Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 605:




“Xuất phát!”
Ra lệnh một tiếng, Kim Phi Dao theo mọi người bay tới Cơ Toàn sơn. Vì bên trong không dùng được linh lực cho nên có một cái bình đài nhô ra, ngày thường dùng cho tu sĩ đặt chân. Mọi người đều bay qua chỗ đó, muốn từ đó tiến vào Cơ Toàn sơn.
Nhưng người Nhật Nguyệt môn lại không muốn cho bọn họ đi vào, đám tử sĩ cầm trường mâu đứng ngay phía sau cấm chế, trường mâu lóng lánh cộng thêm thuẫn ngăn chặn các tu sĩ.
“Chuẩn bị thật đầy đủ.” Kim Phi Dao xếp ở phía sau, không cần nói vọt đi vào, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Độ cao cấm chế có hơi cao, nếu tiến vào cấm chế từ phía trên, lúc ngã xuống mà không có linh lực hộ thể không biết có gãy chân không.
Kim Phi Dao nhìn nhìn, những tử sĩ này nhìn là biết có huấn luyện bài bản, đám ô hợp bọn họ chỉ sợ không thể đột phá được từ chính diện. Người ta thì trang bị hạng nặng, toàn thân bao bọc kín như bưng, nào có giống như người bên mình, giống như đi dã ngoại vậy.
“Ta đi vào từ phía trên, mở đường cho các ngươi.” Nàng nhìn chung quanh, cảm thấy thân thể cường hãn nhất chính là mình, vì thế liền một lần hiếm hoi xung phong nhận việc tiến lên mở đường.
Tu vi cao nhất trong ba trăm người chính là nàng và Bạch Giản Trúc, hai người không thèm nói nhiều nửa câu, nàng lại là nữ cho nên mọi người tự nhiên lại tương đối nguyện ý nghe theo Bạch Giản Trúc. Nhưng hai người lại không nói sẽ đi cùng nhau cho nên Kim Phi Dao nói xong lời này thì cơ hồ không có ai lên tiếng trả lời.
Nàng mới không thèm so đo với đám nam nhân này, bay ra xa, từ cao nhìn xuống Cơ Toàn sơn, tìm kiếm chỗ ít người nhất. Đã không để ý tới nàng thì nàng đi vào trước để cướp đồ. Sờ sờ bụng, Kim Phi Dao không biết cấm chế này có ảnh hưởng đến bụng nàng không, nếu ảnh hưởng thì nhiều thứ như thế kia nàng không thể mang đi được.
“A?” đảo qua Cơ Toàn sơn, nàng liền nhìn thấy một gương mặt quen, tuy nhiên cũng chỉ là con gái nuôi Liễu Cơ của môn chủ Nhật Nguyệt môn mà thôi. Nàng được hơn một trăm tử sĩ vũ trang hạng nặng bảo vệ, cũng không biết nàng có biết môn chủ đã bị trọng thương ở Độ Thiên giới hay không, nhìn bộ dáng trào dâng của nàng thì tựa hồ cảm xúc rất cao nha.
Liễu Cơ ngồi trên ba cái rương, xem ra tài bảo của Nhật Nguyệt môn ở bên trong, ba cái có phải là quá ít không? Kim Phi Dao hắc hắc cười nói.
Chính là chỗ này! Xử lý Liễu Cơ trước rồi nói.
Kim Phi Dao ngắm chuẩn mục tiêu, mạnh mẽ lao xuống Cơ Toàn sơn, trực tiếp xuyên qua cấm chế. Vừa tiến vào cấm chế, tất cả linh lực trên người biến mất, cả người theo quán tính rơi xuống, lao như mũi tên xuống mặt đất.
“Ầm!”
Phía trước Liễu Cơ không xa bị đập ra một cái hố to, tro bụi lan tràn, đá vụn bắn tung tóe. Ở gần đó có mười tử sĩ, giờ phút này đều bị đánh bay, nằm ngổn ngang dưới đất.
Rào rào một trận, Kim Phi Dao đứng lên từ trong hố, vọt vào như vậy quả nhiên quá nặng, hai chân đều tê rần. Nàng hướng phía Liễu Cơ đang hoảng sợ xông đến.
Liễu Cơ ở trong Cơ Toàn sơn thật sự chỉ là một thiếu nữ, bị một quyền của Kim Phi Dao đánh trúng bụng liền nôn khan, đau đến bay nước mắt tứ tung, há miệng ra cũng không kêu được. Sau đó, Kim Phi Dao nhanh chóng chuyển tay, giữ chặt tóc nàng, quát lên với đám tử sĩ: “Không được đi tới! Đi tới là ta giết chết nàng!”
Bước chân đám tử sĩ khựng lại, chỉ bao vây chung quanh mà không dám mù quáng vọt tới.
“Đợi Vương Dạ trở về, các ngươi đều phải chết hết!” Liễu Cơ thở hổn hển kêu lên, tóc bị kéo cho đau nhức, đã nhiều năm nàng không có loại cảm giác này. Nàng lấy tay kéo lại tóc, muốn cảm giác đau giảm bớt một chút.
“Vương Dạ?” Kim Phi Dao dừng một chút: “Hóa ra cha nuôi của ngươi tên là Vương Dạ. Chẳng lẽ ngươi không biết Vương Dạ ở Độ Thiên giới bị người đánh cho cả hang ổ cũng bị cướp hết, giờ đang trọng thương lẩn trốn, khó nói đã chết ở đâu đó rồi?”
“Không phải! Vương Dạ không chết, hắn nhất định sẽ trở về! Đến lúc đó sẽ cho các ngươi đẹp mặt.” thanh âm Liễu Cơ bén nhọn.
Kim Phi Dao không thèm để ý cười cười: “Xem ra là ngươi có Ninh Thần đăng linh tinh gì đó của hắn, tuy nhiên điều này cũng không liên quan đến ta, ta không có hứng thú với cả ngươi lẫn Vương Dạ. Ta chỉ thấy hứng thú với thứ này…”
Nói xong nàng liền một cước đá văng chiếc thùng mà Liễu Cơ ngồi lên, chiếc thùng trên cùng bị một cước của nàng đá văng ra, bên trong xuất hiện một đống túi càn khôn. Hai mắt Kim Phi Dao sáng lên, vừa nắm tóc Liễu Cơ vừa nhanh chóng năm lên một cái túi càn khôn.
Ước lượng trong tay, một chiếc túi càn khôn cũng chỉ bằng nắm tay. Nhìn các tử sĩ chung quanh không dám tiến vào, nàng liền dùng sức nhét túi càn khôn vào miệng.
Nhét được một nửa, nàng lại kéo túi càn khôn ra, hung tợn xì một tiếng, “Làm cái gì vậy, ngay cả bụng cũng không dùng được, cấm chế này thật đúng là lợi hại.”
Không thể nuốt, vậy thì chỉ có thể đeo. Thừa dịp các tu sĩ khác vẫn còn đang chém giết ở bình đài, Kim Phi Dao cầm túi càn khôn nhét vào trong Quạ Đen. Lúc này nàng thật sự cảm thấy may mắn vì không mặc váy áo xinh đẹp, trang phục này đúng là có lợi. Nhồi túi càn khôn vào lòng, nàng vừa gào thét không cho tử sĩ đi tới vừa treo túi càn khôn khắp lưng và bụng.
Thỉnh thoảng cũng có tử sĩ thừa dịp nàng nhét túi càn khôn mà nhào tới hòng cứu Liễu Cơ nhưng động tác của Kim Phi Dao còn nhanh hơn bọn hắn. Nàng không đi đánh những tử sĩ này mà giơ nắm tay, dùng mũi nhọn bên trên đấm vào lưng Liễu Cơ, Liễu Cơ kêu thảm một tiếng làm cho các tử sĩ kinh sợ thối lui.
Nhồi chật nửa người trên, Kim Phi Dao thật tà ác đẩy Liễu Cơ nằm sấp xuống tảng đá bên cạnh, dùng một chân dẫm lên nàng, sau đó lại cầm lấy túi càn khôn, kéo đai lưng ra, nhét vào trong quần, một chân dẫm Liễu Cơ và nhét túi càn khôn vào một chân khác. Các tử sĩ chung quanh nhìn một đám túi càn khôn từ đai lưng rơi xuống ống quần, bắt đầu từ chỗ giày, cả ống quần bị nhét căng đầy.
Trong một cái rương có năm mươi túi càn khôn, Kim Phi Dao nhét hết cả quần áo cũng chỉ được nửa rương, còn một nửa thật sự không có chỗ nhét, nàng cầm túi càn khôn mà rối rắm.
Tuy Liễu Cơ bị dí nằm ở kia nhưng nhìn nàng cướp túi càn khôn như vậy thì quả thực không biết phải nói gì. Rốt cục, nàng không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu hô lên với những tử sĩ chung quanh: “Đừng lo cho ta, giết nàng!”
Những tử sĩ này không khác đám thi binh của nàng cho lắm, chỉ là tác dụng khác nhau, những người này không biết pháp thuật, thân thể lại cường hãn, lực lượng cực lớn, càng thích hợp cận chiến. Chỉ cần có lời nói của Liễu Cơ, bọn họ sẽ phục tùng, sẽ không nghĩ xem mệnh lệnh này có hợp lý hay không, bảo ngươi chết thì chết, bảo ngươi giết thì giết.
Nàng vừa gầm lên, các tử sĩ liền mặc kệ nàng, cầm đao bổ về phía Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao lập tức ném chiếc túi càn khôn trong tay lên miệng ngậm, một cước đá văng Liễu Cơ, tảng đá dưới chân nát thành mảnh vụn. Liễu Cơ thét lớn một tiếng, rơi bịch xuống đất, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Đá bay Liễu Cơ xong, Kim Phi Dao liền bổ nhào vào đám tử sĩ, hung hăng đánh vào mặt bọn họ.
Toàn thân các tử sĩ đều có trọng giáp, chỉ có mặt là lộ ra ngoài, đánh chỗ đó là chuẩn nhất. Nhưng tử sĩ làm sao có thể đứng yên chờ người khác tát, vì thế thân mình liền nghiêng đi tránh, đại đao trên tay thì chém tới.
Không đánh trúng mặt, Kim Phi Dao ngồi xuống tránh đao, nắm tay như mưa thụi vào ngực tử sĩ. Trong khoảnh khắc nàng đã đánh ra hai mươi mấy quyền, lúc nàng thu quyền chuyển sang tử sĩ khác thì hộ giáp ở phần ngực của người này đã bị đánh ra một cái lỗ to, nội tạng vỡ tan mà chết.
Mũi nhọn trên chỉ bao của Kim Phi Dao đã bị gãy, còn tưởng dùng để cào rách da, lại không nghĩ rằng trên người đối thủ toàn trọng giáp, như vậy thì không cần mũi nhọn, cứ dùng quyền đầu đánh bọn họ là đủ rồi.
Liễu Cơ bị đánh cho sinh tử không rõ, Kim Phi Dao lúc đi ngang qua người nàng còn tiện chân dẫm thêm một cước. Không có Liễu Cơ khống chế, tử sĩ chỉ lo vùi đầu vào chém giết, mà lúc này Kim Phi Dao lại phát hiện có vài người khí chất không tệ được tử sĩ vây quanh. Vừa thấy những người mà lão tư tế nói là các nhân vật trọng yếu này, cũng không quản là ai, nàng bổ nhào vào tung quyền đánh chết bọn họ.
Dù có giết nhiều tử sĩ cũng không bằng xử lý mấy nhân vật trọng yếu trong miệng bọn họ này, dù sao không dùng được thần thức cũng không biết tu vi của họ, chỉ cần không phải phe mình thì đều tiêu diệt hết. Nhưng tử sĩ quá nhiều, Kim Phi Dao ở trên Cơ Toàn sơn vừa chạy vừa đánh, phía sau kéo theo một đoàn tử sĩ lớn, người người cầm theo trường mâu đại đao, nếu bị bọn họ vây vào trong thì đúng là bị chém chết cũng không nhất định.
Thấy cứ thế này không phải là cách, đám ngu ngốc kia vẫn còn đang bị giam chân ở bình đài, phải thả bọn họ vào để chia sẻ áp lực, Kim Phi Dao cắn chặt răng vọt tới chỗ bình đài. Tử sĩ ở đó là nhiều nhất, ít nhất cũng phải năm, sáu trăm người, nàng không muốn sống vọt vào trong, lập tức bị tử sĩ bao phủ.
Bạch Giản Trúc cầm thanh kiếm màu xanh dẫn đầu phía trước chém giết các tử sĩ che ở lối vào bình đài, quanh thân đã nằm hơn ba mươi thi thể. Hắn đã sớm biết chuyện Cơ Toàn sơn, trong môn phái còn đặc biệt tạo ra thanh kiếm thế tục chém sắt như chém bùn này cho hắn, chém vào trọng giáp của tu sĩ liền giống như chém đậu hũ vậy. Thân thể Bạch Giản Trúc toàn là máu, quần áo màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ, lá trúc thêu chìm lộ ra hoa văn màu đỏ sậm màu máu.
Tử sĩ quá nhiều, bình đài quá bé, chỉ cần mở ra một con đường tiến vào Cơ Toàn sơn là có thể tiến quân thần tốc, diệt sát tất cả tử sĩ ở đó. Nếu tử sĩ dám chạy ra khỏi Cơ Toàn sơn thì việc tiêu diệt bọn họ quả thực là dễ dàng đến cực điểm. Lực chú ý của hắn đặt hết vào thanh kiếm trong tay, trên người dù bị trường mâu đâm trúng, bị đao chém rách cũng không thể làm hắn có chút phân thần.
Ngay lúc mọi người đang giằng co thì ở giữa đám tử sĩ đột nhiên xuất hiện rối loạn, một tử sĩ bị đánh cho mạnh mẽ bay đi, dạt ngã cả những tử sĩ chắn phía trước. Trường kiếm của Bạch Giản Trúc huy gạt, tử sĩ bị đẩy ra, liền thấy ở giữa đám tử sĩ xuất hiện một con đường, Kim Phi Dao mang thân thể đầy máu, miệng ngậm túi càn khôn đứng ở đó.
Sau đó, liền thấy nàng dùng một cước đá văng tử sĩ bên cạnh, quát lên với tu sĩ bên ngoài: “Đám ngu ngốc các ngươi! Còn không mau tiến vào, lão nương sắp không chống đỡ được rồi!”
Túi càn khôn trong miệng nàng rơi xuống theo tiếng la của nàng, mọi người lập tức vọt vào Cơ Toàn sơn theo lỗ hổng giống như thủy triều, thế như chẻ tre chém ra một con đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.