ra, thấy trên đai lưng nữ tử có đeo một cái hồ lô đựng nước liền mở ra ngửi rồi rót vào miệng nữ hài.
“Như vậy là được?” Kim Phi Dao khoanh tay đứng bên cạnh nhàn nhã xem.
“Nào có đơn giản như vậy!” Mập Mạp không ngẩng đầu lên tiếng, thò tay vào người nữ hài tìm kiếm, sờ soạng nửa ngày cũng tìm được cái túi càn khôn. Thần thức đảo qua, một chút cấm chế trên miệng túi lập tức bị phá, sau đó hắn lấy ra một đống gì đó loạn thất bát tao.
Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, lật từng thứ: “Rất nhiều chai. Mập Mạp, sao ngươi lại thuần thục như vậy?” thấy Mập Mạp nhanh nhẹn mở lọ thuốc ra ngửi, tìm từ trong đó ra mấy bình đan dược, đổ vào miệng nữ hài, nàng tò mò hỏi.
Mập Mạp căm tức nhìn nàng, tức giận nói: “Vì sao lại thuần thục như vậy? Ngươi cả ngày bắt ta ra ngoài ăn cỏ, có độc hay không có có độc đều bắt ta ăn, trúng độc lâu tự nhiên thành y. Ta chỉ ngửi ra một vài hương vị của đan dược giải độc thôi, không biết nàng đã ăn phải cái gì nên không cứu được thì ta cũng không có cách nào.”
“Vậy ngươi cũng ăn một miếng thử xem, có lẽ sẽ biết phải cứu thế nào.” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nhìn hắn, chỉ vào cái cây bên cạnh nói.
“Sao ngươi lại không ăn? Ngươi có cừu oán với ta sao, cả ngày muốn giết chết ta!” Mập Mạp nổi giận mắng, sau đó quay đầu không để ý đến nàng, đặt tay lên lưng nữ hài, bắt đầu rót thần thức vào xem xét tình hình.
Một lát sau, Mập Mạp quay đầu, cau mày nói: “Không được, những đan dược này không hữu dụng. Những bình kia không biết là đựng đan dược gì, không bằng cho ăn hết xem sao.”
Kim Phi Dao cười nói: “Có muốn thử nghiệm lấy độc trị độc không? Ngươi còn trúng cả độc của Chân Linh Thụ Mẫu, có lẽ đã sớm thành giải dược vạn độc rồi. Lấy máu hoặc là nọc độc của ngươi cho nàng ăn xem, dù sao cũng đều sắp chết, nếu không cứu sống thì cũng không liên quan đến chúng ta.”
“…” Mập Mạp do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được rồi, ta lấy chút cự độc cho nàng ăn.”
Sau đó, Mập Mạp lấy hạng quyển trên cổ xuống dưới, hạt châu trên đó Kim Phi Dao cũng biết, chính là viên thải châu trên đầu hắn. Thứ này ngoài việc làm mù mắt người khác ra, chẳng lẽ còn có tác dụng khác?
Mập Mạp chuyển hạt châu tới bên miệng nữ hài, bóp miệng nàng, yêu khí trên tay nhất chú, phía trên hạt châu liền chậm rãi xuất hiện một lớp chất lỏng trong suốt. Lớp chất lỏng này vô cùng đậm đặc, nửa ngày mới rơi xuống hai giọt vào miệng nữ hài. Chỉ hai giọt, Mập Mạp lập tức thu hạng quyển về, đứng bên cạnh chờ hiệu quả.
“Không ngờ ngươi còn có thứ này. Bên trong là cái gì? Ăn ngon không?” Kim Phi Dao vỗ đầu Mập Mạp, chau mày hỏi. Tên Mập Mạp này, dám giấu diếm nàng, thật sự quá đáng giận.
Mập Mạp khinh bỉ nhìn nàng: “Lão đại, ngươi rốt cục là đang nghĩ cái gì vậy? Ngoài ăn ra ngươi còn có thể nghĩ đến cái gì khác không? Đó là tinh hoa của độc của ta, phi thường độc, rút ra hết tất cả độc mà ta từng trúng, hình thành nên tinh hoa. Kỳ thực cũng không có quá nhiều, chỉ một hạt châu này thôi, nếu ăn càng nhiều độc vật thì những thứ bên trong lại càng phức tạp. Ngay cả ta cũng biết là những gì, nếu ngươi muốn ăn thì ta sẽ cho ngươi một giọt, nếu chết thì ta cũng mặc kệ.”
“Độc vậy sao! Hăn là không có thành phần thôi tình gì đó chứ?” Kim Phi Dao dừng một chút, thuận miệng hỏi.
“Ta là chính nhân quân tử, làm sao có thể có thứ thôi tình gì chứ. Hơn nữa, kể cả ta muốn thôi người cũng không có khả năng xuống tay với tiểu hài tử! Ta thích người trưởng thành, lớn như thế này này, còn phải xinh đẹp nữa, tiểu hài tử ta không có hứng thú!” Mập Mạp tức giận bất bình mắng Kim Phi Dao nói xấu sự trong sạch của mình.
Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nếu hắn cũng có thể xem như chính nhân quân tử thì nàng chính là người thuần lương nhất thế gian.
Ngay lúc hai người đang đấu võ mồm, nữ hài đang hôn mê trên đất đột nhiên giật ngón tay, khẽ hừ một tiếng. Mập Mạp vội ngồi xổm xuống, dùng thần thức kiểm tra, trên mặt lộ ra sắc vui mừng; “Lão đại, nàng đã có chút ý thức, tim đập hữu lực hơn vừa rồi nhưng vẫn còn rất yếu, xem ra độc của ta còn có tác dụng cứu người nữa!”
“Nàng là Thần tộc, ngươi đừng có rót yêu khí vào, để ta.” Kim Phi Dao xắn tay áo, định dùng linh khí giúp nữ hài nâng cao tinh thần, tăng cơ hội cứu mạng.
Mập Mạp thối lui sang bên cạnh, hoài nghi nhìn nàng: “Lão đại, người hỗn tạp ba loại nhân, ma, yêu như ngươi liệu có làm ô nhiễm linh khí Thần tộc, trực tiếp biến nàng thành quái vật không?”
“Thối lắm, ta chỉ dùng linh khí thuần khiết có được không? Ngươi coi ta là đầu đất à? Ngay cả ta còn chưa biến thành quái vật, nàng làm sao có thể biến thành quái vật được.” Kim Phi Dao liếc hắn.
Mập Mạp nhún vai cười nói: “Ngươi vốn chính là quái vật cho nên không thể biến được.”
“Cút sang một bên coi chừng đi! Cẩn thận ta đánh ngươi đó.”
Mập Mạp cười ha ha đi sang bên cạnh, để Kim Phi Dao ở lại chú linh khí cho tiểu cô nương Thần tộc kia. Việc này cần kỹ xảo khéo léo, bởi vì không rõ ràng loại độc, hiện tại chỉ dựa vào độc của Mập Mạp để nàng sống sót cho nên không thể dùng thần thức quan sát bức độc ra ngoài, Kim Phi Dao chỉ có thể che chở trái tim nàng, còn bảo vệ thần hồn nàng không bị cắn nuốt.
Ép buộc hơn một canh giờ, nữ hài rốt cục mở mắt, lông mi run rẩy, hữu khí vô lực nói: “Ăn cơm?”
“Có lá cây hoa ban sắc, ăn không?” Kim Phi Dao nghe thấy thì thò tay ngắt một chiếc lá hoa ban sắc xuống, đưa đến trước mặt nữ hài.
“Á!” nữ hài nhìn thấy cái lá cây trong tay nàng, lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi làm Kim Phi Dao và Mập Mạp đều phát hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.