Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 565: Hành lễ đi




“Ngươi là bệ hạ Yêu tộc, làm như vậy không tốt lắm đâu.” Ngân Hổ vương nghiêm túc nhìn Kim Phi Dao, có chút bất mãn với việc nàng ra điều kiện trắng trợn.
Kim Phi Dao lại vẫn mỉm cười như trước nhìn nàng, ở thời điểm kiếm ưu việt thì lá gan của nàng còn to hơn trời: “Ta ngay cả địa bàn cũng không lấy, không chủng tộc không vướng bận, thuần túy chỉ là đi tìm chết. Nếu không cho ta chỗ tốt, ngươi bảo ta sao có thể toàn tâm làm việc?”
Ngân Hổ vương hừ một tiếng, thái độ lại đột nhiên biến tốt, ôm nàng thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn cái gì? Nói ra nghe thử một chút.”
“Ta muốn linh thạch thượng phẩm và cực phẩm. Ngươi có nhìn thấy mỹ nhân luôn đi theo ta kia không? Ta muốn linh thạch thượng phẩm cho nàng tiến giai. Trong lúc đối địch nếu ta giết chết người thì tất cả của cải trên người hắn đều là của ta, không nộp lên trên, được không?” Kim Phi Dao cười nói.
“Ngươi muốn lên chiến trường?” Ngân Hổ vương chau mày, có chút ngoài ý muốn hỏi.
Kim Phi Dao tà tà nhìn nàng, cười nói: “Đương nhiên là muốn lên chiến trường, ta kiểu gì cũng không thể làm một bệ hạ rỗng tuếch, cũng phải vì Yêu tộc làm ra chút cống hiến. Nhưng ta muốn một người của các ngươi, như vậy ta mới có thể khuếch tán uy danh tốt nhất.”
“Ngươi rất nắm chắc nha, không cần chúng ta chuẩn bị giúp ngươi sao?” Ngân Hổ vương không biết nàng muốn ai, vậy mà lại muốn dựa vào một vài người để hấp dẫn toàn bộ hỏa lực Nhân tộc.
“Ta muốn Văn vương, chính là con muỗi lớn kia. Ngươi có thể tìm giúp ta xem hắn ở đâu không, nếu không có việc gì thì điều hắn tới đây, ta muốn hành động cùng hắn. Những sự kiện khác ta sẽ báo cho các ngươi, các ngươi cứ truyền ra là được, cam đoan sẽ không đánh mất thanh danh của bệ hạ Yêu tộc.” Kim Phi Dao phi thường tự tin nói.
Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ngây ngẩn cả người, nàng muốn Văn vương tới làm gì? Lúc trước đã đánh nhau lâu như vậy mà giờ còn muốn gặp hắn. Chẳng lẽ là cố ý muốn tìm người tới, để hắn nhìn bản thân là bệ hạ, bắt hắn hành lễ, làm nhục hắn một phen?
“Hắn đang ở đây, nếu ngươi muốn hợp tác với hắn thì đi tới Hà Thạch Thần giới tìm hắn. Nơi đó là một chỗ phòng thủ quan trọng, cách địa bàn Nhân tộc không quá xa, tương đối nguy hiểm.” Ngân Hổ vương nghĩ nghĩ, hình như đúng là có một gia hỏa thiếu huyết sắc như vậy tên là Văn vương.
“Được, vậy ta tới chỗ hắn. Tuy nhiên, có thể làm hắn đi theo ta không? Ta đi đâu hắn liền đi đó?” Kim Phi Dao gật đầu nói.
Ngân Hổ vương có chút nghi hoặc nhưng chỉ cần Kim Phi Dao chịu làm việc cho tốt là được, vì thế liền giao một quân bài cho nàng, Văn vương chỉ cần nhìn thấy quân bài thì phải thành thật đi theo, không được ầm ĩ.
Hà Thạch Thần giới cách Tinh Tinh Thần giới không xa, chỉ nửa ngày lộ trình. Trên Thần giới này không có cảnh đẹp, chỉ có đá cuội và đá cuội, to thì vài chục trượng, nhỏ thì như quả trứng gà. Theo truyền thuyết thì chỗ này có một phần thiên hạ bị rơi xuống cho nên toàn là tảng đá. Đứng trên tảng đá có thể thấy nước ở trong khe hở dưới chân tảng đá, thỉnh thoảng còn có cả cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Văn vương khoanh tay cau mày nhìn ra ngoài, nơi đó có không ít đá lơ lửng bay, trên những tảng đá to mấy chục trượng đã có Nhân tộc xây dựng cơ sở tạm thời. Hắn tương đối xui xẻo cho nên phải thủ vệ ở Hà Thạch Thần giới cách Lục Dã Thần giới của Nhân tộc chỉ ba ngày lộ trình, cho nên một trong những mục tiêu của Nhật Nguyệt môn chính là chỗ này của hắn.
Mấy ngày trước đây đã bắt đầu xung đột không ngừng, quy mô nhỏ thì đánh nhau ít nhất một ngày một lần, có đôi khi còn vài lần. Không có tu sĩ Luyện Hư kỳ, lực lượng hai bên cơ hồ ngang nhau, không ai chiếm được tiện nghi, tổn thương lại không hề nhỏ. Cứ tiêu hao như thế không phải là cách tốt, hoàn cảnh của Lục Dã Thần giới tốt hơn nơi không một bóng người này nhiều.
Bên kia có Nhân tộc ở, cây cối rậm rạp, chim hót hoa thơm, Yêu tộc không ít, thực vật đông đảo, tu sĩ cũng nhiều. Hơn nữa, nơi đó tựa hồ còn là địa bàn của Nhật Nguyệt môn, thật là trùng hợp.
Văn vương cúi đầu nhìn tảng đá dưới chân, Hà Thạch Thần giới này ngoài những con cá nhỏ trong khe đá ra thì không còn gì, muốn bổ sung tiêu hao cũng không có cách nào. Nhân tộc tạm thời mới chỉ tới thử sức, sau này không biết có giữ được hay không.
Đột nhiên, Văn vương ngửi thấy một mùi hương, không biết là thứ gì. Trong doanh địa bay tới một lá bùa Truyền Âm, hắn bóp nát bùa Truyền Âm, là tu sĩ trong doanh địa báo cho hắn biết Lưu Bàn Sơn phái người tới trợ giúp, mới thống soái là hắn tới.
Lại còn có thể cử nhân thủ đến trợ giúp, điều này làm cho Văn vương có chút ngoài ý muốn. Hắn biết tình hình của Yêu tộc, đại hỏa lực đều đi Ngân Lưu Thần giới, những chỗ khác chỉ có thể tử thủ không để mất, căn bản không có nhân thủ dư thừa. Tuy nhiên, hiện tại có thêm người cũng tốt, mấy ngày trước xung đột đã làm nhiều người bị thương, bổ sung nhân số là tốt.
Lúc hắn hưng trí bừng bừng chạy về doanh địa thì thấy một nữ nhân đang nhàn nhã ngồi trên tảng đá ngay trong lều trại của hắn ơ giữa doanh địa. Phía sau nàng còn có một người quen và một gã Yêu tộc Thần Thú kỳ.
Nhìn nữ nhân kia, cơn tức của Văn vương cơ hồ bùng lên ngay lập tức, chỉ vào nàng mà quát đám người bốn phía: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Người này là Nhân tộc, sao có thể để nàng hồ lộng hai câu liền thả địch nhân vào?”
“Văn vương, ngươi bình tĩnh một chút, nhìn mặt nàng đi.” Trong này có không ít người của Văn vương đưa tới, có mấy người nhận ra Kim Phi Dao, vội nói với Văn vương.
Văn vương khựng lại, cẩn thận nhìn mặt Kim Phi Dao, vừa rồi quá tức giận, nhất thời không thấy rõ, lúc này hắn nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Ngây ra như phỗng nửa ngày, hắn rốt cục phản ứng lại, chỉ vào Kim Phi Dao, không thể tin nói: “Bệ hạ tân nhậm mà tư tế thông truyền lúc trước chính là ngươi?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ tư tế không thông truyền tên của ta sao?” Kim Phi Dao bất mãn oán giận, vậy mà ngay cả tên cũng không nói, như vậy nếu không lộ mặt thì không ai biết nàng là bệ hạ.
“Hình như có nói, tuy nhiên không ai có hứng thú với tiểu bối bệ hạ Hóa Thần kỳ vô danh cả, tám phần là vì tư tế muốn hù dọa Nhân tộc cho nên mới làm ra một bia ngắm thôi.” Văn vương và Kim Phi Dao kết thù hơi lớn cho nên trực tiếp hừ mũi nói.
Kim Phi Dao tà tà liếc hắn, chậm rãi nói: “Vậy là ngươi có ý kiến với quyết định của tư tế? Xem ra ngươi không phục lắm nhỉ. Ta là bệ hạ, ngươi là vương, phiền ngươi tôn trọng ta một chút, mời hành lễ!”
Khuôn mặt tái nhợt của Văn vương vì tức giận mà đỏ bừng, khẽ cắn môi nhìn lướt qua Yêu tộc chung quanh, bọn họ đều bất đắc dĩ nhìn hắn. Kể cả đối phương chỉ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ lại là nửa Nhân tộc nhưng ký hiệu trên mặt lại chứng minh nàng quả thật là bệ hạ duy nhất của Yêu tộc ở cả Linh cấp giới và Thần cấp giới. Mặc kệ quyền lực của hắn lớn thế nào, lễ nghi nhất định là phải đủ.
“Tham kiến bệ hạ!” Văn vương hít sâu một hơi, nửa quỳ trên đất hành lễ với Kim Phi Dao, lời nói rít qua kẽ răng.
“Văn vương đa lễ rồi, xin đứng lên đi.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, một bộ tiểu nhân đắc chí.
Văn vương khó chịu đứng dậy, muốn mắng tư tế lại không dám, đành phải tự lừa bản thân là tư tế bị Kim Phi Dao lừa cho nên mới phong nàng làm bệ hạ.
Nhìn bộ dáng không phục của hắn, Kim Phi Dao thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm nghị nói: “Văn vương, kỳ thực mâu thuẫn giữa chúng ta rất nhỏ, ngươi nếu muốn tính toán nợ cũ thì cũng phải đợi đối kháng xong Nhân tộc rồi nói. Cửu Trọng Linh Áp trận quả thật là do ta mở, vì mở trận này cho Yêu tộc mà ta hao phí mất thời gian trăm năm, đi một vòng tất cả các Linh giới. Hơn nữa, rất nhiều chỗ còn phi thường nguy hiểm, có đôi khi có thể nói là cửu tử nhất sinh. Ta cũng không lấy công lao ra áp ngươi, ngươi cũng tốt nhất đừng có gây chuyện, Yêu tộc không phục chuyện ta mới Hóa Thần kỳ đã lên làm bệ hạ, ta sẽ nắm quyền thực cho các ngươi tâm phục khẩu phục.”
Giáo huấn hắn xong, Kim Phi Dao ném quân bài mà Ngân Hổ vương giao cho nàng cho Văn vương, lẳng lặng chờ xem thái độ của Văn vương.
Văn vương đón lấy quân bài, dùng thần thức đảo qua, nhất thời cảm thấy to đầu, không ngờ Ngân Hổ vương lại thật sự để Kim Phi Dao tới giúp bọn họ. Nói cách khác chính là muốn hắn làm thiếp thân thị vệ, bảo vệ cho bệ hạ này, còn phải làm ra động tĩnh thật lớn, càng lớn càng tốt, còn phải hấp dẫn ánh mắt Nhân tộc. Văn vương cảm thấy hấp dẫn địch ý Yêu tộc còn dễ hơn hấp dẫn địch ý Nhân tộc. Đây không phải là làm khó người khác sao? Loại thời điểm này còn phái người tới thêm phiền.
Cầm quân bài trên tay, Văn vương phi thường khẳng định, Kim Phi Dao chỉ định hành đồng cùng hắn là vì muốn nhục nhã hắn. Quá ti bỉ, ỷ vào thân phận bệ hạ, hắn không dám làm gì nàng mà nghĩ ra cách này để nhục nhã hắn. Đợi sau này chắc chắn nàng sẽ còn hừ mũi trứng mắt với hắn, nghĩ cách làm hắn chịu phiền toái.
“Văn vương, hiện tại chúng ta có bao nhiêu người?” Kim Phi Dao nhìn tay hắn nắm chặt quân bài thì cảm thấy buồn cười, vì thế liền mở miệng hỏi trước.
Văn vương khẽ cắn môi, vẫy tay gọi một gã Yêu tộc Nguyên Anh hậu kỳ đến, bảo hắn nói lại tình huống cho Kim Phi Dao, sau đó định đi tìm một nơi không người đập phá giải hận. Nhưng Kim Phi Dao lại không cho hắn rời đi, vẻ mặt ý cười nói: “Văn vương định đi đâu? Ta chỉ đến hỗ trợ, việc quản lý Yêu tộc còn cần ngươi làm.”
“Ngươi đây là ác ý trả thù!” Văn vương đứng lại, hung tợn mắng.
Kim Phi Dao cười cười, không để ý đến hắn, gật đầu bảo tên Yêu tộc kia bắt đầu nói.
“Toàn bộ Hà Thạch Thần giới có ba nghìn Yêu tộc, phân thành mười hai tiểu đội, mỗi đội coi chừng một địa giới. Nơi này của chúng ta có một Thần Thú kỳ, hai, ba trăm Nguyên Anh kỳ. Hiện tại bị thương không thể chiến đấu có hai mươi bảy người, tử vong tạm thời không có.”
“Thần Thú kỳ chỉ có một mình Văn vương? Có lầm không vậy? Lần trước không phải Thần cấp giới đã tiến giai một đám Yêu tộc sao? Phân chia vài người tới dùng chứ.” Kim Phi Dao nghe vậy liền nói, rõ ràng nàng nhớ Yêu tộc Hóa Thần kỳ đầy đất nha, đi trên đường còn ngượng ngùng nói mình là Nguyên Anh kỳ, sao đến thời điểm mấu chốt lại không thấy bóng dáng?
Văn vương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, đáp: “Tất cả bọn họ được đi đưa tu luyện rồi, vừa tiến giai đi ra đã gặp Nhân, Ma vây công, rất nhiều người còn không có cơ hội ổn định thân thể. Công pháp pháp bảo không có, ngay cả thế cục cũng hoàn toàn không rõ đã bị mang đi hết rồi. Hơn nữa, bọn họ chính là lực lượng mấu chốt của Yêu tộc sau này, bây giờ còn chưa thể ra mặt.”
“Làm cho phiền toái như vậy làm gì chứ, thật sự là không chịu nổi các ngươi. Ta phát hiện, chỉ cần địa vị cao thì chuyện đơn giản cũng sẽ làm cho trở nên phức tạp, cứ như không thêm chút nội hàm và âm mưu quỷ kế vào thì sẽ cảm thấy đầu óc bản thân mất linh quang vậy.” vừa nghe là âm mưu quỷ kế gì đó của những kẻ bên trên, Kim Phi Dao liền cảm thấy phiền chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.