Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 532: Chùi đít




Kim Phi Dao vừa nối xương cho yêu binh vừa ngẩng đầu nhìn Lang đại nhân và Linh Dương, hai người này lại mở cách âm ra để bàn chuyện, đương nhiên nội dung chính là xử lý chuyện này thế nào.
Chẳng qua nhìn vào thì không khí khác hẳn với lúc trước, lúc này thảo luận phi thường kịch liệt. Lang đại nhân biểu cảm lạnh lùng, mắt lộ hung quang, Linh Dương cũng nhíu mày có vẻ phi thường khó chịu.
Điều này làm cho nàng có chút không hiểu, không phải chỉ gãy chút xương hay sao, có gì lớn chuyện đâu. Tuy thời gian chữa thương có bị kéo dài nhưng chỉ cần qua mười ngày nửa tháng là bọn họ lại sinh long hoạt hổ ngay. Mọi người đều ra ngoài, bị tổn thương là chuyện bình thường mà.
Hoa Uyển Ti đi đến bên người Kim Phi Dao, ngồi xổm xuống, nàng và Mập Mạp cũng gia nhập đội ngũ nối xương, tay thì bận việc, nàng lặng lẽ nói: “Sao lại nói chuyện tới nửa ngày vậy?”
“Ta nào biết, đây cũng đâu phải chuyện gì đáng ngại đâu.” Kim Phi Dao cũng không rõ, chính nàng còn đang ngạc nhiên đây.
Lúc này, Hồng đứng lên đi tới, hắc hắc cười: “Lần này ngươi xong đời!”
“Âm dương quái khí làm chi? Chẳng qua là gãy mấy cái xương thôi, có cần phải chuyện bé xé ra to thế không?” Kim Phi Dao lườm hắn, bất mãn nói.
“Vốn có kế hoạch ba ngày sau nhất định phải mang theo ba nghìn yêu binh này đi làm, Lang đại nhân vì tin tưởng ngươi cho nên nghĩ rằng sẽ không xảy ra sai lầm gì, nhưng không ngờ ngươi lại làm hỏng bét hết cả, chuyện kia hiện tại không làm được, không biết đàm phán cái gì với Yêu tộc, lại phải chùi đít cho ngươi.” Hồng lắc đầu than.
Kim Phi Dao nghe xong có chút buồn bực, đó là hắn lâm thời bảo nàng đi làm, đâu có nói phải chú ý cái gì, đều cất ở trong bụng, ai biết sẽ xảy ra loại chuyện này? Hiện tại nhìn thế nào cũng giống như nàng đã phụ sự tín nhiệm của Lang đại nhân, gây thêm phiền toái cho hắn, bản thân nàng mới là thụ hại giả nha!
Vì thế, khóe miệng giật giật, nàng không phục nói: “Nếu hắn có thể tự mang đi ba nghìn yêu binh này thì tìm ta làm gì? Biết rõ ta không đáng tin còn tìm ta làm việc, đây là hắn không đúng trước.”
“Ngươi đánh giá mình quá cao, ngươi thực sự cho rằng chuyện này chỉ có mình ngươi có thể làm sao? Nếu không làm được thì hắn tới Thiên Đỉnh Thần giới làm gì?” Hồng hừ hừ, nhìn Kim Phi Dao nói.
“Nếu hắn đã có thể thoải mái thu phục thì còn tìm ta làm chi?” cái gì mà đánh giá bản thân quá cao chứ, rõ ràng là do hắn đề xuất trước, còn bản thân nàng chỉ thuần túy muốn đi trộm Tinh Viên thạch thôi mà.
Đối với nghi vấn của nàng, Hồng khinh miệt nói; “Tám phần là do đột nhiên nhìn thấy ngươi liền linh cơ vừa động, muốn cho ngươi một cơ hội lợi dụng bụng của mình để kiếm ưu việt từ chỗ Yêu tộc, đỡ phải Hóa Thần trung kỳ mà ngay cả pháp bảo bản mạng cũng không có. Ma tộc mặc dù có rất nhiều người chưa thấy ngươi nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc bọn họ biết Lang đại nhân có một con Thao Thiết đang lêu lổng bên ngoài. Nếu như bị người Ma tộc nhìn thấy Thao Thiết không có cả pháp bảo bản mạng thì không phải sẽ làm hắn mất mặt hay sao?”
“Nhưng thực không ngờ là ngay cả loại chuyện nhỏ này ngươi cũng không làm tốt, không có chút tác dụng nào. Vì một ít rác mà hủy yêu binh thành như vậy, còn muốn lấy được Tinh Viên thạch từ chỗ Yêu tộc sao? Lúc này xem ra rất khó, làm không tốt lại còn phải đi chùi đít cho ngươi, hay là để ngươi tự mình đi làm chuyện này?”
Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, lý do này là hắn cố ý nói để đả kích mình, chắc chắn là như thế.
“Ai bảo tất cả đều là rác? Bên trong có rất nhiều thứ tốt, giá trị không hề nhỏ hơn Tinh Viên thạch.” Nàng tức giận rống lên, dám nói nàng nhặt rác, rõ ràng có rất nhiều đồ, riêng pháp bảo thượng phẩm đã có hai cái, càng miễn bàn có bao nhiêu linh đan, tài liệu và linh thảo. Đương nhiên, nàng sẽ không nói kỹ càng như vậy cho Hồng biết.
Hồng vẫn khoanh tay, bộ dạng vẫn đáng đánh đòn như trước, “Ngươi hãy mau gia tăng thời gian chữa khỏi thương cho những yêu binh này đi, nếu không thì đừng nói đến thù lao, có khả năng còn phải đền lại nữa đấy, hay là ngươi muốn đi làm chuyện kia, đỡ phải để người khác đi chịu chết?”
Chịu chết? Kim Phi Dao cúi đầu nhìn đám yêu binh đang ngủ dưới đất. Nói cũng đúng, những yêu binh không có cảm giác này đúng là rất thích hợp cho những nhiệm vụ chịu chết, chém nát cũng không có bất luận cảm giác gì. Nếu nàng phải đi thay bọn họ thì đúng là cực xui.
Đúng lúc này, cách âm che phủ mở ra, Lang đại nhân và Linh Dương tư tế đã bàn xong. Linh Dương tư tế đi thẳng tới bên đám yêu binh, lấy ra một tập lá bùa, rút ra một tờ dán lên đầu một gã yêu binh. Lập tức, trên thiên linh cái của tên yêu binh bốc lên một luồng khói nhẹ, yêu binh vốn đứng thẳng tắp liền xụi lơ xuống.
Một tờ tiếp một tờ, Linh Dương tư tế nhanh chóng dán linh phù cho tất cả yêu binh, Kim Phi Dao cũng bị hắn lạnh mặt đuổi sang bên cạnh, dán linh phù lên cả những yêu binh đang trị liệu.
Dán xong hết, hắn lấy một tờ tranh cuốn, ném lên không trung. Cuộn tranh mở ra, sau đó tất cả các yêu binh trên mặt đất ào ào bay lên, toàn bộ rơi vào trong tranh cuốn, bị hắn thu đi.
Sau đó, Linh Dương tư tế gọi Chu Tước sang một bên nói chuyện riêng, Lang đại nhân thì đi tới bên cạnh Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhìn hắn, muốn từ mặt hắn nhìn ra chút manh mối, nhưng hắn lại không có bất kỳ biểu cảm gì. Vốn định cợt nhả giả ngu hỏi một chút xem cuối cùng xử lý nàng thế nào, nhưng nàng lại không dám hỏi. Nếu vốn không có chuyện của mình mà tự hỏi thì đúng là tự tìm chết.
“Cầm lấy!” Lang đại nhân lật tay, một cái túi nhỏ màu đen rơi vào tay Kim Phi Dao.
“Cái gì vậy?” Kim Phi Dao có chút kinh hãi cầm cái túi, phát hiện đây chỉ là một cái túi bình thường, chẳng phải là pháp bảo, pháp khí gì. Nghĩ loại túi này hẳn là không có khả năng chứa thứ gì quỷ dị, nàng liền mở ra nhìn, phát hiện bên trong chính là Tinh Viên thạch mà hắn đồng ý cho nàng.
Vừa rồi nghe Hồng nói một phen nàng còn tưởng rằng không lấy được Tinh Viên thạch nữa, nhưng không ngờ lại có.
Không đợi nàng phản ứng lại, đã nghe thấy Lang đại nhân lạnh lùng nói: “Làm hỏng chuyện!”
“Hả? Đúng vậy, làm hỏng, nhưng ta cũng đã đem yêu binh trở lại mà.” Kim Phi Dao sửng sốt một chút rồi mau chóng phản ứng lại, nàng cũng không muốn đi làm chuyện chịu chết, liền vội giải thích.
Lang đại nhân hơi nhíu mày lại, đột nhiên nhìn tới dòng sông kiến kia, nói: “Con sông này tên là Thất Thải hà, tạo thành từ kiến đủ màu, bên trong có một loại kiến màu đen, cứ mười vạn con thì có một.”
“A.” Kim Phi Dao gật đầu đáp, hoàn toàn không hiểu sao lời nói lại chuyển thành như vậy, vừa một tức trước còn nói yêu binh, một tức sau đã nói đến kiến.
“Ngươi bắt một vạn con Hắc Thủy kiến đưa đến Lưu Bàn sơn Thần giới, tìm Yêu tộc đổi Tinh Viên thạch.” Lang đại nhân lạnh giọng nói.
Kim Phi Dao dừng một cái, thốt ra: “Không phải vừa mới nói là tặng không cho ta sao?”
Mắt Lang đại nhân long lên, lạnh lùng nhìn nàng một cái, Kim Phi Dao vội vàng tiếp lời: “Ta biết, ta làm hỏng chuyện!”
Lần này Lang đại nhân không lên tiếng trả lời mà tiêu sái quay người lại, bước đi về phía Ma tộc. Chỉ thấy hắn thấp giọng nói gì đó với những Ma tộc đi cùng, nhưng thanh âm quá nhỏ nên Kim Phi Dao chỉ nghe được vài từ linh tinh như xuất phát gì đó. Sau đó, nàng thấy Hồng ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt với nàng. Lúc này Chu Tước cũng đã nói chuyện xong với Linh Dương, đăm chiêu trở về.
Ngay một câu chào cũng không có, Kim Phi Dao liền thấy Lang đại nhân mang theo Ma tộc bỏ đi cùng bọn Linh Dương.
Nhìn bọn họ biến mất ở không trung, Kim Phi Dao mờ mịt quay đầu nhìn Hoa Uyển Ti: “Ta chọc giận hắn?”
“Không biết, ngươi làm hỏng chuyện, tựa hồ có thêm chút phiền toái thôi.” Hoa Uyển Ti nào biết Lang đại nhân có tức giận hay không, làm sao có thể trả lời nàng?
“Mặc kệ hắn, vốn bị phiền toái chính là ta mà.” không nghĩ ra thì đừng nghĩ, Kim Phi Dao nhìn lại dòng sông kiến đang chậm rãi di chuyển kia, vung tay lên nói: “Được rồi, vì viên Tinh Viên thạch trong tay Yêu tộc, chúng ta hãy mau chọn ra Hắc Thủy kiến đi.”
“Không, tự ngươi làm đi. Đám kiến này chỉ bằng kiến bình thường, muốn tìm được Hắc Thủy kiến ít ỏi trong đó đúng là mệt chết. Dù sao chuyện này là do ngươi tham tài mà ra, tự ngươi thu dọn đi, chúng ta phải trở về tắm rửa một cái. Trên người bị chủ ý của ngươi làm cho toàn bụi là bụi, rất khó chịu.” Hoa Uyển Ti lắc đầu, tiện tay vỗ vỗ lên Chu Tước y, một đống tro bụi liền bay ra.
Mập Mạp bên cạnh cũng rất đồng ý với lời Hoa Uyển Ti, nói bộ dáng phấn nộn đáng yêu của hắn đã bị Kim Phi Dao làm hỏng. Chu Tước thì càng không cần phải nói, nợ của hắn và Kim Phi Dao đã thanh toán xong, hiện tại chỉ ở nhờ nơi này, vì thế liền nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng bất lực: “Tư tế nói ta chờ ngươi bắt xong Hắc Thủy kiến thì cùng ngươi tới Lưu Bàn Sơn Thần giới. Ta hiện tại là người trông coi cho nên không giúp được ngươi, ngươi cố gắng lên!”
Sau đó, ba người liền ném một mình Kim Phi Dao lại dưới ánh mặt trời chói chang mà quay trở lại tiểu đảo nổi hưởng thụ mát mẻ.
“Quá vô tình! Tiểu đảo nổi là của ta, các ngươi chiếm địa bàn của ta, lại ăn lại ở, vậy mà còn không giúp ta bắt Hắc Thủy kiến.” Kim Phi Dao tức giận mắng những gia hỏa không để ý đến mình.
Đợi mắng hết giận, nàng liền ủ rũ ngồi trên Nại Diệp kiều, ghé vào lan can rách nát mà nhìn chằm chằm vào dòng kiến đang chậm rãi đi bên dưới. Trong lòng dâng lên một ý nghĩ, nhưng con kiến này cứ đi hàng ngày như vậy, bình thường ăn gì nha?
Đột nhiên, nàng nghĩ ra một chuyện, vội vàng lấy Điểm Sự phù trong túi càn khôn ra, rót thần thức vào trong, chuẩn bị giao nhiệm vụ Vạn Thú sơn trang. Viết hết những việc trải qua vào Điểm Sự phù, sau một khắc, nàng liền thấy nhiệm vụ kia tiêu thất. Thấy nhiệm vụ đã xong, nàng muốn nhìn một cái xem có nhiệm vụ gì khác có thể tùy tiện làm không, không ngờ lại có một nhiệm vụ mới xuất hiện trong Điểm Sự phù.
Nàng nhìn kỹ, thấy nhiệm vụ yêu cầu tìm kiếm kẻ đã phá hoại phía sau núi Vạn Thú sơn trang ngày ấy, tiền thưởng còn rất cao, hơn nữa bên trên nhiệm vụ còn có viết mấy chữ rất đẹp: Kim chuyên trách.
Kim Phi Dao nhịn không được mắng: “Thế Đạo Kinh này làm cái gì vậy? Lại còn Kim chuyên trách, ta làm sao có thể bán mình chứ, ăn no rửng mỡ sao?”
Tuy nhiên, do dự một chút, nàng đột nhiên nghĩ, dù sao Nhật Nguyệt môn chắc chắn cũng sẽ tra ra được nàng, còn không bằng bán tin tức cho Vạn Thú sơn trang, như vậy còn có thể kiếm được một món. Chỉ cần Nhật Nguyệt môn biết chuyện ở Thiên Đỉnh Thần giới là do nàng làm thì chuyện của Vạn Thú sơn trang cũng sẽ bị Hoàng Vũ Lương biết.
Nghĩ tới cái này, nàng nhất thời tỉnh táo, liền quyết định nhận nhiệm vụ này, nhưng phải giao lên dạng tình báo gì thì phải nghĩ một chút, tốt nhất là tránh nặng tìm nhẹ, nói chuyện thoạt nhìn rất trọng yếu nhưng kỳ thực hoàn toàn không có gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.